TÌNH ĐỊCH MUỐN SINH CON CHO TA


Chung Thanh sặc hai tiếng, im lặng.
Anh tự hỏi mấy bữa trước hai người này ở nước ngoài đã có bao nhiêu cái gọi là củi khô lửa bốc, mà tình cảm lại tăng nhanh chóng đến vậy, anh chỉ thuận miệng nhả ra một câu thôi, cuối cùng dường như chỉ vì một kích thích nho nhỏ như thế mà hắn đã không nhịn nổi.
Ánh mắt nhìn anh quả thực như đang muốn ăn thịt người vậy.
Cơ mà cũng may rằng rất nhanh sau đó tiểu yêu tinh Liên Phi kia đã lượn tới, tiểu yêu tinh đúng là tiểu yêu tinh, kỹ năng dính người vô cùng lợi hại, Chung Thanh thừa dịp lúc Liên Phi dò hỏi Phó Sơn Hách có ăn khuya không liền nhanh chân chuồn đi.
Anh thực sự không có tinh thần để đấu trí đấu dũng với tên tình địch trong lịch sử này.
Trước khi trời sáng, anh trở về khách sạn mà đoàn phim đã đặt trước để nghỉ ngơi, trước lúc đi ngủ anh tới đại sảnh mượn đồ, khi về thì chợt nhìn thấy bóng dáng Phó Sơn Hách ở phòng cách vách!
Chung Thanh hoảng sợ.
Anh nhớ rõ là Liên Phi không ở khách sạn này.
Mấy năm nay Liên Phi sống trong nhung lụa, hơn nữa trước đây Chung Thanh chưa bao giờ để cậu ta phải ấm ức trong bất cứ vấn đề về thể xác hay tinh thần nào, chẳng ngại khoảng cách địa lý xa xôi, xung quanh chỉ có mấy khách sạn tiện lợi, cậu ta không muốn bạc đãi bản thân, dù phải ngồi xe nửa tiếng cũng muốn ở khách sạn tốt nhất.
Nhưng sao Phó Sơn Hách lại hạ mình ở nơi như thế này?
Có lẽ nào là để tránh bị hiểu lầm? Cố tình chọn khách sạn khác, đợi lúc nào thích hợp thì ra ngoài hẹn hò?
Mối tình này đúng là chẳng khác gì chiến tranh ngầm!
Mấy ngày sau, gần như ngày nào Phó Sơn Hách cũng tới thăm ban.

Hắn rất ít khi nói chuyện, phần lớn thời gian đều tìm ghế rồi ngồi xuống chỗ nào đó.
Mỗi lần Chung Thanh làm xong việc đi ngang qua đều cảm thấy dường như người nọ đang nhìn mình với ánh mắt không mấy tốt đẹp.
Chung Thanh: ".....!Tôi có làm gì à?"
Tinh thần của Liên Phi ở cùng đoàn phim thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng vài lần tiếp xúc với anh sẽ hơi xấu hổ ra thì trạng thái của cậu ta đã khôi phục khá ổn.
Mấy diễn viên nhỏ hoặc nhân viên công tác trong đoàn phim thỉnh thoảng cũng sẽ lén lút bàn tán.
"Thế mới nói, có tình yêu đúng là tốt thật, mấy bữa nọ cứ cảm thấy Liên Phi không có tinh thần, gần đây lại đột nhiên thay đổi rất nhiều, NG cũng giảm hẳn."
"Chả thế! Nếu tôi mà được một anh chàng đẹp trai nhiều tiền như thế tới thăm ban mỗi ngày thì dù có mắc bệnh nan y tôi cũng phấn khởi nhảy nhót được!"
"Nhưng không biết vì sao tôi cứ cảm thấy vị Phó tổng kia hơi lạnh nhạt với cậu ấy thế nào í, kiểu như không giống một đôi tình nhân, nếu không phải mọi người nói vậy tôi còn tưởng là lãnh đạo đi thị sát ấy chứ......"

"Ha ha ha đằng ấy thì biết cái gì chứ, tính cách người ta đã như vậy rồi, có lẽ là cũng sợ khoa trương quá thì lại lên hotsearch, cho nên cố tình thu liễm lại......!Ài, mùa xuân tới rồi, tôi cũng muốn yêu đương!"
Chung Thanh ha hả: Yêu đương cái khỉ gì, tình yêu sánh bằng đóng phim chắc! Tôi yêu đóng phim!
Có điều mấy nay Phó Sơn Hách thăm ban quá thường xuyên, quả thực đã khiến Chung Thanh cảm thấy rất bất thường.

Lý do duy nhất có thể giải thích cũng chỉ là Phó Sơn Hách biết người của mình đóng phim chung với tình địch của mình, hắn phòng bị anh cho nên mới đến thăm ban để thị uy?
Trong giới giải trí đúng là đã từng có không ít loại chuyện này.

Đời trước, trong giới đột nhiên nổi lên đoạn tình cảm một nam minh tinh, trước giờ vợ hắn rất ít khi tới thăm ban nhưng gần đây lại tới rất thường xuyên, một là để quan tâm chồng mình, hai là để uy hiếp tình địch mà cô ấy cho rằng đang ẩn náu trong đoàn phim......
Hừ, phiền phức!
Sau khi nghĩ thông suốt, Chung Thanh vốn dĩ muốn cố tình giữ khoảng cách với đôi cẩu nam nam kia chỉ thiếu điều muốn vẽ ra vĩ tuyến 38 với hai người nọ.
Tìm anh nói chuyện, không quan tâm! Lắc lư trước mặt anh, không thèm nhìn! Về khách sạn tình cờ gặp nhau, cứ thế thản nhiên đi lướt qua không thèm chào hỏi!
......
Cứ như vậy, Phó Sơn Hách vẫn siêng năng tới thăm ban thực hiện hành động uy hiếp.
Trong đó có một lần, hai người diễn một cảnh phối hợp tương đối quan trọng, Phó Sơn Hách cũng ở đó.
Theo cốt truyện, lúc này Cơ Tú đã và đang giả nữ, mặc một chiếc váy lụa dài màu đỏ rất mỏng, tóc dài búi nửa đầu, dưới ánh đèn, đôi mắt hẹp dài đào hoa khẽ liếc, sóng mắt lưu chuyển, cả người tản ra một hơi thở gợi cảm quỷ dị yêu diễm.
Ánh mắt đầu tiên khi Dương Lâm nhìn thấy anh sau khi hoá trang, liền không nhịn được vừa cười vừa nói: "Cậu quả thực rất khiến người khác phải kinh ngạc!"
Ánh mắt đầu tiên khi Liên Phi nhìn thấy Chung Thanh dưới trạng thái này cũng có chút kinh ngạc.
Mà Phó Sơn Hách ở sau lưng cậu ta cách đó không xa, cũng lẳng lặng nhìn Chung Thanh thật lâu.
Trong phân đoạn này, Chung Thanh sẽ có một cảnh diễn thân mật vô cùng ái muội với nhân vật Tiêu Thánh do Liên Phi sắm vai: Trong khi Tiêu Thánh nảy sinh nghi ngờ với thân thế của Cơ Tú, Cơ Tú đã thiết kế một sự cố ngoài ý muốn khiến bản thân bị trọng thương vì cố gắng giữ được bí tịch sư môn của Tiêu Thánh, lừa gạt lấy sự tín nhiệm của Tiêu Thánh, cũng để Tiêu Thánh động tâm với mình.
Phân cảnh này chính là khi Cơ Tú đang trọng thương tỉnh dậy, đối thoại một hồi với Tiêu Thánh, sau đó Tiêu Thánh khó kìm nổi lòng, hôn Cơ Tú.
Liên Phi vẫn chưa am hiểu diễn cảnh hôn như thế nào, trước màn ảnh, động môi vẫn luôn khiến biểu cảm trên gương mặt trở nên rất kỳ quái, hiệu ứng thị giác không quá xuất sắc, đã từng NG rất nhiều lần trong những bộ phim thần tượng trước đó, đánh giá cuối cùng vẫn rất không lý tưởng.

Đặc biệt lại là cảnh hôn mạnh mẽ bạo dạn như này, Dương Lâm cũng biết diễn cảnh hôn là khuyết điểm rất lớn của Liên Phi, cho nên ngay từ đầu đã lựa chọn tư thế giả, vì chỉ quay sườn mặt cho nên nhiều lắm cũng chỉ là hai người dán môi vào nhau tiếp xúc vài giây.
Lúc quay xong, Chung Thanh nhìn Liên Phi đỏ bừng mặt, cũng chẳng biết cậu ta đang nghĩ cái gì, còn khẽ vuốt môi cẩn thận nhìn anh.
Chung Thanh:.....!Con mẹ nó cậu đang nghĩ bậy bạ cái gì đấy?!
Quay xong anh đi thẳng tới nhà vệ sinh, nhưng lại bị Phó Sơn Hách chặn đường.
Không ngoài ý muốn, dù sao Liên Phi cũng vừa diễn cảnh hôn thân mật với mình.
Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ nói một câu "Phó tổng à, anh đừng hẹp hòi vậy chứ, đây là do tính chất công việc!", nhưng bây giờ anh chỉ muốn chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa miệng!
Vì vậy Chung Thanh lập tức lắc mình theo thói quen gần đây, nhanh nhẹn nghênh ngang lướt qua hắn.
Phó Sơn Hách chỉ muốn đứng gần nhìn anh mặc đồ nữ: "......"
Sau khi rửa sạch miệng bước ra ngoài, Chung Thanh phát hiện ra cái tên Phó Sơn Hách như oan hồn bất tán này vậy mà vẫn còn đứng ở đây, giữ chặt cửa, rũ mắt nhìn anh.
"Sao mấy nay cậu lại tránh mặt tôi?"
Dưới tình huống này, Chung Thanh muốn chuồn cũng không chuồn nổi, đành phải cười nói: "Phó tổng nói gì thế, tôi khổ tâm như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao?"
Người nọ nhíu mày: "Khổ tâm?"
Chung Thanh lại bực mình, nói đến như thế rồi còn cố tình không hiểu tiếng người, nếu như ngoại hình của vị Phó tổng đây đáng yêu một xíu thì anh còn cảm thấy hắn là một cậu chàng ngốc bạch ngọt.
"Một là không muốn làm bóng đèn, hai là tránh bị hiểu lầm." Anh tức giận.
Phó Sơn Hách chợt nhíu mày: "Bóng đèn gì? Tránh ai?"
Chung Thanh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phó Sơn Hách.
Người nọ cũng đang nhìn thẳng vào anh, không phát hiện ra dấu vết giả ngu, thậm chí ánh mắt hắn còn có chút bốc hoả, anh hơi sửng sốt.
Lúc này bên ngoài đột nhiên có người gọi anh, Chung Thanh lập tức vứt vấn đề này qua một bên, vội vàng đẩy Phó Sơn Hách ra rồi chạy đi.
Ngoài nhà vệ sinh.
Phó Sơn Hách nhìn theo bóng lưng biến mất với tốc độ ánh sáng, cũng không đuổi theo, cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó gọi cho Trình Kiến.

"Cái gì cơ ạ? Có người nói không muốn làm bóng đèn và không muốn bị hiểu lầm là sao ạ? Người đó nói với ngài như vậy?"
"Đúng."
"Phó thiếu ơi là Phó thiếu! Ngài không lướt mạng à?"
"......"
"Đúng là ngài không lên mạng thật! Trên mạng người ta đang đồn một loạt scandal của ngài với Liên Phi chẳng lẽ ngài cũng không biết ạ? Đặc biệt là gần đây, họ đang hừng hực khí thế bàn tán cái gì mà ngài với cậu ta đang yêu nhau với kìa! Rồi ngày nào cũng đi thăm ban! Nếu không phải tôi biết là ngài không có ý gì với cậu ta thì có khi tôi cũng tin luôn rằng Phó thiếu ngài thực sự yêu cậu ta......"
"......"
Đêm hôm đó, thời điểm Chung Thanh vừa kết thúc công việc ngồi ngâm chân chợt nhìn thấy hai hot search đang bùng nổ.
Một là "Phó Sơn Hách mở Weibo", hai là "Phó Sơn Hách Liên Phi".
Anh nhướn mày chọn một cái, tưởng Phó Sơn Hách mở Weibo là để công khai chuyện yêu đương với Liên Phi, không hiểu sao, trong lòng bỗng hơi hụt hẫng.
Sau khi mở xem, anh lại ngây người.
Phó Sơn Hách: Chào mọi người, tôi là Phó Sơn Hách, tôi và Liên Phi không hề có bất kỳ vấn đề gì về mặt tình cảm, mong mọi người đừng tiếp tục tung tin đồn 【mỉm cười.jpg】
Xem xong bài Weibo kia, Chung Thanh kinh ngạc, bỗng không nhịn được cười thành tiếng.
Ngoài anh ra, cũng có rất nhiều người bị bài Weibo chính thức này của Phó Sơn Hách chọc cười.
"Phó tổng không lên mạng thật à? Bị đồn từ đời nào rồi giờ mới lên làm sáng tỏ, lại còn tự mình mở Weibo làm sáng tỏ nữa chứ! Má ơi, cái ngữ điệu này, buồn cười chết con rồi!"
"Các nhà truyền thông lớn, account marketing, tôi cho các người thời hạn một ngày, xoá sạch toàn bộ scandal liên quan tới tôi, mong mọi người đừng tiếp tục tung tin đồn! 【Phó tổng bá đạo nhập】"
"Phó tổng đẹp trai bá đạo, đúng là quá xui xẻo khi bị truyền thông viết thành đeo bám tên tiểu bạch kiểm Liên Phi kia! Tới chiêm ngưỡng ảnh chụp của Phó tổng tại cuộc họp báo ở xxx nào! Phó tổng nhìn em này, em là fan nhan sắc của ngài nè ngài ơi!"
Đương nhiên, phần lớn vẫn là những lời mỉa mai châm chọc.
"Được rồi, chúng tôi biết rồi, scandal là sự thật, lui xuống đê."
"Buồn cười chết đi được, lúc trước thì không nói, nhưng trong khoảng thời gian gần đây ai là người ngày ngày mặt dày tới thăm ban Liên Phi? Dù có là người nhà hay bạn bè thì cũng chẳng tới mức ngày nào cũng thăm ban đúng không? Bây giờ tự dưng lên mạng làm sáng tỏ mối quan hệ, không phải ngoại tình thì chính là muốn chia tay! Đúng là âm mưu của tra nam!"
"Đang bắt nạt Phi Phi nhà chúng ta là một minh tinh nhỏ đây mà, chắc là lại đi rải một đống tiền, gọi người khống chế dư luận, thể nào mà chẳng táy máy chân tay! Chỉ cầu mong sau này đừng quay lại gieo rắc tai hoạ cho minh tinh nhà chúng ta nữa!"
"Tin hot nha, nghe nói vị Phó tổng này chơi bời lắm, cho nên từ lâu tôi đã biết bông hoa trắng nhỏ như Liên Phi chẳng buộc nổi hắn đâu, không ngoài ý muốn!"
"Thím trên nói thật hay không thì tôi không biết, nhưng mà dù sao thì tôi cũng không tin Phó Sơn Hách không có quan hệ gì với Liên Phi, cảm giác theo đuổi được xong chơi chán rồi quẳng đi? 【ăn dưa.jpg】"
......
Bên kia, trong căn phòng của khách sạn 5 sao ở nội thành.
Liên Phi nhìn điện thoại, hai mắt đều khóc sưng lên.
Dương Kỳ ngồi bên cạnh trợn trắng mắt: "Sao lại không có tiền đó gì vậy hả? Chẳng phải mấy ngày nay còn thề son thề sắt với tôi là chắc chắn Phó Sơn Hách thích cậu cơ mà? Nói tiếp đi! Cậu nói đi, hắn ta thích cậu mà không thèm để ý đến cậu à? Đã thế lại còn tình nguyện ở lại cái khách sạn rách nát không phải do cậu chọn kia? Tôi thấy cậu thế này chính là vui vẻ đến nỗi choáng váng thì có! Tự lừa mình dối người!"

"Nhưng mà......!Nếu hắn không thích tôi thì vì sao lại phải tới thăm ban chứ?"
"Hắn là một kẻ lập dị, cậu để ý hắn làm cái gì! Cậu nghĩ rằng hắn tới thăm ban, thế sao cậu không nghĩ hắn đã làm những gì với cậu? Lúc trước tôi có biết một vài minh tinh nhỏ muốn bò lên giường hắn, nhưng chưa ai thành công, ngay cả lần đó cậu cũng vậy! Má nó c0i quần ra rồi mà hắn còn chạy đi mở cuộc họp! Cậu nói xem liệu hắn có phải kẻ tâm thần không?"
Liên Phi vừa khóc vừa nói: "Khi đó anh bảo tôi cầu hắn giúp đỡ......!Sau đó hắn đúng là cũng có giúp tôi, nhưng chúng tôi không có giao tình gì hết, nếu không có hảo cảm thì sao có thể giúp tôi chứ?"
"Khi đó tôi cũng tưởng vậy, nhưng bây giờ......!Ầy, má nó chứ, ai mà biết có phải hắn rảnh rỗi đi làm từ thiện hay không?" Dương Kỳ nghiến răng nghiến lợi, "Vốn dĩ tôi còn tưởng dù cho hắn ta thực sự không thích cậu thì vẫn có thể nương vào thân phận của hắn mà tạo độ hot được một thời gian, cuối cùng hôm nay vị này chả hiểu sao lại bắt đầu làm sáng tỏ......"
"Vậy bây giờ tôi phải làm gì đây? Anh Dương, lúc trước tôi nghe anh, tôi chọn hắn, còn đối xử với Chung Thanh như vậy......!Bây giờ Chung Thanh cũng không để ý đến tôi nữa rồi, anh ấy cũng đối xử với tôi như vậy......!Có phải trước đây tôi đã......!hu hu hu......"
"Đừng khóc nữa tổ tông ơi!" Dương Kỳ bực bội trừng mắt nhìn cậu ta, "Chỉ một việc cỏn con như này mà đã không chịu nổi rồi, thế thì sau này cậu làm nên trò nên trống gì! Hắn ta làm sáng tỏ thì sao nào? Vốn dĩ hai người cũng đâu có quan hệ gì, cậu tủi thân cái chim! Bây giờ hắn ta ra mặt, đề tài sẽ được đẩy lên cao hơn, ngược lại tôi còn có thể lợi dụng cơ hội lần này......!Tạo đà cho cậu!"
Liên Phi nghe thấy thế thì ngẩn người, thút thít nói: "Anh Dương, anh......!anh có ý gì?"
"Người khác không tin vào mấy tin đồn đó, vậy nếu đưa ra sự thật thì sẽ thế nào? Hắn là con nhà giàu, chủ một công ty, thanh danh của hắn bị ảnh hưởng như thế nào thực ra cũng không quan trọng, nhưng đến lúc đó nếu cậu trở thành người bị hại trong mắt đại chúng, thì sẽ khác với hoàn cảnh hiện tại."
"Anh Dương......!Anh muốn làm gì?"
"Người khác bò lên giường hắn thất bại, hoặc là hắn chướng mắt những kẻ đó, hoặc là tính tự chủ của hắn cao, nhưng nếu hắn không khống chế nổi bản thân mình, vậy người khác còn có thể thất bại hay sao?" Dương Kỳ khẽ vân vê lọn tóc đỏ của mình, cười cười, "Đến lúc đó hắn cũng chỉ có thể câm lặng ngậm quả đắng, khổ không nói nên lời.

À chưa chắc, nhỡ đâu người ta lại không cảm thấy khổ ấy chứ, dù gì thì mấy diễn viên nhỏ muốn dâng mình đó, dáng dấp cũng đâu có tồi."
Liên Phi nhíu mày: "Nhưng mà anh Dương à, nhỡ đâu chuyện này......"
"Yên tâm đi, chúng ta chỉ góp một tay vào thôi, bày ra chút thủ đoạn, chuyện này nếu thực sự bại lộ, thì cái người bò lên giường kia mới là người xui xẻo."
Liên Phi vẫn không yên tâm: "Nhưng, nhưng mà......"
"Đừng có nhưng nhị gì! Tôi làm thế này là vì ai? Cậu lo lắng là sẽ khiến bản thân bị liên luỵ à? Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách để nó trở nên xinh đẹp nhất, không vấy bẩn lên người cậu!"
"Tôi, ý tôi không phải vậy......"
"Được rồi, trước đây chẳng phải cậu còn có thể hạ quyết tâm từ bỏ tình yêu để vươn lên sự nghiệp ư? Bây giờ lại chỉ vì một hòn đá kê chân vô dụng mà nghĩ nhiều như vậy, tôi sẽ tin sao?" Dương Kỳ mỉm cười nhìn cậu ta, "Cậu là người tôi dẫn dắt, tôi còn hiểu cậu hơn cả bản thân cậu, cậu cũng đừng nói nhiều nữa, chốt cho tôi một câu đi."
Trầm mặc một hồi lâu, Liên Phi mím môi: "Tôi nghe theo anh Dương."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi