TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu đang nói gì, mình không hiểu..." Bàn tay có chút nắm thành quyền, từ nơi trái tim của Hạ Tri Điểu giơ lên một chút, Tùy Chí Thanh mở hai mắt ra.
Bản thân luôn cố gắng duy trì tình bạn của hai người, vào thời khắc này, bị người khác đánh tan thành bụi phấn, rơi vào không trung, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiêu tan.
Trong nhất thời, không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Hạ Tri Điểu quay đầu nhìn Tùy Chí Thanh: "Mình không tin, ánh mắt của cậu không lừa được mình... Không lừa được mình..."
"Cậu nghĩ sai rồi..." Tùy Chí Thanh lắc đầu.
"Là do cậu đã mang mặt nạ quá lâu!" Hạ Tri Điểu sau khi nói xong, trái tim vẫn như cũ không ngừng co rút lại. "Thời điểm cậu hôn mình, mình cảm nhận được..."
"Mình đưa cậu về phòng..." Nắm chặt tay Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh đem cánh tay Hạ Tri Điểu để trên vai mình rồi lảo đảo đi về phía cửa.
"Mình không muốn!" Thế nhưng Hạ Tri Điểu lại lắc đầu, suy nghĩ muốn đẩy Tùy Chí Thanh ra. Bất đắc dĩ là cho dù như thế nào cũng đẩy không được, Hạ Tri Điểu cơ hồ sắp điên mất rồi.
"Chúng ta không còn là con nít." Lúc này Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn qua Hạ Tri Điểu.
"Cậu tưởng rằng cậu biết chúng ta không còn là con nít, còn mình thì không biết?" Hạ Tri Điểu chăm chú nhìn Tùy Chí Thanh. "Mình đem tuổi thanh xuân của mình đặt hết lên một mình cậu, bản thân mình hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác thời gian đã trôi qua như thế nào..."
"Cho nên đừng tiếp tục hao tổn ở trên người mình..." Tùy Chí Thanh nói. "Mình cái gì cũng không cho cậu được. Vì sao cậu còn muốn tiếp tục tra tấn bản thân như vậy..."
"Cậu tưởng mình không muốn sao? Mình không làm được, còn có cách nào khác sao? Mình hỏi cậu, mình có cách khác sao?!" Hạ Tri Điểu cảm giác giống như là có thanh đao gác ở trên cổ của mình còn mình thì vùng vẫy chống cự lại. "Mình cũng không cần cậu cho mình cái gì..."
Nói đến đây, Hạ Tri Điểu hít hít cái mũi: "Mình... mình hỏi cậu một lần nữa... Cậu có yêu mình hay không, yêu hay không yêu?"
Giữ chặt tay của Tùy Chí Thanh, chóp mũi của Hạ Tri Điểu hồng hồng mà nhìn người đối diện.
Sau đó hai người cứ giằng co như vậy, ai cũng không nói gì. Trôi qua mấy phút, Hạ Tri Điểu rốt cục không chịu được, ho khan.
"Mình hiểu rồi..." Cuối cùng Hạ Tri Điểu gật gật đầu, sau đó buông tay Tùy Chí Thanh ra một chút, đẩy Tùy Chí Thanh ra, một người từ từ rời khỏi phòng. "Mình biết mình nên làm gì."
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Tùy Chí Thanh liền chậm rãi nghiêng mình nằm xuống đất, hơi hơi hé miệng, tất cả mọi thứ loạn thất bát tao đang không ngừng đánh nhau ở trong đầu.
Sau đó Tùy Chí Thanh nhìn về phía ngăn tủ, đi đến, kéo ra, từ bên trong tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một cái laptop. Bên ngoài còn có một cái khóa nhỏ. Nhưng mà không có chìa khoá.
Bởi vì chìa khoá đã bị mình ném đi. Chỉ là cái hộp này lại không có ném. Bản thân mình chính là một người mâu thuẫn như vậy, rất nhiều thứ, nói là bỏ xuống nhưng lại không bỏ xuống được. Nói là không bỏ xuống nhưng lại muốn bỏ xuống.
Cầm cái hộp quay trở lại trên giường, Tùy Chí Thanh nhắm hai mắt lại.
Cả buổi tối, trong mơ đều là gương mặt của Chương Hòa cùng Hạ Tri Điểu, còn có Trình Nặc, tất cả cứ hoán đổi cho nhau.
Tùy Chí Thanh mơ thấy Trình Nặc dùng một xấp tiền ném vào người mình, hỏi: "Con có cái này sao?"
Tùy Chí Thanh lắc đầu.
Vì vậy Trình Nặc liền chỉ chỉ mấy chiếc xe sang trọng: "Còn những thứ này?"
Tùy Chí Thanh vẫn lắc đầu.
Cuối cùng Trình Nặc mỉm cười: "Đừng nói con là con gái, ngay cả điều cơ bản nhất là môn đăng hộ đối cũng không làm được, chẳng lẽ cóc nhái mà muốn ăn thịt thiên nga?"
Sau đó Tùy Chí Thanh còn mơ thấy Tết đến, mơ thấy mình đem Hạ Tri Điểu về nhà, lúc đầu mọi người cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ, lúc này Chương Hòa đem đũa ném qua một bên, cầm một nồi canh nóng đổ lên người Hạ Tri Điểu: "Chính là cô làm hư A Thanh có đúng không?! Đúng là đồ không biết xấu hổ!"
....................
Lúc tỉnh lại Tùy Chí Thanh thật sự có một loại cảm giác ngạt thở mãnh liệt.
Vào lúc này điện thoại vang lên. Là Trần Ngân Hân gọi đến, Trần Ngân Hân tìm mình là bởi vì studio có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, cho nên hẹn mình đi đến studio, sau đó lại đi nhà sách cùng nhau tán gẫu.
Tùy Chí Thanh sau khi đồng ý, đem điện thoại tắt máy, tiếp đó quay đầu hướng cửa sổ bên kia nhìn một chút.
Chỉ thấy bên trên tấm kiếng cửa sổ nhuộm một tầng sương mù, mông lung vô cùng. Tuy nói là ban ngày, nhưng nhìn qua lại có chút giống buổi tối ngày hôm trước.
Sau khi ngồi dậy, nhớ đến chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, Tùy Chí Thanh đưa tay che trán, mặc cho tóc rơi xuống, lông mày nhíu chặt. Áo ngoài bị xé toang, mình nên làm sao đây, làm sao bây giờ...
Rửa mặt xong, thay đồ, mang theo túi laptop từ trong phòng đi ra, Tùy Chí Thanh nhìn qua căn phòng của Hạ Tri Điểu, sau đó lặng lẽ đi qua, giơ tay lên, muốn gõ một chút, cuối cùng lại để tay xuống.
Sau đó Tùy Chí Thanh đi xuống lầu. Đi vào phòng bếp, chỉ thấy bên trong vô cùng sạch sẽ, nhìn qua giống như là ngày hôm nay vẫn chưa có làm bữa sáng.
Đi đến chỗ cửa trước, chỉ thấy ở nơi đó đặt một đôi dép lê của Hạ Tri Điểu. Xem ra là đã đi ra ngoài rồi.
Mở cửa, chỉ thấy ở bên ngoài mưa phùn nhẹ nhàng bay lất phất, vì vậy Tùy Chí Thanh quay người lại, từ bên cạnh lấy ra một cây dù màu đen, mở ra, tay cầm chuôi đi ra ngoài.


Mỗi năm sắp đến sinh nhật của Hạ Tri Điểu, trời đều sẽ mưa. Năm nay cũng không ngoại lệ.
"Surprise! Em muốn đến xem studio của hai người hiện giờ như thế nào!"
Sau khi ngồi vào ghế lái phụ trong xe của Trần Ngân Hân, Tùy Chí Thanh tháo túi xuống, đem dù bỏ vào trong một cái túi nhựa, để qua một bên, Anh Muội từ chỗ ngồi phía sau đột nhiên vén lên cái áo khoác lớn màu tro, sau đó ngồi dậy nghiêng người về phía trước hù dọa Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh nhìn Anh Muội một cái, nới lỏng cổ áo, không nói chuyện, chẳng qua là nhìn chăm chú về phía trước.
"Uy uy uy, cái này là gì vậy?!" Lúc này, Anh Muội nhạy bén thấy được cái dấu màu đỏ ở trên cổ Tùy Chí Thanh, vì vậy lập tức Bát Quái bắt đầu hỏi thăm.
Tùy Chí Thanh khẽ giật mình, sau đó vén tóc ra sau tai, che đi cái dấu kia một chút, vẫn không có nói chuyện như cũ.
Trần Ngân Hân thì vừa lái xe vừa quay đầu, dùng ánh mắt liếc nhìn Tùy Chí Thanh một chút: "Cái tin Bát Quái kia ở trên Weibo không phải là thật chứ."
"Tin Bát Quái gì?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Đại khái nói là cậu cùng một tiểu họa sĩ gọi là Linh Khê Nguyệt có mờ ám." Trần Ngân Hân nói.
"Không thể nào, mấy người thật là... Hai người sẽ không lăn ga giường chứ? Chị không phải nói là chị không thích con gái sao?" Nghe đến đây, cả người Anh Muội lần nữa chấn kinh.
"Chị không biết cô ta." Tùy Chí Thanh nói lời ít mà ý nhiều.
"A, vậy chuyện gì đã xảy ra với cái dấu dâu tây này đây? Là do tình cảm mãnh liệt cùng với một cô gái nào đó lưu lại hả?" Anh Muội tiếp tục tò mò hỏi.
Tùy Chí Thanh nghe vậy, tay để trên đùi bất giác liền nắm chặt lại.
"Kỳ quái, lần này tại sao chị lại không phản bác lại nha? Trước kia mỗi lần hoài nghi nói chị thích con gái, chị đều chững chạc đàng hoàng làm sáng tỏ, trời ạ, chẳng lẽ lại là thật..." Anh Muội ngồi ở phía sau, không nhìn thấy biểu hiện gì của Tùy Chí Thanh, tiếp tục nghĩ linh tinh.
Trần Ngân Hân dùng ánh mắt liếc nhìn thấy tay của Tùy Chí Thanh, liền giương đuôi lông mày, sau đó chuyển đổi đề tài: "Linh Khê Nguyệt chỉ là một kẻ ăn bám độ hot, A Thanh làm sao có thể thích cô ta. Anh Muội em tìm thử trên App xem có tiệm trà sữa nào không tệ, nhập địa chỉ studio của chúng ta vào, gọi mấy ly trà sữa. Đợi lát nữa chúng ta đến nơi thì có thể uống."
"A, được!" Anh Muội gật gật đầu, sau đó liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu đặt mua đồ.
Đến studio, Trần Ngân Hân vừa mới mở cửa ra, Anh Muội lập tức chạy vào đi quanh một vòng lớn, sau đó bắt đầu ở trong đó la lớn lên. "Thật là lớn a!", "Cái này có phải là hình ảnh hiệu ứng sau khi hoàn thành không?", "Hai người nhìn cái bồn hoa kìa"... Những câu tương tự như vậy.
Trần Ngân Hân thì đi đến bên cạnh Tùy Chí Thanh, nhìn một lúc, hai tay ôm ngực: "Đã lâu không nghe cậu kể chuyện của người bạn kia, gần đây người bạn đó sao rồi, hiểu rõ bản thân rồi sao?"
Tùy Chí Thanh nghe xong, không có nhìn qua: "Hiểu rõ."
Trần Ngân Hân lấy điện thoại di động ra, một bên nhìn đồ đạc một bên gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Người a, cả một đời rất ngắn, sớm hiểu rõ một chút dù sao so với một đời không hiểu rõ thì tốt hơn. Chí ít là như thế, có thể kịp thời hưởng lạc trên con đường thích hợp với bản thân, đúng không?"
Tùy Chí Thanh quay đầu qua nhìn Trần Ngân Hân: "Có gì đảm bảo sẽ kịp thời hưởng lạc?"
"Có thể vui vẻ cũng đã là không tệ rồi, con người a, có đôi khi đừng yêu cầu quá cao. Yêu cầu quá cao thì cái gì cũng không có." Trần Ngân Hân sau khi nói xong, thấy các công nhân đi đến, vì vậy nói xong cũng đi ra đón.
Cúi đầu mở ra điện thoại, Tùy Chí Thanh mở khung Wechat của Hạ Tri Điểu, nhưng mà lòng bàn tay ở trên màn ảnh chuyển động hồi lâu, cuối cùng một chữ đều không có đánh ra được.
"Bà chủ, cô xem một chút bên này như thế nào." Lúc này công nhân trang trí kêu lên một tiếng. Vì vậy Tùy Chí Thanh bỏ điện thoại di động lại vào trong túi áo, sau đó đi qua bên kia.
Buổi chiều, Hạ Tri Điểu xử lý xong hết tất cả công việc, trở về nhà, nhìn qua hết thảy mọi thứ ở bên trong phòng, chầm chậm cúi thấp đầu xuống.
Từng bước một đi lên cầu thang, trở lại phòng của mình, thu dọn lại một vài thứ, sau đó để hết tất cả vào bên trong hành lý. Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú bản thân mình ở trong gương trên bàn trang điểm một hồi lâu, sau đó đẩy hành lý đi ra.
Sau khi vệ sĩ nhận lấy hành lý từ trong tay mình, Hạ Tri Điểu đi đến trước cửa phòng của Tùy Chí Thanh, dùng keo bôi vào phía sau một tờ giấy, tiếp đó dán lên.
Sau đó Hạ Tri Điểu đi xuống lầu, bước đến cửa, đem sim điện thoại và chai keo ném vào bên trong thùng rác, đóng cửa lại, đem chìa khoá để bên dưới chậu hoa nhỏ, ở dưới tán ô che mưa của người vệ sĩ, đi lên xe.
Mà lúc này, Tùy Chí Thanh vừa cùng Trần Ngân Hân đạt được nhận thức chung một chuyện. Sau đó Trần Ngân Hân vẽ tranh, Tùy Chí Thanh thì một mực nhìn ra bên ngoài cửa sổ hoặc là nhìn một chút khung Wechat của Hạ Tri Điểu.
Bất tri bất giác, Tùy Chí Thanh lại rơi vào bên trong một giấc mơ.
Trong thế giới của giấc mơ này tất cả đều vô cùng tươi sáng. Hạ Tri Điểu đứng ngay đối diện mình, đạp một chiếc xe đạp, cậu ấy cười với mình. Nụ cười so với ánh nắng còn sáng lạn hơn.
Nhưng mà một lát sau, ánh nắng dần dần biến mất, mưa rào xối xả kéo đến, nụ cười của Hạ Tri Điểu từng chút trở nên ngưng trọng. Hạ Tri Điểu ngẩng đầu nhìn bầu trời cao một chút, sau đó hướng Tùy Chí Thanh duỗi một tay ra: "A Thanh, mình là chim, cánh bị dính ướt thì sẽ rơi xuống, cậu phải đón được mình..."
Vì vậy Tùy Chí Thanh muốn đưa tay đi bắt lấy Hạ Tri Điểu, thế nhưng một bước cũng không động đậy được. Tùy Chí Thanh cúi đầu xuống mới phát hiện, thì ra hai chân của mình đã rơi vào bên trong một vũng bùn, xung quanh còn bị những dây leo quấn lấy, gắt gao bám lấy mình.
"A Thanh..." Hạ Tri Điểu vẫn cau mày như cũ, thân thể lại trở nên càng ngày càng trong suốt.
"Tri Điểu, chờ mình một chút, chờ mình một chút được không?!" Tùy Chí Thanh vừa nói chuyện vừa xoay người lại kéo những dây leo kia, dùng sức muốn kéo đứt toàn bộ chúng.
"A Thanh... Cậu không yêu mình..." Hạ Tri Điểu sau khi nói xong lập tức tan biến hoàn toàn. Ở bên trong trời đất này, Hạ Tri Điểu phảng phất giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện bao giờ.
Lần này Tùy Chí Thanh bừng tỉnh, thiếu chút nữa làm đổ chút trà sữa còn sót lại ở trong ly đặt trên bàn, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi. Nhìn chằm chằm mã hình ảnh hai chiều ở trên bàn, Tùy Chí Thanh rũ mắt xuống, lồng ngực phập phồng không ngừng.
"Tri Điểu..." Sau đó Tùy Chí Thanh lấy điện thoại di động ra, mở khóa, muốn nhắn tin cho Hạ Tri Điểu, thế nhưng sau khi gửi tin, Wechat lại hiển thị mình không phải là bạn của đối phương.
Một khắc này, Tùy Chí Thanh chỉ cảm thấy đầu óc mình rất nhanh muốn nổ tung.
Lúc này Trần Ngân Hân ở bên cạnh tắt máy tính, vỗ vỗ vai của Anh Muội: "Đi thôi, chúng ta đi ăn tối đi."
"Nha... Được!" Anh Muội nghe xong, duỗi lưng một cái thật lớn.
Mồ hôi trên trán Tùy Chí Thanh rơi càng ngày càng nhiều. Sau đó Tùy Chí Thanh lại mở ra danh bạ trên điện thoại, tìm đến dãy số của Hạ Tri Điểu, thời điểm đưa điện thoại di động để ở bên tai, nhịp tim liền lên lên xuống xuống, khó mà bình tĩnh được.
"Chị làm sao vậy?" Anh Muội thấy Tùy Chí Thanh vẫn không có đứng dậy, vì vậy vội vàng hỏi thăm.
Sau đó không có trả lời vấn đề của Anh Muội, Tùy Chí Thanh lại đột nhiên xách túi lên, rời khỏi quán cà phê.
-------------------------
Ngày 11-06-2019
P/S: Điểu tỷ thật đáng thương, thời kỳ ngược Thanh tỷ bắt đầu. Cho chừa cái tội ăn hiếp con gái nhà người ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi