TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA


Bất cứ khi nào xuất hiện ờ nơi này, đều có thề biến tất cả mọi thứ xung quanh trờ thành nền cho hào quang đơn độc của mình, ngoại trừ Hoắc Cảnh Thâm thì sẽ không có người thứ hai… A
Hoắc Cảnh Thâm dùng mũi chârl đá mờ lá bài được vò nát trong ’ tay Lương Kế Bình ra, nhìn thấy một lá 3 bích giống như vậy.

Cô dâu mới của anh, không chỉ đổi lá bài của mình, tiện tay, còn đổi cả lá bài của Lương Kế Bình.

Sự đả kích này, chẳng trách Lương Kế Binh thà chịu thiệt nhận thua, cũn khống mờ lá bài.

Ha, có chút thú vị.

Hoắc Cảnh Thâm lướt mắt nhìn Lương Kế Bình đã ngất đi, nói giọng lạnh lùng: “ Lột sạch quần áo anh ta, đưa tới nơi ờ của vương bài!”
Đây không phải khỏa thân, mà là khỏa thân ra ngoài rồi.

Tất cả các vị khách ờ xung quanh quan sát đều không khỏi kinh ngạc.

Cái này là trực tiếp gây hấn với vương bài!
“ Anh Tư!” Hoắc Hy Hy nắm chặt bàn tay, cắn răng nói, “ Lương tiên sinh chỉ chơi đùa củng tứ tẩu
mà thôi, anh ta nhất định đã cố ý nhường để tứ tẩu thắng! Em thấy không cần so đo thật như vậy, nếu không nếu như vương bài truy cứu, anh cũng không thể chịu trách nhiệm được!”
Hoắc Cảnh Thâm giống như nghe một trò cười, gỡ chiếc mặt nạ xuống, cười nhạt.

“ Vậy hay là, anh cũng chơi cùng em một ván, thua rồi em cởi.

Thấy thế nào?”
Hoắc Hy Hy trong chốc lát mặt tái nhợt.


Hoắc Cảnh Thâm ở trên bàn poker, trước giờ chưa từng thua….

“Anh Tư, anh đừng đùa nữa!”
“ Con người anh, luôn không
thích đùa.

” Nụ cười nơi khóe miệng cùa Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn biến mất, cả người toát ra khí chất lạnh lùng.

Trong tay anh không biết từ khi nào đã có thêm một khẳu súng, họng súng tối om, tựa như đôi mắt âm u điên cuồng của anh, mang theo sự kiêu căng ngạo mạn, âm u lướt nhìn mọi người xung quanh một vòng.

“ Xem ra các người đều rất hiếu kỳ vợ tôi thoát y, sẽ thế nào?”
Vài vị khách nhát gan bị dọa tới mức chân nhũn cả ra, cúi mặt xuống đất.

Đều nói cái tên bệnh ờ Ngự Cảnh Viên kia, rất ác độc, lạnh lùng và tàn nhẫn….

Hóa ra đều là thật!
Vân Thanh nhìn chằm chằm
bóng hỉnh rắn ròi cao lớn của người đản ông trước mặt, một cảm giác kì lạ khó tà thoáng qua trong lòng.

Mấy năm nay, cô đã sớm quen với việc một mình đối mặt với tất cả, lần này, có người đứng chắn
trước mặt cô, ra mặt giúp cô…
ma xui quỷ khiến, cô chìa tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của Hoắc Cảnh Thâm, dáng vẻ vô cùng dựa dẫm……
Động tác nhỏ này, thể hiện sự thân mật lạ lùng.


Vân Thanh phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng lên, muốn rút tay lại nhưng lại bị Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt lấy.

Anh quay người lại, đôi mắt đen sâu thẳm dưới lớp mặt nạ nhìn chằm chằm cô, với một nụ cười chọc ghẹo.

“ Em đây là, đang làm nũng với anh à?”
“….

” Vân Thanh cảm thấy mặ
của mình nóng bừng lên, cãi bướng, “ Tay em ngứa.



Hoắc Cảnh Thâm mỉm cười, tương đối nghiêm túc đề nghị:
Hoắc phu nhân này có muốn giết vài người chơi đùa không?”
Việc giết người nói ra từ miệng anh bình thường tùy tiện giống như việc thái rau, dọa các vị khách xung quanh chạy thục mạng, sợ sẽ thật sự bị bắn.

Hoắc Cảnh Thâm tháo chiếc mặt nạ vướng víu ra.

Gương mặt tuấn tú giống như một vị thần kia, khiến Vân Thanh cảm thấy có vài phần không chân thực.

“ Hoắc phu nhân…” Anh uể oải
chia tay về phía Vân Thanh, “ Không phải nói muốn đón anh về nhà sao?”
Vân Thanh nghĩ bản thân có lẽ đã bị ma mê hoặc, nếu không, sao cô có thể thật sự nắm tay
của Hoắc Cảnh Thâm, cùng anh ra khỏi Lệ Hoàng cung.

Bên ngoài giỏ đêm thổi, Vân Thanh đã tình táo lại.

Cô lập tức rút bàn tay bị Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi