TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Chiếc Maybach đen phi nước đại êm ái trong đêm.

Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm trầm xuống như nước, trong lòng anh, cô gái gầy gò nhỏ nhắn cuộn tròn thành một quả bóng, đầu ngón tay tái nhợt nắm vạt áo trước ngực anh, cả người thỉnh thoảng lại run rẩy…

Hoắc Cảnh Thâm chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực như bị siết chặt, nơi mềm yếu nhất trong trái tim, cơn đau không thể ngăn cản lan từ đỉnh trái tim đến tứ chi.

Trong một khoảnh khắc, anh thực sự nghĩ đến việc giết tất cả những người có mặt ở đây, không để lại một ai …

“Đừng sợ, không sao đâu.” Hoắc Cảnh Thâm nhìn cô gái trong lòng, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày đang cau lại của cô, giọng nhẹ nhàng “Chúng ta về nhà.”

Vân Thanh lâm vào trong cơn ác mộng kinh khủng.

Vô số người với khuôn mặt mờ mịt và gớm ghiếc muốn lấy mạng cô, cô cố gắng chạy trốn nhưng không thể thoát khỏi địa ngục tối đen như mực, một dòng máu lớn chảy ra từ chân cô cho đến khi cô bị chìm ngập trong đó…

Ngay khi cô tuyệt vọng, một bàn tay to lớn lạnh lẽo đã giữ chặt lấy cô.

“Đừng sợ, có anh ở đây…”Âm thanh của người đàn ông cực kỳ ôn nhu vang lên.

Vân Thanh tuyệt vọng mở mắt ra, xuyên qua làn nước đẫm máu, cô nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm, nắm lấy tay cô.

Giống như có một tia sáng xuyên qua từ bầu trời, xuyên qua màn đêm vĩnh hằng, đó là sự cứu rỗi duy nhất của cô.

Vân Thanh mừng rỡ, định ôm chặt lấy anh.

Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên thờ ơ hất cô ra, kinh hoàng nhìn cô giãy giụa chìm trong vũng máu…

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bị sóng nước nhàn lại, trở nên méo mó đến xa lạ.

Anh nói: ‘Chỉ dựa vào em cũng xứng sinh con cho tôi sao?’

“Đừng, đừng mà!”

Vân Thanh đột nhiên mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Đứng dậy quá khó khán, đầu đau dữ dội.

Vân Thanh nhẹ nhàng ‘hừ’ một tiếng, ôm đầu suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi khôi phục lại.

Ngay lập tức, cô thấy không chỉ đầu mà cả người mình đau đớn khủng khiếp, như thể bị một chiếc xe tải liên tục cán qua vậy…

Ngoài cửa sồ, bầu trời sáng sùa, xa xa có tiếng chim hót.

Vân Thanh chớp mắt, có chút bối rối.

Cô sao lại lại trở về Ngự Cảnh Viên rồi?

Đây vẫn là phòng ngủ của Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô ngất đi …

Cô nhớ rằng mình đã bị buộc phải ký một khế ước sinh tử, bước vào giai đoạn sinh tử đấu một người đàn ông đầu trọc bị đánh thuốc mê.

Kết quả đương nhiên là….cô bị đánh tơi tả.

Sau đó, Chung Li bị ném lên sân đài

Chung Li!

Vân Thanh sửng sốt, cô không có thời gian để suy nghĩ sâu hơn, cô nhảy xuống giường tìm kiếm túi xách và điện thoại di động xung quanh, cô lấy điện thoại trong phòng và gọi cho Chung Li.

Chuông reo mấy lần mới có người nhấc máy ở đầu dây bên kia.

“Là ai?” giọng nói của Chung Li.

Vân Thanh thở phào, may quá người không sao.

“A Li, là em ”

“Thanh Thanh bảo bối hả?!” Chung Li lập tức lo lắng, sau đó điều cồ quan tâm lại là “Em khồng đánh Hoắc Cảnh Thâm đúng không? Anh ta còn sống không?”

Cái gì vậy??

Cô làm sao có thể đánh bại Hoắc Cảnh Thâm, cho dù có thắng, thì cô có thề vượt qua ba chiêu dưới tay Hoắc Cảnh Thâm không… Đây vẫn là dựa trên tiền đề là Hoắc Cảnh Thâm nhường trước.

Vân Thanh xoa xoa thái dương đau nhức.

Cô không thể nhớ chuyện Chung Li bị ném ra sau sân khấu ngày hôm qua.

“A Li, có vài chuyện hôm qua em không nhớ ra…chị bị ném lên võ đài, rồi xảy ra chuyện gì nữa?”

Bọn họ làm sao sông xót từ tay gã đầu trọc kia được?

Trong đầu Vân Thanh cứ hỏi, càng nghĩ càng đau đầu.

Chung Li ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó thận trọng nói “… Thanh Thanh à, em thực sự không nhở gì

sao?”

Giọng điệu của Chung Li rất lạ.

Vân Thanh nhíu mày: “ừm… chị cứ trực tiếp nói cho em biết, sau đỏ đã xảy ra chuyện gì?”

Nghĩ đến cảnh tượng chạy trốn của Vân Thanh ngày hôm qua, Vân Thanh vẫn còn một nỗi sợ hãi còn sót lại.

Cô hít sâu một hơi “Lúc đo em đột ngột thay đổi thành ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi