TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Hạ Tri Điểu vừa mới lên máy bay, ngồi xuống ghế. Không có quá nhiều người, một người đàn ông ngoại quốc ăn mặc theo phong cách doanh nhân ngồi xuống bên cạnh, lịch sự mỉm cười một cái với Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu hơi ngẩn người, cũng gật đầu mỉm cười lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông ngoại quốc nhìn Hạ Tri Điểu một hồi lâu, cuối cùng chịu không được liền bắt chuyện cùng Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu nghe được giọng nói của người kia, kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn ông ta.
Sau khi biết được thân phận, xác nhận người con gái phương Đông ở trước mắt này bản thân đã từng nhìn thấy qua trên báo, người đàn ông ở bên cạnh liền bắt đầu bô bô một đống chuyện, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho Hạ Tri Điểu.
Đại khái nói là nếu có cơ hội hy vọng được hợp tác... rồi lại nói một đống thứ tương tự.
Hạ Tri Điểu tiếp nhận danh thiếp, tạm ứng phó xong, người đàn ông kia vẫn còn tiếp tục không ngừng lảm nhảm, nào là khen ngợi mình, từ vẻ đẹp cho đến năng lực... cũng cảm thấy rất là chán ghét. Vì để tìm chủ đề, còn kéo ra gấu trúc cùng công phu Trung Quốc.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu nghe xong, lại rũ mắt xuống. Đúng vậy, mình xuất sắc như vậy. Thế nhưng Tùy Chí Thanh cũng không muốn a.
Ở một bên khác, Tùy Chí Thanh gọi một chiếc xe, sau khi trở về nhà liền lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong không có điều gì bất thường. Vì vậy Tùy Chí Thanh chạy thẳng một đường đi lên cầu thang, dừng lại ở trước cửa phòng Hạ Tri Điểu, đưa tay gõ cửa một cái.
Không có người trả lời, tay Tùy Chí Thanh run run đưa đến chỗ tay nắm cửa. Một tiếng Răng Rắc vang lên, cửa phòng mở ra, chỉ thấy bên trong rất nhiều thứ đã không còn như cũ.
Mặc dù những vật dụng lớn đều còn ở nơi đó, nhưng mà trên bàn trang điểm, còn có bên trong phòng tắm, đều được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.
Đứng ở chỗ cửa phòng Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất nơi lồng ngực cho dù như thế nào cũng không thể thở được.
Sau đó Tùy Chí Thanh lại mở ra một ngăn tủ, chỉ thấy ở bên trong ngay cả một bộ quần áo cũng không còn.
Một khắc này, Tùy Chí Thanh cảm thấy rất hoảng sợ. Ngay sau đó tất cả các ngăn kéo đều bị Tùy Chí Thanh mở ra hết một lượt. Tất cả mọi thứ đều nói cho mình biết, Hạ Tri Điểu thật sự đã đi rồi.
Từ trong phòng Hạ Tri Điểu đi ra ngoài, đóng cửa lại, Tùy Chí Thanh ở nơi đó đứng một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra, lại một lần nữa gọi vào số của Hạ Tri Điểu, kết quả vẫn giống như trước đó.
Tùy Chí Thanh mới vừa tắt máy. Sau đó điện thoại di động lại vang lên.
Bối rối trong một giây đồng hồ, Tùy Chí Thanh lập tức đem điện thoại để lên trước mắt, nhưng mà người gọi điện thoại đến là Trần Ngân Hân, cảm giác mất mát trong nháy mắt tràn lên đầu nhưng Tùy Chí Thanh vẫn nghe máy.
"A lô, có chuyện gì?"
"A Thanh, dù của cậu để quên trong xe mình." Trần Ngân Hân ngừng một lúc. "Giọng của cậu tại sao nghe lại thấp như vậy? Mới vừa rồi vội vội vàng vàng chạy đi, là có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Hay là ra ngoài tâm sự một chút?" Trần Ngân Hân tiếp tục hỏi.
"Ngân Hân..." Cuối cùng Tùy Chí Thanh gọi tên của Trần Ngân Hân.
"Rốt cục cậu sao vậy?" Ngữ khí của Trần Ngân Hân bắt đầu trở nên bất an.
"Đau quá..." Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, trên trán lại bắt đầu đổ mồ hôi dày đặc.
"Cậu xảy ra chuyện gì? Cậu đang ở chỗ nào a?" Giọng của Trần Ngân Hân càng trở nên khẩn trương.
"Mình không chuyện gì, mình còn có việc... Cúp trước." Tùy Chí Thanh sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại rồi chạy như bay xuống lầu.
Nhất định có thể tìm được, nhất định được. Chỉ cần mình muốn tìm.
Giống như lúc còn đi học, mỗi lần náo loạn cãi nhau, mình đều có thể tìm được Hạ Tri Điểu, bởi vì mỗi khi Hạ Tri Điểu tức giận thì rất có thể đang đứng đợi ở những nơi mà hai người từng đi qua.
Tựa như cửa sau của phòng tập thể dục trong trường, tựa như lưới sắt ở cửa sau, tựa như con đường rợp bóng cây thường hay đi tản bộ, tựa như quán ăn vặt hay đến nhiều nhất.
Cho nên mỗi lần xảy ra chuyện Tùy Chí Thanh lúc nào cũng có thể tìm được Hạ Tri Điểu, chọc cho cậu ấy vui vẻ.
Gọi một chiếc xe, Tùy Chí Thanh đi vào, ngồi xuống lập tức không chút nghĩ ngợi nói: "Công viên giải trí XX."
"Được." Tài xế nói xong liền chở Tùy Chí Thanh đi về hướng bên kia.
"Ở chỗ đó có biểu diễn tối không tệ nha, ánh sáng lấp lánh, con của tôi thích nhất là đến đó. Mấy ngày trước là lễ Giáng Sinh chúng tôi cũng có đi, rất là sống động. Nhưng mà tiểu thư, cô đi một mình à?" Tài xế vừa lái xe vừa thử trò chuyện cùng Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh không muốn cùng tài xế nói chuyện phiếm, chỉ là không ngừng gửi yêu cầu kết bạn trong Wechat của Hạ Tri Điểu.
Tiếp đó Tùy Chí Thanh liền đăng nhập vào Q.Q nhưng mà lại phát hiện danh sách bên trong đã mất đi hình ảnh của Hạ Tri Điểu.
Vì vậy sắc mặt của Tùy Chí Thanh liền tái nhợt, sau đó mở ra Weibo. Đúng vào lúc này, điện thoại của Chương Hòa lại hiển thị trên màn hình.
Tùy Chí Thanh nhìn thoáng qua, trực tiếp tắt máy, tiếp tục mở Weibo. Lúc này Chương Hòa lại tiếp tục gọi đến. Tùy Chí Thanh lại tiếp tục tắt máy. Thế nhưng Chương Hoà cứ giống như là đoạt mệnh liên hoàn, gọi liên tục không ngừng.
Cuối cùng Tùy Chí Thanh đành nhận điện thoại: "A lô?"
"Con bị bệnh tâm thần hả? Vẽ tranh vẽ đến ngốc luôn rồi hả?! Tại sao lại tắt điện thoại của mẹ làm gì?" Chương Hòa hỏi.
"A..." Tùy Chí Thanh chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa xe. "Con vốn chính là một tên ngốc, mẹ mới biết sao?! Đừng gọi nữa! Mẹ tưởng con không biết mẹ gọi điện đến là muốn nói chuyện gì sao, con nói cho mẹ biết, con không muốn nghe!"
Tài xe sau khi nghe thấy, thoáng bị hù dọa, không nhịn được ho khan một tiếng.
Sau khi tắt điện thoại xong, Tùy Chí Thanh liền nhận được mấy câu ân cần hỏi thăm của Chương Hòa. Không thèm để ý đến, Tùy Chí Thanh tiếp tục ấn mở Weibo, sau đó ở bên trong danh sách tìm đến tài khoản cá nhân của Hạ Tri Điểu, liên tiếp nhắn mấy cái tin qua.
Nhưng mãi cho đến khi Tùy Chí Thanh đến công viên giải trí, tất cả những tin nhắn kia đều ở trạng thái chưa đọc.
Sau khi mua vé vào cổng xong, Tùy Chí Thanh liền giống như ngựa không dừng vó chạy đến nơi xếp hàng trò chơi đầu tiên của hai người ở bên kia.
Dựa vào ưu thế chiều cao, Tùy Chí Thanh ở trong đám người, tầm mắt cơ bản có thể nhìn bao quát mọi thứ xung quanh. Nhưng mình lại không tìm thấy người mà mình muốn tìm.
Sau đó Tùy Chí Thanh lại chạy đến những nơi khác, toàn bộ công viên giải trí, rất nhanh bị mình chạy hết một lượt.
Một giờ trôi qua, Tùy Chí Thanh đứng một chỗ thở hồng hộc.
Ở cách đó không xa vòng quay ngựa gỗ và xe bí đỏ vững vàng chuyển động, ngọn đèn lóe lên từng cái một, vô cùng ảo mộng.


Chỗ nhạc nước ở phía bên kia, từng cột nước theo điệu nhạc mà dâng lên, điệu múa đa dạng đan xen lẫn nhau, làm cho tất cả mọi người sôi nổi giơ tay lên liên tục chụp hình, quay phim.


Những dây đèn nhỏ đầy màu sắc được quấn quanh các thân cây, từng dãy từng dãy, lung linh dày đặc như trời sao đêm mùa hạ.
Không dừng lại thêm một chút nào nữa, Tùy Chí Thanh liền rời khỏi công viên giải trí, đi trên con đường dành riêng cho người đi bộ hướng về ngôi nhà ma mà hai người đã đi qua.
Trên đường phố dòng người rộn rộn ràng ràng, ở trước các cửa hàng bán đồ ăn vặt có không ít người đang đứng xếp hàng, bao gồm cả tiệm trà sữa mà trước đó Hạ Tri Điểu đã mua, giờ phút này có mấy người đang đứng ở đó lựa đồ ăn hoặc là đang chờ đợi.
Chỉ là không có Hạ Tri Điểu.
Mở điện thoại ra, trong đó còn lưu lại đủ loại hình chụp chung vào ngày hôm qua ở bên ngoài chơi đùa của mình và Hạ Tri Điểu.
Thoạt nhìn Hạ Tri Điểu ở trong hình, nụ cười so với kim cương còn óng ánh hơn. Phần lớn những người không để ý mà cười lớn, rất khó mà không bị phá vỡ hình tượng, nhưng mà cậu ấy thì không, chỉ làm cho người khác cảm thấy ngọt ngào.
Từng tấm từng tấm lật đến cuối cùng, một giọt nước mưa rơi trên sống mũi, người bên cạnh mở dù ra. Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, màu sắc kia, thoạt nhìn giống như màu mực.
Dương Thành dù sao vẫn còn trong mùa mưa. Mùa hè thích trời mưa, mùa đông cũng thích trời mưa. Rõ ràng gọi là Dương Thành, lại phồn hoa như vậy nhưng lại là một tên quỷ thích khóc nhè.
Rất nhanh, vốn dĩ trên đường phố rất đông người, đoàn người tựa như là bầy kiến bị kinh sợ, ồn ào hướng hai bên trái phải lui lại, lại ồn ào nhao nhao vắt góc áo bị thấm ướt, oán trách do chậm trễ trú mưa.
Mưa quá lớn, một lúc sau, Tùy Chí Thanh liền bị nước mưa làm ướt đẫm toàn thân, ánh mắt cũng không phân biệt rõ. Cứ đi rồi lại đi, đi đến cái nhà hàng mà hai người đã cùng nhau ăn cơm. Tùy Chí Thanh liền dừng lại, sau đó đẩy cửa đi vào.
"Hoan nghênh quý khách, cô đi mấy người?" Nhân viên phục vụ chào đón hỏi.
Tùy Chí Thanh lắc đầu: "Tôi tìm người."
"Cô tìm khách ở bàn nào? Có thể nói cho tôi biết, tôi dẫn cô đi." Giọng nói trong trẻo của nhân viên phục vụ hỏi.
"Tôi không biết cậu ấy ở bàn nào..." Tùy Chí Thanh lại lắc đầu một cái.
Nhân viên phục vụ nghe xong, cảm thấy mơ hồ.
Vẻ mặt hoảng hốt ở trong nhà hàng đi quanh một vòng, sau khi nhận được một đống ánh mắt khác thường, Tùy Chí Thanh lúc này mới lại đi ra ngoài.
Kỳ thật bản thân mình đã biết rõ.
Cơ thể lúc này giống như bị tê liệt, mình luôn luôn tự thôi miên bản thân, cho nên càng không ngừng nói với chính mình là nhất định có thể tìm được Hạ Tri Điểu.
Chỉ là Tùy Chí Thanh biết rõ, khả năng mình có thể tìm được Hạ Tri Điểu, cơ hồ là con số không. Bản thân mình chẳng qua là đang cố chấp mà thôi.
---------------------
Lúc này Hạ Tri Điểu đã đi đến trạm đầu tiên trong chuyến du lịch của mình.
Hạ Tri Điểu tự cho bản thân mình một kỳ nghỉ thật dài, đi đến một nơi không phải đặc biệt quá xa nhưng tuyệt đối cũng phải là nơi quá gần.
Sau khi đi vào khách sạn, Hạ Tri Điểu tắm rửa xong, ngồi ở mép giường, sau đó chậm rãi nằm xuống giường, giơ tay lên để trên đôi môi của mình, hai mắt nhắm lại.
Thật lâu sau Hạ Tri Điểu mở hai mắt ra, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.
Trước kia khi còn nhỏ, lúc cùng Tùy Chí Thanh ở chung một chỗ vai kề vai xem tivi, luôn bĩu môi chế giễu những loại người si tình ở trong phim, cũng tỏ vẻ không thể hiểu nổi. Nhưng mà hiện tại, bản thân lại trở thành cái loại người si tình bị chế giễu kia.
Có phải ngủ một giấc thì sẽ tốt hơn nhiều hay không? Hai mắt nhắm lại, một tay đặt ở trên hai mắt, cũng không biết đã nằm bao lâu, nhưng mà bản thân lại không hề ngủ.
Trong đầu đều là hai chữ 'Không yêu' mà Tùy Chí Thanh đã nói. Đồng thời còn có nụ hôn nóng rực kia của Tùy Chí Thanh gần như thiêu đốt chính mình, lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào da thịt.
Nhíu chặt lông mày, Hạ Tri Điểu từ trên giường chống người ngồi dậy, sau đó đi đến cái túi bên cạnh, run rẩy kéo khóa, lấy thuốc ngủ ra, cầm một viên để vào miệng, uống hết mấy ngụm nước, nuốt xuống, một lần nữa quay lại nằm xuống trên giường.
-------------------
Một bên khác, Dương Thành.
Mưa đến cũng nhanh ngừng cũng rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, người đi bộ trên đường phố lại trở nên nhiều hơn, tiếng nói cười cũng không ngừng vang lên ở bên tai, vừa rồi rối loạn như vậy liền giống như chưa từng xảy ra.
Đi ra đường dành riêng cho người đi bộ, đứng ở ven đường, Tùy Chí Thanh lấy điện thoại di động ra, lại mở túi ra, từ bên trong lấy ra khăn tay, lau khô màn hình, sau đó gọi một chiếc xe.
Ngồi vào trong, tài xế nhìn Tùy Chí Thanh một cái, sau đó nói: "Ai nha, làm sao lại bị ướt thành như vậy? Ở phía sau có khăn tay, cô lấy lau một chút đi."
"Được." Giọt nước từ sợi tóc trên gò má rơi xuống đến khóe môi, Tùy Chí Thanh hé miệng. "Cám ơn."
"Tiệm bánh Tam Khẩu đúng không?" Tài xế hỏi.
"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh trả lời.
Cuộc nói chuyện phiếm giữa hai người kết thúc như vậy.
Khoanh tay lại, Tùy Chí Thanh dựa vào cửa sổ xe nhìn chăm chú ra bên ngoài, những ngọn đèn trong thành phố lần lượt lướt qua, chiếu sáng gương mặt của Tùy Chí Thanh nhưng mà trong đôi mắt lại là một mảnh ảm đạm.
Cũng không biết đi qua bao lâu, cuối cùng đã đến được tiệm bánh gato kia.
Trong nháy mắt bước xuống xe, một cơn gió lạnh thổi đến, mang theo một cơn rét lạnh thổi vào trong tim.
Mỗi năm đến khoảng thời gian này Tùy Chí Thanh đều sẽ đến tiệm bánh gato này đặt trước một cái bánh sinh nhật. Cái bánh kia nhất định phải là bánh sinh nhật hoa quả. Sau đó ở phía trên sẽ dùng hương vị socola viết mấy chữ 'Tri Điểu, sinh nhật vui vẻ'.
Sau đó ngày này mỗi năm, Tùy Chí Thanh đều sẽ đến lấy hoặc là cửa hàng sẽ giao đến. Tiếp đó bản thân sẽ ăn hết.
Nghĩ như thế này, hằng năm mình sẽ được tận hưởng hai lần sinh nhật. Kỳ thật nói theo một ý nghĩa nào đó, mình chính là một người rất là hạnh phúc.
Lại lần nữa gọi một chiếc xe, sau khi cầm theo cái bánh sinh nhật ngồi vào ghế sau, Tùy Chí Thanh nhìn thời gian, mới phát hiện trong bất tri bất giác đã trễ đến thế này rồi.
Mở cửa đi vào, bật đèn, đổi giày, Tùy Chí Thanh mặc một bộ y phục ướt nhẹp trầm mặc đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua phòng của Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh dừng chân lại, sau đó mở cửa ra, nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng Tùy Chí Thanh mới tắt đèn, cúi đầu quay về phòng của mình. Lúc Tùy Chí Thanh đưa tay chuẩn bị vặn tay nắm cửa thì phát hiện ở trước cửa phòng của mình có dán một tờ giấy.
Vì vậy Tùy Chí Thanh liền đem cái bánh sinh nhật để xuống dưới đất, vội vàng cầm lấy tờ giấy. Chỉ thấy ở bên trên có bảy, tám dòng chữ.
Thật xin lỗi, mình không nên ép buộc cậu, không nên để cậu rơi vào tình thế khó xử, không nên làm ảnh hưởng đến cậu. Thế nhưng chỉ cần mình còn ở nơi này một ngày nào thì mình sẽ không thể nào không đòi hỏi thứ mà cậu không thể cho.
Cho nên mình nghĩ, tốt hơn là mình nên rời đi.
Tiền thuê nhà mình đã thanh toán trước một năm, chìa khóa đặt ở bên dưới chậu hoa. Mình và chủ nhà đã ký một cái thỏa thuận, nếu như cậu muốn cho thuê lại, thì để ông ấy đưa tiền cho cậu.
Mặc dù không biết cậu có tìm mình hay không nhưng mà mình vẫn tự luyến nói một chút: Đừng cố đi tìm mình, mình đã đổi số di động, Wechat cũng sẽ đổi, Q.Q và Weibo mình đều sẽ xóa đi.
Tùy Chí Thanh, từ hôm nay trở đi, Hạ Tri Điểu tuyên bố, cô ấy không yêu cậu, chúc cậu mạnh khỏe.
Tích tích tách tách, mấy giọt nước không biết là nước mưa hay là nước mắt rơi xuống bên trên tờ giấy, từ từ nhòe đi.
Tùy Chí Thanh buông lỏng tay xuống, đứng dựa vào khung cửa, nhắm hai mắt lại.
Sau đó Tùy Chí Thanh nhìn xuống cái vết sẹo nhỏ trên mu bàn tay phải của mình, cái sẹo này vì Hạ Tri Điểu mà lưu lại, nâng tay đưa vết sẹo đến bên môi, ngồi xuống mà gặm cắn.
*************
Ngày 06 tháng 01 năm 2017. Dương Thành thỉnh thoảng vẫn sẽ có mưa, xem như là tạm biệt một giai đoạn, thế nhưng lại bắt đầu có tuyết rơi.
Bông tuyết giống như tro cỏ bị đốt cháy, dồn dập hỗn loạn bay lả tả trong thành phố ảm đạm, càng lộ ra vẻ thanh lãnh.
Nhưng ở bên ven đường, lại có đứa bé vui vẻ nhảy tới nhảy lui trên lớp tuyết mỏng đọng ở trên mặt đường. Đứa bé không lo lắng, người lớn lại ưu sầu.
Một tiếng Lộp cộp vang lên, một lon Cocacola từ máy bán hàng tự động lăn ra, sau đó một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn vươn ra cầm lấy.
Ước lượng lon Cocacola trong tay, Tùy Chí Thanh mở nắp, uống một hơi hết hai phần ba lon, sau đó buông tay xuống, chăm chú nhìn lớp tuyết trên đường.
Mái tóc dài ngang vai hơi lộn xộn có chút run rẩy trong gió, ánh nắng chiếu vào đôi mắt màu nâu nhạt, lông mi dài đổ bóng dưới mí mắt, sau đó Tùy Chí Thanh lại uống một ngụm Cocacola rồi đem cái lon ném vào trong thùng rác.
"A Thanh, đi thôi!" Anh Muội đứng ở bên cạnh cầm điện thoại di động tiếp tục liếc nhìn tin tức bên trong. "Bụng của em rất đói, không kịp chờ đợi muốn đi ăn thịt nướng á!"
"Trong đầu chỉ có thịt nướng, thật là..." Trần Ngân Hân liếc Anh Muội một cái.
"Hừ hừ!" Anh Muội bất mãn nhếch miệng lên. "Còn không phải bởi vì trường học cũ của A Thanh quá lớn, làm em xoay vòng vòng thật mệt chết người."
"Nghe nói mày là loại người lẳng lơ vạn người cưỡi?" Đúng vào lúc này, một giọng nữ chói tai rơi vào trong tai Tùy Chí Thanh.
Vì vậy Tùy Chí Thanh xoay người qua một bên, chỉ thấy có ba bốn người đem một cô gái ép vào một cái hẻm nhỏ, cô gái trên đầu mang một cái mũ len, cúi thấp đầu, run lẩy bẩy.
"Mình không phải..." Cô gái lắc đầu.
"Hơn nữa còn là đứa nói láo, mày không phải nói là không có tiền sao? Vậy cái này là cái gì?!" Đám người kia thoạt nhìn cùng cô gái đó tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhìn qua vẫn còn nhỏ tuổi, một người trong đám khi nói chuyện, liền đi đến chỗ cô gái, từ trong túi quần móc ra một tờ tiền giấy năm mươi đồng, sau đó giơ lên trước mắt cô gái kia nói.
"Cái kia... Cái kia là, là để mua đồ, thật không thể đưa cho mấy cậu..." Giọng nói của cô gái kia mang theo chút nghẹn ngào.
"Vậy tao đây liền mang những tấm hình kia cho mẹ mày xem thử!" Tên cầm đầu là một cô gái mập mạp nhuộm đầu tóc màu lam, cười lạnh nói. "Nếu như mày không muốn chuyện này xảy ra, vậy ngày mai phải mang năm trăm đến cho tụi tao."
Cô gái ôm cái túi, thân thể gầy yếu run run càng thêm lợi hại: "Mấy cái đó đều là ác ý của mấy người, mấy người tại sao lại có thể như vậy..."
"Phải là một ngàn, một ngàn chứ, nhà của nó có nhiều tiền như vậy..." Người đứng bên cạnh tên cầm đầu nói một câu như vậy.
Nước mắt cô gái kia rơi xuống, ho khan một tiếng, chẳng qua là cúi đầu thấp xuống.
Nhưng mà một giây sau, cô gái kia liền cảm giác bầu không khí chèn ép ở trước mặt đột nhiên biến mất. Ngẩng đầu lên chỉ thấy một thân ảnh gầy gò cao cao, sắc mặt tái nhợt, mặc áo khoác màu đen, đẩy tên cầm đầu kia qua một bên, vì vậy vài người khác cũng không tự giác lui về phía sau mấy bước.
"Khi dễ người?" Tùy Chí Thanh bắt lấy cổ áo của tên tóc xanh, cúi mắt xuống nhìn chằm chằm.
"Cô bị bệnh tâm thần a?! Thả tôi ra!" Tên tóc xanh nói xong liền quay đầu muốn đưa tay lên đánh Tùy Chí Thanh.
Nhưng Tùy Chí Thanh cũng không có buông tay ra.
"Cô là ai a, nhúng tay vào chuyện của chúng tôi! Nhìn cái bộ dạng này của cô, chẳng lẽ cô cũng là một trong số những người kia, cùng nó có một chân?! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Bất nam bất nữ, là đồng tính luyến ái sao?!" Tên tóc xanh đánh giá ngũ quan gầy gò lộ ra vẻ sắc bén của Tùy Chí Thanh, cười ha ha, lại quay đầu nhìn qua cô gái kia đã cắn môi dưới đến trắng bệch. "Thế nào, mày ngay cả nam nữ đều ăn sạch a?"
"Đồng tính luyến ái thì sao?" Tùy Chí Thanh chế trụ cổ tay của tên tóc xanh, vặn một cái, sau đó đẩy tên đó áp lên trên mặt tường, nâng cánh tay ngang lên áp ngay cổ, thần sắc trong ánh mắt nhàn nhạt, không gợn sóng.
"Nhìn cái bộ dạng này của cô, chẳng lẽ cô thật đúng là?" Tên tóc xanh đã sợ đến run chân nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng nói những lời chọc giận người.
"Tôi như vậy, thì sao? Liên quan gì đến mấy người." Tùy Chí Thanh nói xong, ném tên tóc xanh qua một bên, sau đó nâng lên điện thoại di động của mình. "Video mấy người vừa mới đe dọa người khác đã bị tôi quay lại, đe dọa tống tiền cũng không phải là chuyện nhỏ. Mấy người cứ việc đi uy hiếp, đe dọa cô gái kia, dù sao bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm cho mấy người đi ngồi xổm ở trong cục cảnh sát."
"Thảo!" Tóc xanh mắng một tiếng, nhìn Tùy Chí Thanh giống như nhìn quái vật, sau đó liền cùng đám đồng bọn kia bỏ chạy tè ra quần.
Tiếp đó Tùy Chí Thanh cùng cô gái kia nói chuyện vài tiếng, liền xoay người,

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi