TÌNH ĐỊCH MUỐN SINH CON CHO TA


Hiểu lầm hiểu lầm rồi! Phó tổng! Anh Thanh uống say......
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ngày hôm sau, Chung Thanh không nhìn thấy Phó Sơn Hách ở đoàn phim.
Tổ hóng chuyện ngầm ở đoàn phim lại bắt đầu ăn dưa của hai người này.
"Khả năng là chia tay thật rồi, cơ mà hôm qua còn tới thăm ban, hôm nay đã chẳng thấy bóng dáng đâu, thay đổi thế này hình như hơi nhanh quá rồi đấy!"
"Lòng dạ đàn ông như cây kim giữa đáy biển, như này còn quá đáng hơn cả rút truym vô tình."
"Nhưng chẳng phải Phó Sơn Hách đã khẳng định là hai người bọn họ không có quan hệ gì sao?"
"Lời này mà thím cũng tin được, thím có ngốc không đấy?"
"......"
Chỉ có Chung Thanh – người đã thêm Wechat của Tưởng Bách – biết được tin tức nội bộ, hôm nay Phó Sơn Hách đi tham gia tiệc rượu cùng với nhân viên công ty mình, cho dù muốn tới thăm ban cũng chẳng có thời gian.
Tưởng Bách thân là nhân viên còn phải đăng ảnh chụp bóng lưng của Phó Sơn Hách lên vòng bạn bè của mình, ghi rằng: Cuối cùng ông chủ cũng nhớ ra mình còn có một công ty.
Chung Thanh quay phim đến buổi chiều thì Liên Phi tới, trạng thái của cậu ta trông có vẻ không được ổn lắm, bị không ít paparazzi núp xung quanh đoàn phim chụp lại, gương mặt tiều tuỵ kết hợp với vụ lùm xùm ngày hôm qua, lại lên hotsearch.
Chiều nay có phân cảnh của Chung Thanh và Liên Phi phối hợp cùng mấy diễn viên khác nữa, NG liên tục nhiều lần, trạng thái của Liên Phi càng lúc càng kém, cuối cùng Dương Lâm không chịu nổi nữa, bảo tất cả mọi người dừng lại, nhưng cũng không quát thẳng vào mặt người ta, mà chỉ đen mặt gọi Liên Phi vào một góc rồi nói chuyện.
Qua một hồi, Liên Phi chầm chậm bước ra, hình như là vừa mới khóc xong, nhưng vẫn luôn cố gắng kìm chế, nói xin lỗi với các diễn viên đang ở đây.
Chẳng biết những người khác đang bổ não vấn đề gì, trong mắt họ lộ ra vẻ thương hại, vội vàng nói không sao không sao.
Một lát sau, trạng thái của Liên Phi dường như đã khôi phục không ít, các cảnh diễn tiếp đó đều đã phát huy như bình thường, các cảnh quay được tiến hành vô cùng thuận lợi, sắc mặt của Dương Lâm ở đằng kia mới dễ nhìn hơn một chút.

Lúc kết thúc công việc, Dương Lâm còn cố ý nói thêm: "Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, công việc ra công việc, ở chỗ này của tôi không ai có đặc quyền riêng, cho nên đừng có mang cảm xúc không liên quan ở bên ngoài vào để diễn tả nội tâm nhân vật.

Bộ phim này không phải chỉ của mình tôi, nói nghiêm túc hơn, tôi hy vọng mọi người đều có thể cố gắng dốc hết một trăm phầm trăm sức lực cho vai diễn của mình!"
Lúc anh ta nói xong còn cố ý nhìn về phía Liên Phi, đối phương vội vàng cúi đầu nói xin lỗi vài lần nữa, Dương Lâm liền xua tay rồi rời đi.
Chiều tối, Chung Thanh đã làm xong công việc bên này, ngày mai anh không cần quay, đang chuẩn bị được nghỉ ngơi một ngày.
Ở đoàn phim có một cậu chàng mập mạp tên Đằng Vũ đã đóng máy, hò hét muốn mời mấy diễn viên nhỏ thân thiết cùng ăn cơm, lúc gần đi thì nhìn thấy Chung Thanh đang một mình tháo trang sức, liền cười cười bước tới hỏi: "Anh Thanh, làm bữa lẩu, anh đi nhé?"
Đằng Vũ này tính tình cởi mở, hoà đồng với hầu hết người trong đoàn phim, chỉ trừ vài vị diễn viên chính và diễn viên có danh tiếng.

Đằng Vũ là một cậu chàng mập mạp có chút để ý tới thanh danh, tiếp cận với những người có danh tiếng kia một là sợ người ta không quan tâm, hai là sợ người ta nói hắn cọ nhiệt.
Vai diễn mà Chung Thanh đang đảm nhiệm rất có trọng lượng, là một vai phản diện có suất diễn gần như tương đương với vai chính, nhưng thực sự rất ít ai trong giới biết đến anh, ban đầu Đằng Vũ cho rằng người này đi cửa sau được ông lớn nào đó nhét vào, mới đầu còn cảm thấy khinh thường, sau đó mới phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của người này quả thực rất tốt, vô cùng tương xứng với một chữ "Đỉnh", lúc này hắn mới buông bỏ thành kiến, thỉnh thoảng khi mang đồ ăn vặt tới đoàn phim cũng sẽ cho anh một phần, mỗi ngày Chung Thanh cũng sẽ đáp lại hắn bằng cách chia cho hắn một phần đùi gà trong cơm hộp của mình, thường xuyên qua lại với nhau, hai người coi như cũng đã trở thành bạn bè.
"Tất nhiên là đi rồi", Chung Thanh đã rửa mặt sạch sẽ, quay đầu cười với hắn, "Quán nào?"
"Quán ở phía bắc quảng trường Hâm Nguyệt, đồ ăn cực ngon! Hơn nữa ở quán đó còn có một loại rượu nhưỡng độc nhất vô nhị, vô cùng đặc sắc! Lát nữa tới anh Thanh nếm thử đi, nếm xong đảm bảo sau này anh lại muốn tới lần nữa!"
......
8 giờ tối.
Lúc Chung Thanh tới nơi, những người khác cơ bản đều đã có mặt đông đủ.
Ngoài anh ra còn có sáu người nữa, Đằng Vũ đặt chỗ trước rồi chạy vào WC, khi Chung Thanh vừa tới, liền nghe thấy mấy người khác đang tám chuyện.
Bên ngoài ồn ào, Chung Thanh mới tới nên không nghe rõ, chỉ nghe được mấy từ linh tinh "kim chủ" "không biết xấu hổ" "quy tắc ngầm" "chuốc rượu".

Sau khi ngồi xuống, mấy người khác nhìn thấy anh thì lập tức im lặng, một lát sau lại vô cùng tự nhiên tán gẫu với anh.
Khi Đằng Vũ về chỗ, mấy người đều đã bắt đầu ăn, hắn lấy ra rượu nhưỡng đặc biệt ban nãy bảo phục vụ đưa lên như hiến ra vật quý.
"Mọi người, nếu ai cảm thấy rượu này uống không ngon, vậy em sẽ lập tức giảm béo!"
"Đằng Vũ giảm béo có khi còn khó hơn cả phi thăng! Nếu đã nói như vậy, thì chắc chắn rượu kia là quỳnh tương ngọc dịch ha!"
Đằng Vũ tự tay rót cho mỗi người một ly.
Là rượu trắng tự nhưỡng.
Hương rượu rất dịu, Chung Thanh nhấp một ngụm.
Vị không quá nồng, quả thực không tồi, chờ một lát, hương vị đọng lại như được kéo dài.
Chung Thanh trực tiếp uống một hơi, Đằng Vũ ngồi bên cạnh cười ha ha: "Anh Thanh à, anh đừng uống say đấy nhé, tối nay chúng ta còn cuộc chơi nữa đấy?"
"Chơi cái gì?"
"Tới hộp đêm nhảy Disco nha, vừa khéo mai anh được nghỉ, chơi một đêm cũng có sao đâu!"
Chung Thanh cười cười: "Anh không hay tới hộp đêm."
Mấy người khác lập tức hùa theo: "Anh Thanh đúng là đàn ông chuẩn mực nha......"
"Anh không thích đi thật, nơi đó ồn quá." Anh nói xong liền ăn hai miếng thịt, lại rót thêm một ly rượu, càng uống càng cảm thấy ngon miệng, trước kia anh uống được rượu, nhưng cũng không tính là uống được nhiều, lúc này uống hết hai ly đầy vẫn chưa thấy cảm giác gì, gật gù cảm thán rượu này đúng là có thể làm đồ uống.
Đằng Vũ ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với mấy người kia, cũng không nhìn thấy.
Chẳng biết đã qua bao lâu, lẩu đã ăn được khá nhiều, chờ cho tới khi ý thức bắt đầu hơi mơ hồ, anh mới nghe thấy Đằng Vũ ngồi bên cạnh hô to: "Em quên mất, anh Thanh ơi là anh Thanh! Sao anh uống rượu đều đều vậy! Rượu này ngấm chậm mà mạnh, anh uống nhiều như vậy......!anh không say thế nào được!"

Anh dùng sức lắc đầu: "Có sao đâu, anh nằm một lát là ổn thôi."
Mấy người còn lại đều đã uống đến nỗi có chút hưng phấn, tiếp tục bàn tán chuyện ban nãy, giọng rất lớn, cũng không sợ bị người ta nghe được.
"Thật đấy! Hôm qua ở trong WC chính tai em nghe thấy rằng Trần Duyệt Bạch đang tìm hiểu hành tung của ông chủ Nguyên Dược, ngoài ra còn có khách sạn mà anh ta đang ở......"
"Đây cũng đâu phải lần đầu tiên Trần Duyệt Bạch làm chuyện này, lúc trước ai mà chẳng biết cậu ta phát sinh quan hệ với người đầu tư bộ phim kia, bạn tôi tận mắt chứng kiến cậu ta bước ra từ phòng gã nọ, sau đó liền trở thành nam hai của bộ phim kia, chỉ tiếc là cuối cùng cũng thành Lưu A Đẩu (*) chẳng vực dậy nổi......"
(*) Lưu A Đẩu: con trai Lưu Bị, được ví như một kẻ hèn nhát, bất tài vô dụng
"Cậu ta muốn bò lên giường Phó tổng của Nguyên Dược, e rằng chẳng dễ dàng như vậy đâu nhể?"
"Ai mà biết được, nghe khẩu khí của cậu ta hùng hổ chắc chắn như vậy, nói không chừng còn dùng thủ đoạn khác chăng?"
"Ầy, các chú nói xem diễn viên chúng ta diễn mấy trò này có thành công hay không? Chẳng hiểu sao mà nơi nào cũng đầy những vụ nhiễu loạn quy tắc như này! Đã có khả năng làm mấy trò như thế thì sao không nghiêm túc cân nhắc đôi chút về kỹ năng diễn xuất của mình đi, cơ hội tốt thì không thèm vươn tay ra đón, thậm chí còn chẳng nghĩ cho bản thân! Tức chết tôi rồi!"
"Đừng tức giận làm gì, thời gian sẽ kiểm chứng liệu bọn họ làm thế là đúng hay sai thôi, chúng ta phải cố gắng đóng phim, có năng lực thì sớm muộn gì cũng tiến bộ, không có năng lực thì cùng lắm lại quay về làm một người bình thường......!Nào! Cạn ly vì tương lai của chúng ta!"
"Cạn ly!"
Chung Thanh ngẩng đầu lên trong tiếng cạn ly lắc lắc lư lư, anh khó chịu hơi hơi nhíu mày, theo bản năng lấy điện thoại ra muốn tìm số của Tưởng Bách, định nhắn cho anh ta rằng "Sếp anh sắp mất zin rồi, cẩn thận"......!Cuối cùng còn chưa kịp ấn, đầu đã nặng trĩu, gục xuống bàn một cách nặng nề.
......
Ăn lẩu xong, Đằng Vũ có chút sầu muộn nhìn Chung Thanh đang nằm bò: "Sao anh lại uống thành cái dạng này cơ chứ? Mọi người......!có ai biết nhà anh ấy ở đâu không?"
Mấy người kia đều lắc đầu nguầy nguậy: "Chẳng phải quan hệ giữa chú và anh ấy tốt nhất sao, đến chú còn không biết, vậy chúng tôi biết thế nào được?"
"Không sao đâu, đặt một phòng tạm thời ở khách sạn quanh đây để anh ấy ngủ một đêm là được, chúng ta đi quẩy tiếp!"
Cũng chỉ có thể như vậy, Đằng Vũ đỡ Chung Thanh dậy: "Mọi người đi trước đi, chờ tôi sắp xếp cho anh Thanh đâu ra đấy rồi tôi qua!"
"OK, bọn tôi chờ chú, nhanh lên nhé!"
......
Đằng Vũ gọi taxi, nhét Chung Thanh vào xe, đọc địa chỉ của một khách sạn đã từng đặt trên mạng cách đây vài bữa.
Xe mới đi được vài phút, Chung Thanh lại đột nhiên muốn nôn, Đằng Vũ hoảng sợ vội vàng bảo tài xế dừng xe.

Hắn đỡ Chung Thanh xuống xe tới cạnh thùng rác trước một khách sạn sang trọng gần đó.
Chung Thanh nôn khan một lúc lâu, nhưng lại chẳng ra được thứ gì, ngược lại bị buồn nôn tới mức khó chịu, nước mắt s1nh lý bắt đầu chảy ra.
Đằng Vũ vừa cẩn thận vỗ lưng cho anh, vừa duỗi tay cởi nút áo trên cổ áo ra cho anh, muốn cho anh thở dễ hơn đôi chút, cơ mà mới cởi được nửa cái nút áo, chợt có một bàn tay nóng hổi ấn lên vai hắn, dùng sức vặn một cái, lập tức đẩy mạnh hắn ra nền đất.
Mà người đang được đỡ cũng bị đối phương ôm lấy!
Đằng Vũ bị đẩy ra thì sững người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, lại càng sững sờ hơn.
"Phó, Phó tổng?"
Gần đây Phó Sơn Hách tới đoàn phim thăm ban thường xuyên, trong đoàn phim căn bản không ai là không biết hắn.
Phó Sơn Hách lúc này ngoại trừ trông có vẻ vẫn có ý thức ra thì trạng thái cũng không khá hơn Chung Thanh là bao, cả người cứ như đang phát sốt, mặt đỏ cổ cũng đỏ, hắn ôm chặt lấy Chung Thanh – cái người đến bây giờ đã không còn mở nổi hai mắt, đôi mắt đỏ như máu hung hăng trừng Đằng Vũ: "Cậu! Cậu đã làm gì cậu ấy?!"
"Hiểu lầm hiểu lầm rồi! Phó tổng! Anh Thanh uống say......"
"Say? Cậu chuốc say cậu ấy?! Cậu muốn làm gì?!" Không biết đối phương nghĩ tới điều gì, chợt bùng lửa giận, nhấc chân dùng sức đá qua, may là trạng thái tinh thần của hắn lúc này trông có vẻ không ổn lắm, cho nên cái chân kia hơi lung lay, tạo cơ hội cho thanh niên mập mạp nào đó, Đằng Vũ trốn thoát dễ dàng.
Phó Sơn Hách không đá được người, dường như rất tức giận, ôm Chung Thanh loạng choạng bước lại gần muốn đá thêm cái nữa, Đằng Vũ vội vội vàng vàng nhảy lên taxi đóng chặt cửa, sau đó hét ra ngoài cửa kính: "Anh Thanh, em đi trước nhá! Phó tổng, xem ra hai người cũng quen nhau, vậy phiền ngài chăm sóc anh Thanh nhé! Để hôm nào ngài bình tĩnh rồi tôi sẽ giải thích với ngài! Hoặc là đợi anh Thanh tỉnh rượu sẽ chứng minh sự trong sạch của tôi! Ôi cái nỗi oan thiên cổ!"
Phó Sơn Hách lại đá qua phát nữa, nhưng cũng chỉ đạp phải một luồng khói sau đuôi xe.
Giữa cơn mê mang, Chung Thanh chỉ cảm thấy người đang ôm mình rất nóng, khiến anh cũng nóng tới nỗi muốn đẩy đối phương ra, nhưng người nọ lại càng ôm anh chặt hơn.
Tần suất hô hấp của người nọ dường như không quá thích hợp, như thể cũng đang say, rồi lại như đang cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc gì đó.
Giọng hắn khàn đặc, khi nói chuyện lại giống như một đứa trẻ: "Ngủ đi, tôi đưa cậu về nhà, bất cứ ai cũng không thể chạm vào cậu."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi