TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Tà khí Hoắc Cảnh Thâm dâng trào, máu sục sôi, trong lúc nhất thời, anh ước gì cỏ thể giết tất cả những người có mặt ờ đó.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận và đau xót sắp trào ra khỏi lồng ngực, sức mạnh trên tay càng tăng lên, anh dùng tư thế mạnh mẽ khồng thề cưỡng lại mà ép cơ thể nhỏ nhắn của cô gái vào lòng.

“Đừng sợ…” Anh áp sát vào tai Vân Thanh, âm thanh khàn khàn ôn nhu dỗ dành cô: “Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ khồng có ai dám tổn thương em nữa đâu.”

“Tứ gia cẩn thận!” Lưu Phong kinh hãi lên tiếng nhắc nhở.

Rốt cuộc, người phụ nữ này đáng sợ đến mức có thể tự sát bằng một tay …

Tuy nhiên, Vân Thanh không có ý định làm tồn thương Hoắc Cảnh Thâm.

Cô sững sờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, một lúc sau, cô mới chậm rãi đưa tay chạm vào mặt Hoắc Cảnh Thâm.

Sát khí cùng cảnh giác trong mắt Vân Thanh chậm rãi tiêu tán như thủy triều, cô phảng phất từ địa ngục trở về nhân gian, ánh mắt cũng trở nên sáng ngòi.

“Hoắc Cảnh Thâm…”

“ừm, anh đưa em về nhà.”

…về nhà?

Vân Thanh ngoan ngoãn giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, nhưng một giây sau, cả người như bị rút cạn sức lực, mệt mỏi ngã vào trong lòng Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm đè nén cơn thịnh nộ muốn giết người, cởi áo khoác ôm cô gái vào lòng, dùng sức nhẹ nhàng Ồm lấy eo cô, sải bước đi về phía cửa, đồng thời lạnh giọng ra lệnh: “Hàn Mặc, thu dọn hết đi, phong tỏa tin tức! Hôm nay bất luận kẻ nào nhúng tay vào chuyện này, một người cũng không bỏ sót!”

“…Vâng.” Hàn Mặc hoàn hồn, lập tức trả lời.

“Tứ gia…”

Lưu Phong muốn đuổi theo, lại bị Hàn Mặc giữ vai lại.

Anh nhìn Lưu Phong trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, nhưng làm anh em nhiều nám, Hàn Mặc vẫn muốn nhắc nhở: “Tử gia hiện tại đang tức giận, anh tới đó là tự tìm cái chết.”

Tay Lưu Phong buông thõng bên người.

Không cam lòng nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt chật vật: “Tứ gia Còn không cho tôi trở về?”

Sở dĩ anh xuất hiện ở bên Tần Dĩ Nhu, bị cô lợi dụng, là bởi vì Tứ tỉnh lại sau khi bị trúng độc, anh ta đã bị loại khỏi đội thị vệ…

Kiếp này, Lưu Phong vốn chỉ có một mục tiêu, chính là ở bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, cùng anh trải qua sinh tử.

Nhưng bây giờ….

Hàn Mặc tức giận đến mức thực sự muốn đấm anh ta.

“Anh xem đi bản thân tự làm những chuyện ngu xuẩn này… Thôi đi.” Hàn Mặc có chút mệt mỏi, quay người để lại một câu thâm trầm “Lưu Phong, từ đầu đến cuối, chúng ta trung thành với Tứ gia. Hai chữ này đại biểu cho sự phục tùng tuyệt đối… Cho nên Tứ gia quan tâm cái gì tôi sẽ bảo vệ cái đỏ. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai chúng ta.”

Tần Dĩ Nhu vội vã trốn ra khỏi lối đi bí mật, một chiếc xe đã chờ sẵn ỏ’ đó

Ngồi sau xe là Diêm Hoài Trân.

“Lên xe.”

Tần Dĩ Nhu lập tức lên xe.

Diêm Hoài Trân bò mũ ra, trong tay đang cầm một cuốn sách cổ, con mắt mù lòa của ồng ta dường như đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách cổ, phát ra ánh sáng đáng sợ.

“Sách cồ chũ’ nho….” Tần Dĩ Nhu xuất thân từ y gia, lúc ấy

hai mắt sáng lên.

Đương nhiên cô ta cũng đã từng nghe nói qua cuốn sách cồ chữ nho này, nhưng tìm mãi vẫn không tìm được, nghe nói là quyền đơn lẻ duy nhất của Y Tiên Các…

“Sư phụ, cuốn sách cổ này sao lại có trong tay của người?”

“Đương nhiên khồng phải.” Diêm Hoài Trân cuộn trọn cuốn sách lại, lạnh lùng nói “Những bản sao này đều nằm trong tay của lão già Tiêu Dao Tử trong Y Tiên Các!”

Đây là lý do tại sao ông ta không từ bỏ tranh đoạt Y Tiên Các trong nhiều năm như vậy!

Bất kỳ một cuốn sách y đó đều là một kho báu!

Tần Dĩ Nhu nghi hoặc: “Vậy cuốn sách này tại sao lại ở trong tay người chứ?”

Tìm kiếm lâu như vậy, cô ta vẫn không tìm thấy tung tích của Tiêu Dao Tử.

Diêm Hoài Trân vừa đến Bắc Thành, không quen thuộc với nơi này, càng không thể tìm thấy Tiêu Dao Tử trước cô

ta….

Trên khuôn mặt của Diêm Hoài Trân hiện lên một nụ cười kỳ lạ, ông ta quay đầu liếc nhìn Tần Dĩ Nhu: “Ta đã bắt được cái này của người mà hôm nay con bắt được….cô ta tên, Vân Thanh?”

Tần Dĩ Nhu thay đổi sắc mặt, hơi ngạc nhiên “Người thầy nói là Vân Thanh….”

“Cuốn sách ‘Sách cổ chữ nho’nay là cuốn sách yêu thích của Tiêu Dao Tử, không thể mượn. Xuất hiện trên người cô ta, chỉ có một khả nàng!” Con mắt hoại tử của Diêm Hoài Trân càng trờ nên kỳ lạ trong chiếc xe lờ mờ, chậm rãi nói: “Người phụ nữ kia chính là đệ tử thân truyền của Tiêu Dao Tử, thiếu chủ Y Tiên Các!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi