TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Người gọi đến – – Winnie.

Vân Thanh dừng lại vài giây, rồi cố gắng nhớ lại người này trong tâm trí.

Winnie – – một nhân vật cốt cán trong công ty nước hoa Santifan.

Sau khi Vân Thanh tiếp quản công ty nước hoa Santifan, xem qua sơ yếu lý lịch của các nhân viên nòng cốt, cuối cùng chọn Winnie làm người quản lý.

Đồng thời, Winnie cũng lên chức trợ lý giám đốc, hiện giờ là trợ lý của cồ.

Vân Thanh nhận điện thoại: “Alo.”

Giọng người phụ nữ giàu kinh nghiệm nhưng có chút lo lắng vang lên ở đầu dây bên kia.

“Vân tồng, tôi là trợ lý Winnie.”

“ừm, tôi biết rồi. Đừng căng thẳng, có chuyện gì vậy?” Vân Thanh cố gắng để giọng nói của mình trở nên thân thiện hơn.

Winnie: “Là thế này, Vân tồng, giờ cô có thời gian tới công ty không? Chúng ta đang tìm đại ngôn cho sản phấm nước hoa được phát hành trong quý mới. Hôm nay, có một vài nữ nghệ sĩ và người mẫu tới phỏng vấn, chúng tôi thật sự không thể quyết định. Cô là bậc thầy trong việc pha chế nước hoa, vậy nên chúng tôi muốn mời cô xem qua danh sách đề cử, rồi đưa ra quyết định.”

“Được, giờ tôi sẽ qua đó. Cô gửi tài liệu qua gmail cho tôi.”

“Dạ, vâng.”

Tắt máy, Vân Thanh nói với tài xế: “Làm phiền anh, tới công ty nước hoa Santifan.”

Trên đường đi, Vân Thanh không nhịn nổi lại gọi điện cho Hoắc Cảnh Thâm.

Lần này không ai nhấc máy, mà thật sự tắt điện thoại luôn.

Vân Thanh hơi nhíu mày, tự an ủi chính mình, chắc anh đang bận việc thôi.

Hơn nữa còn có Hàn Mặc đang theo dõi giúp cô, sư phụ cô Tiêu Dao Tử cũng ỏ’ đó…Hoắc Cảnh Thâm sẽ không xảy ra chuyện gì!

Winnie đã gửi tài liệu sang cho cô, Vân Thanh xem lướt qua, đều là những mỹ nữ xinh đẹp, tràn đầy sức sống, nhưng chủ đề nước hoa phát hành trong quý mới của công ty là tươi mới, dường như không phù hợp lắm….

Đột nhiên, ngón tay cô dừng lại, trước mắt hiện lên một cái tên quen thuộc.

– – Liễu Từ.

Vân Thanh nheo mắt, nhớ lại người phụ nữ kiêu ngạo hống hách đối đầu với Nghê Hoan trong vườn hoa ngày hôm đỏ.

Nhưng Liễu Từ trong bức ảnh, lại mặc chiếc váy trắng, nhan sắc động lòng người, chỉ là có chút giả tạo.

Công ty nước hoa Santifan.

Trong phòng chờ rộng rãi sang trọng, một số ngôi sao nữ và người mẫu ngồi xung quanh, chán nản chờ đợi thông báo.

Liễu Từ là người có địa vị cao nhắt, chiếm chiếc ghể sofa rộng rãi.

Đột nhiên, Liễu Từ liếc nhìn người con gái mặc đồng phục nhân viên quét dọn bước vào rót thêm trà.

Ánh mắt Liễu Từ hiện lên sự lạnh lùng, cô ta dùng mũi chân đá vào người trợ lý đang giúp cô ta chỉnh váy: “Ra kia, gọi người phụ nữ đó thêm trà cho tôi.”

Trợ lý đương nhiên gật đầu vội vàng qua đó gọi người.

“Cô qua đây! Rót thêm trà cho đại minh tinh nhà chúng tôi!” Người trợ lý vênh váo kéo tóc người quét dọn.

Rõ ràng là tay sai cho người có tiền, nhưng lại tìm sự tự tôn của mình bằng cách ức hiếp những người có địa vị thấp hơn.

Nghê Hoan sớm đã quen với cảnh này, cô bê bình trà nóng hổi qua đó, nhìn Liễu Từ đang ngồi trên ghế sofa.

Oan gia ngõ hẹp, trong lòng Nghê Hoan sớm đã có chuẩn bị.

Cô bước lên phía trước, đổ trà vào tách trong tay Liễu Từ.

“Giời ạ! Cô muốn để trà nóng bỏng tay tôi sao!” Liễu Từ hét lên, hất mạnh ly trà về phía mặt Nghê Hoan.

May mà Nghê Hoan phản ứng nhanh, tránh kịp, nhưng trà nóng bốc khói vẫn bắn tung tóe lên vai cô, thậm chí nước trà còn đổ vào cổ, làm đỏ cả một phần da.

Nghê Hoan đau tới mức cau mày, cô biết phía dưới bộ đồng phục mỏng này, da đã bị sưng đỏ lên.

“Cô làm cái gì thế hả? Làm bỏng Liễu Từ nhà chúng tồi thì sao?!” Chưa đợi Nghê Hoan nói, trợ lý đã chì thẳng vào mặt cô mắng nhiếc.

Đây là tách trà cách nhiệt, không thể nào bị bỏng.

Trong lòng biết Liễu Từ cố ý kiếm chuyện, Nghê Hoan cũng không thèm để ý, cô vứt những lá trà trên người, mặt không biểu cảm liếc nhìn Liễu Từ cười trên nỗi đau của người khác, rồi quay người rời đi.

“Đứng lại!” Liễu Từ tự nhéo mu bàn tay mình, tạo thành một

vệt đỏ, “Cô làm bỏng tôi rồi, cứ vậy mà đi sao?!”

Trợ lý của Liễu Từ nghe lời như cún con vậy, lao lên trước chặn đường Nghê Hoan.

Người trong cả càn phòng đều quay lại nhìn.

Nhưng không ai dám tiến lên phía trước, cho dù họ đều nhìn thấy vệt đỏ trên tay là do Liễu Từ tự làm, họ cũng không dám lên tiếng.

Ai cũng biết Liễu Từ có người chống lưng, hơn nữa tính cách cũng rất ngang ngược.

Sống trong ngành này, bớt chuyện một chút thì hơn.

Càng huống hồ, chì là một người dọn vệ sinh, ai sẽ dám đứng ra bảo vệ cô đây?

Trong chốc lát, phòng chờ trở thành nơi máu lạnh, không có tình người.

Nghê Hoan lạnh lùng nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế sofa: “Cô muốn thế nào?”

Liễu Từ điều chỉnh lại tư thế ngồi trở nên thoải mái hơn, lườm Nghê Hoan, rồi uể oải nói: “Vị trí đại ngồn nước hoa

hôm nay, nếu tôi giành được sẽ có chục triệu NDT! Giờ cô làm bỏng tôi như vậy, rất có thế sẽ bị mất vị trí đại ngôn, 10 triệu NDT…CÔ bồi thường thế nào đây?!”

Nghê Hoan thờ ơ nhìn cô ta.

Gương mặt cao ngạo lạnh lùng, thật khó ưa!

Liễu Từ thuận tay ném, tách trà vỡ tan tành trước mặt Nghê Hoan.

Cô ta hắng giọng nói: “Quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tôi! Nói không chừng tâm trạng tôi tốt, nế tình xưa chúng ta là bạn cùng lớp, tôi sẽ nhân từ bỏ qua!”

“Người phụ nữ xấu xa, cô dám ửc hiếp mẹ cháu!” Ở một

góc ngoài cửa, Tiều Bảo nhìn thấy cảnh này, giận tới mức nắm tay thành hình nắm đấm.

Cậu bé làm xong bài tập đã chạy tới đây, nhưng lần trước mẹ nói, không được phép làm phiền mẹ làm việc, nên cậu ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ, nhưng lại thấy cảnh mẹ mình bị người phụ nữ xấu xa kia bắt nạt!

Tiểu Bảo vùi đầu lao vào trong, quần áo bị người phía sau giữ lay.

Lại là tên khốn kiếp nào ngăn cản mình!

Tiểu Bảo tức giận quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cậu bé chớp đôi mắt to tròn: “Chị Vân Thanh?”

Vân Thanh đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng với cậu bé: “Muốn báo thù cho mẹ sao?”

Tiểu Bảo gật đầu.

Vân Thanh nói: “Được, vậy em phải nghe lời chị.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi