TÌNH CŨ LẠI MÒ ĐẾN


“Cái gì cơ, tìm được giác mạc thích hợp rồi ư? Cảm ơn mày rất nhiều! Mày có thông tin của người hiến không? Tao muốn hậu tạ đoàng hoàng.”
“Cái này phải giữ kín mà, với cả người kia bị bệnh tim, không còn nhiều thời gian nữa nên muốn làm gì đó để giúp mọi người, tình cờ lại tương thích với người yêu mày.”
“Không phải người yêu, là chồng sắp cưới.” Lư Thanh không giấu được vui sướng, tốt quá rồi! Cuối cùng tảng đá đè nặng bấy lâu nay cũng được gỡ xuống, gần đây mọi chuyện có vẻ rất thuận lợi.
“À, về ra mắt rồi à.” Kha Phí cảm nhận được ánh mắt của người đằng sau, không định nói thêm gì nữa, bèn tìm cớ cúp điện thoại.
Cố Dư Tiệp nằm trên giường bệnh, mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa, anh ấy khó khăn mở miệng nói: “Tốt rồi, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”
Nhìn anh ấy như vậy, Kha Phí cũng không biết phải làm sao.

Trước kia, khi phát hiện Cố Dư Tiệp phản bội Lư Thanh, cô ấy rất căm ghét anh ấy, thậm chí khi lấy Cố Dư Tu còn không biết nên cư xử như nào cho đúng mực, nhưng giờ phút này, cô ấy lại thấy thương xót nhiều hơn.
Sáng hôm sau, Lư Thanh và Hoàng Minh Triết đã đến Hải Thành, cô muốn theo dõi thêm cho anh, y học của Hải Thành rất phát triển, cũng tiện cho công việc của cô nữa.
Khi Lư Thanh đến công ty, muốn hỏi thêm thông tin từ phía Kha Phí, nhưng thấy ánh mắt cô ấy cứ né tránh cô, có gì đó chột dạ.

Lư Thanh lấy làm lạ nên cũng không nói tiếp.

Trên đường đi về, cô sợ rằng Hoàng Minh Triết chưa thích ứng được hoàn cảnh, không biết có sao không nữa.

Nghĩ đến đây, cô bật cười, đều là người trưởng thành hai mươi tám tuổi rồi, không lẽ Hoàng Minh Triết còn để cô lo lắng sao.

Có khi anh còn nhanh nhẹn và tự lập được hơn cô rất nhiều dù có xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đột nhiên, có vài chiếc ô tô đi đến chặn đường cô, lúc Lư Thanh định hình được thấy mình đã bị bao vây tứ phía, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Bỗng nhiên cô nhớ ra, cô đang lái xe của Cố Dư Tu.

Ở Hải Thành này, Cố gia là gia tộc có quyền có thế nhất, nên khi ở đây Kha Phí đã để cho cô lái một trong những con xe của Cố Dư Tu, để phòng hờ cô ra ngoài bị người ta khi dễ.
Rốt cuộc, đám người này là ai mà lại có gan dám động vào Cố gia chứ?
Ngay lập tức, Lư Thanh đã có câu trả lời cho mình, từ một chiếc xe chặn đầu cô, đã có người bước
xuống, là một cô gái và một tên đàn ông trung niên hói đầu.

Nhìn dung mạo của cô gái kia, Lư Thanh ngớ người luôn, là Bùi Tường Vi, người được Hoàng Minh Triết cứu đây mà.
Vậy tên đàn ông đi cùng cô ta là ai?
“Triệu tổng, cô gái này chính là người mà thiếu gia nhà họ Tạ nhớ mãi không quên đó ạ, còn vì cô ta mà phát điên nữa.”
“Em làm tốt lắm, Vi Vi của anh.” Nói rồi liền đưa cái miệng hôi hám hôn cô ta.
Nhìn một màn này, Lư Thanh suýt ói luôn.

Cô liền lấy máy gọi cho Kha Phí, mặc dù không biết tại sao cô nàng Bùi Tương Vi kia trong thời gian ngắn có thể leo lên giường đại gia, không những vậy còn gây sự với cô nữa.
“Gửi định vị nhanh!”

Kha Phí nghe Lư Thanh tường thuật lại sự việc, máu dồn lên não.

Rõ ràng đã cảnh cáo rồi mà cô ả kia vẫn không biết điều, không biết não bộ có bị khuyết chỗ nào không nữa.
Không những vậy, Lư Thanh còn đang lái xe của Cố Dư Tu.

Tên nào bao nuôi cô ả kia mà không có mắt, dám động vào người của Cố gia ngay trên đất Hải Thành không biết.
Bên ngoài, gã đầu hói kia liên miệng chửi bới, ép Lư Thanh xuống xe, cô đẹp nhưng có ngu đâu mà xuống.

Gã đó mang theo khoảng bảy, tám tên đàn ông cao to lực lượng.

Thấy Lư Thanh vẫn không có phản ứng gì, gã ta liền sai người đập xe doạ nạt cô.
Ngu ngốc! Đây là xe nhập khẩu, cả nước khéo còn chưa có chiếc thứ hai đâu.

Nếu không phải cô là bạn thân của Kha Phí, chắc Cố Dư Tu cũng không đưa cái xe này cho cô lái tùy ý như vậy đâu.
Gã đầu hói kia thấy Lư Thanh mềm cứng không ăn, có chút tức giận.


Ở Nam Thành, gã ta bị Tạ gia chèn ép, hồi trước còn bị Tạ Du hại đến mất hợp đồng hơn chục tỷ, nhưng với sức của gã ta, đâu đủ để đọ lại Tạ gia.
Tình cờ trong chuyến công tác đến Hải Thành biết được ánh trăng sáng mà Tạ Du nhớ mãi không quên, nâng niu trong tay sống ở đây, còn vì cô gái đó mà phát điên nữa.

Nếu ở Nam Thành không địch lại Tạ gia, thì ở Hải Thành này, không có Tạ Du xem ai có thể bảo vệ cô gái kia.

Thoạt nhìn thấy cô ta cũng rất xinh đẹp.
Bùi Tường Vi đứng bên cạnh ông ta, thấy dáng vẻ háo sắc của ông ta liền căm hận.

Không hiểu sao, cô ta rất ghét Lư Thanh, rõ ràng chỉ được cái đầu thai vào nhà tốt hơn cô ta mà thôi, có gì đâu mà kiêu ngạo, lại còn dám đe dọa cô ta.
Đưa đẩy thế nào, Bùi Tường Vi tiếp rượu, tiếp tận lên giường Triệu tổng này.

Ông trời giúp cô ta rồi, dựa vào ân oán của gã ta với Tạ Du, Lư Thanh xong đời! Thật hả hê làm sao..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi