TÌNH CŨ LẠI MÒ ĐẾN


Vừa đến nơi, Cố Dư Tiệp nhanh chóng xuống xe, đến mở cửa cho Lư Thanh, đưa tay ra đỡ cô.

Lư Thanh vô thức đặt tay lên tay anh, nhưng chưa đầy nửa giây sau đã rụt lại.

Cô đi đến cốp xe, lấy đồ của mình.

Tay của Lư Thanh rất lạnh, chẳng có chút ấm áp nào, ấy vậy mà Cố Dư Tiệp vẫn cảm nhận được hơi ấm của cô.

Ngay lập tức, Cố Dư Tiệp cảm thấy bất lực, chỉ cần ở gần cô anh không thể khống chế được suy nghĩ của mình.

Anh vân vê ngón tay vừa chạm vào cô, cảm giác thinh thích.
Tài xế nhấc va li định đưa cho Lư Thanh thì Cố Dư Tiệp đã nhanh tay nhận lấy.

Cô khó chịu nhìn anh, sao bám dai như đỉa vậy.
Người tài xế lúc này như hiểu ra mọi chuyện bật cười, cứ nghĩ họ là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau liền nói: "Hai đứa nhìn giống hệt vợ chồng chú hồi yêu nhau."
"Vậy sao ạ?" Cố Dư Tiệp cười tươi hỏi lại, nhìn cô và anh trông giống người yêu lắm sao?
Lư Thanh thì ngược lại, ngồi trên máy bay nên giờ cô hơi đau đầu, trả tiền cho tài xế rồi giành lấy va li trong tay Cố Dư Tiệp.


Cô mệt đến nỗi không nói nổi, chỉ liếc nhìn anh một chút.
Đợi cô đi khỏi, Cố Dư Tiệp mới nói: "Chú thông cảm, cô ấy đang giận dỗi cháu thôi mà."
"Ha ha ha, biết mà, biết mà." Ông ấy cười lớn.
Lư Thanh tắm rửa, sau đó liền đi ngủ luôn.

May mà cô đã đặt phòng từ trước.
Trời vừa chập tối, thì có người gõ cửa phòng, Lư Thanh từ trên giường, tóc tai bù xù lững thững đi ra.
Qua mắt mèo, cô thấy người đứng trước cửa là Cố Dư Tiệp, liền mặc kệ anh mà đi vào nhà.

Nào ngờ anh vẫn không chịu bỏ cuộc, đợi mãi vẫn không thấy cô ra liền gọi điện.

Cố Dư Tiệp vậy mà lại biết số điện thoại của cô?
Để tránh anh dây dưa nữa, Lư Thanh ra mở cửa, khó chịu nói: "Anh muốn gì?"
Trái ngược với cô, Cố Dư Tiệp tươi cười giơ lên hai bịch đồ ăn, nói: "Tôi đoán chị chưa ăn gì, nên mua cho chị đây.

Tôi chỉ muốn chăm sóc chị thôi mà." Nói rồi híp mắt, khi anh cười lộ ra một bên má lúm nhìn rất thu hút.

Khi đó, cô cũng vì nụ cười này mà xiêu lòng trước anh.

"Không cần, tôi có chân có tay, tôi tự chăm sóc cho mình được." Lư Thanh dứt khoát từ chối.
Thấy cô toan đóng cửa, Cố Dư Tiệp liền dùng chân chặn lại, anh hỏi: "Liệu tôi có còn cơ hội nữa không?"
Những chuyện xảy ra với Lư Thanh, anh đều đã biết.

Ngoài mặt có vẻ là không quan tâm, nhưng anh thường núp ở phía sau nghe lén anh trai mình và Kha Phí nói chuyện liên quan đến Lư Thanh.

Anh cũng từng điều tra, nhưng chỉ được vài ba thông tin lặt vặt, anh trai anh đúng là tận tình.

Vì để chiều lòng người yêu mà dùng tiền bịt kín hết mọi chuyện.
Anh chỉ biết sau khi chia tay anh, cô đã yêu đương với thiếu gia họ Tạ - Tạ Du ở Nam Thành.


Nhưng tên này là một kẻ ngốc, không biết trân trọng cô giống anh.

Khiến cho cô rời xa, nghĩ đến đây Cố Dư Tiệp chua xót.
Khi cô gặp tai nạn, anh đã một mình lái xe trong đêm đến Nam Thành, nhưng chỉ dám đứng ở ngoài, anh lấy tư cách gì mà vào bây giờ...!Không phải bạn bè, cũng chẳng phải người yêu, anh và cô đã là ngươi dưng rồi.
Suốt một đêm, anh ngồi ở hàng ghế chỗ hành lang, nhìn Trịnh Phan chăm sóc cho cô.

Chưa đầy một tuần sau, Kha Phí đã làm thủ tục đưa cô đi đâu đó, anh không thể biết được.
Đã hai năm, anh chưa gặp cô, cuộc sống hiện tại của từng chút từng chút anh biết được cũng chỉ qua cuộc trò chuyện của Kha Phí, thi thoảng cô ấy cũng vô thức nhắc đến cô trước mặt anh.

Cô bị mất trí nhớ, chỉ mới nhớ lại gần đây.

Nên anh mới đánh liều, tiếp cận cô.
Cô lạnh lùng, dứt khoát, muốn vứt bỏ mọi liên quan đến anh.

Trước kia, chỉ cần nhìn vào mắt cô, trong đó ngập tràn hình bóng của anh, ngập tràn tình yêu cô dành cho anh.

Lúc đó Cố Dư Tiệp vô cùng hạnh phúc, thậm chí anh còn từng nghĩ đến việc mình với cô về chung một nhà.

Anh chưa từng có ý nghĩ như vậy với bất kì cô gái nào khác, chỉ nghĩ đến với cô.
Chỉ một lần, một lần duy nhất, anh đã không khống chế được bản thân.

Anh nhớ được khuôn mặt cô khi ấy, có thất vọng, có uất ức, còn có khinh thường nữa.

Anh như chết lặng, nhưng vẫn không buông bỏ tự tôn, anh không níu kéo cô, cũng chẳng giải thích.

Anh chỉ yêu mình cô, cô chắc chắn biết.

Nhưng Cố Dư Tiệp đánh giá bản thân mình quá cao, cô đã chia tay anh, dọn đi nơi khác.

Hôm sau, Cố Dư Tu đến liền đánh anh một trận, dạy dỗ anh ra trò.

Anh ấy nói, vì chuyện của anh mà Kha Phí giận lây sang anh ấy, còn nói Cố Dư Tiệp anh không xứng làm em trai anh ấy.

Làm ra chuyện như vậy, nhưng anh đâu có cố ý.
Cố Dư Tiệp tự mình đưa ra lời bào chữa cho chính bản thân mình, an ủi rằng cô chỉ giận ít hôm, đợi mấy ngày nữa sẽ nguôi nguôi mà quay về bên anh.

Tình cảm mấy năm qua, đâu thể nói buông bỏ mà buông bỏ như vậy được.

Cô rất yêu anh, rất yêu....!Anh cũng thực sự rất yêu cô....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi