TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA


Cô ta phải công khai trừng phạt con nhỏ câm này!!
Nhưng, Lương Kế Bình chỉ nhìn lá bài lấy một cái, vẻ mặt rạng rỡ
lúc đầu của anh ta trong giảy lát giống như bị rút cạn hết máu, trở nên tái nhợt.

Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sau mắt kính mở to, kinh hãi nhìn sang Vân Thanh, dường như đang nhìn thấy quái vật!
“ Sao rồi Lương tiên sinh?” Hoắc Hy Hy vốn dĩ đợi xem kịch hay nhận thấy có gì không đúng, bước lên phía trước mở lá bài trong tay Lương Kế Bình ra.

Nhưng xuất hiện trước mặt cô ta, không phải lá 10 tép đã được sắp xếp, mà là lá 3 bích!
“ Vừa đúng 21 điểm, xem ra tôi không thua.

” Vận Thanh thản nhiên ngước mắt nhìn Lương Kế Bình, mỉm cười, “ Lương tiên sinh, tới ngài rồi.


“….

Cái này, sao có thể thế này
chứ? !” Hoắc Hy Hy hết sức kinh ngạc, hốt hoảng quay người mờ lá bài cuối cùng của Lương Kế Bình, lại bị Lương Kế Bình nắm lấy trước, lá bải đó bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

“ Hoắc phu nhân, thật may mắn.


” Lương Kế Bình trên mặt cắt không còn giọt máu, lá bài giấy bị vo tròn trong lòng bàn tay, anh ta khẽ cúi đầu, thốt lên một câu, “ Lương mỗ, nhận thua!”
Thốt ra hai chữ nhận thua này, cả khán phòng bất động vài giây, sau đó vang lên vô số tiếng kinh ngạc.

“ Tôi đã nghe thấy cái gì? Lương Kế Binh vậy mà nhận thua? !”
“ Trời ơi, anh ta không phải người kế thừa được chỉ định của vương
bài sao? Sao có thể thua một tiểu nha đầu từ dưới quê lên chứ?”
“ Vận may lính mới của Hoắc phu nhân này thật sự tốt như vậy sao?”
“ Nhưng…lá cuối cùng của
Lương Kế Bình rốt cuộc là lá gi?”
Cả người Hoắc Hy Hy đều như sụp đổ, tựa như sau đầu bị đánh một cái, cô ta hoàn hồn, hung dữ bổ nhào về hướng Lương Kế Bình.

“ Sao anh có thể nhận thua chứ! Rõ ràng anh…”
Rõ ràng đều là 21 điểm!
Hoắc Hy Hy dùng sức cắn xuống đầu lưỡi, nuốt những lời suýt chút nữa thốt ra, cô ta nắm chặt lấy cồ áo Lương Kế Binh, vẻ mặt hung dữ, hạ giọng nói: “ Lương Kế Bình, anh đã cầm một khoản tiền lớn của tôi!”
Nét mặt Lương Kế Bình rất khó coi.

Anh ta dùng sức thoát khỏi Hoắc Hy Hy, nhìn Vân Thanh, xấu hổ hạ giọng nói: “ Hoắc phu nhân, có thể tha cho tôi lần này không?”
Khỏa thân trước mặt mọi
người….


không chỉ làm mất mặt
anh ta, đến thể diện của vương bài sư phụ anh ta cũng mất sạch!
Trên gương mặt Vân Thanh hiện lên nụ cười ung dung hờ hững, hỏi vặn lại: “ Nếu như hôm nay người thua là tôi, Lương tiên sinh sẽ tha cho tôi sao?”
“…” Dĩ nhiên sẽ không!
Mặt và cổ của Lương Kế Binh đều đỏ rực cả lên, cắn răng: “ Tiền tôi có thể để lại, quần áo tôi không thể cởi!”
Nói rồi, anh ta quay người chạy mất.

Cho dù có phải mang tiếng thua mất mặt đi chăng nữa, anh ta cũng tuyệt đối không thoát y trước mặt mọi người!
Nhưng, còn chưa chạy được mấy bước, đột nhiên nhận một cú đá mạnh, Lương Kế Bình bị đá lại, ngã mạnh trước mặt Vân Thanh,
phun ra máu.

“ Thua rồi, liền chạy.

Làm gì có chuyện đó?” Giọng nói lạnh lùng mang chút men rưựu của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự áp bức không thể giải thích, cuốn sạch toàn bộ hội trường.

Tất cả mọi người đều lặng im, không hẹn mà cùng nhau nhìn về một chỗ.

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang bước tới, bỗng nhiên trở nên căng thẳng không thẻ hiểu nổi, đôi tay buông thõng bên người, bất giác nắm lấy vạt váy.

Trên mặt người đàn ông còn đeo một chiếc mặt nạ Satan màu vàng, trên người khoác một bộ âu phục tối màu, nút áo sơ mi
được đóng tủy ý, để lộ xương quai xanh gợi cảm quyến rũ, anh bước dài về phía cô, tựa như yêu quái thành người, từng bước hút hồn.

Cho dù không nhìn thấy mặt, Vân Thanh cũng biết anh là ai.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi