TÌNH EM GỬI GIÓ TRAO VỀ ANH

Về đến bệnh viện lại gặp ngay Doãn Thụy, bà ta gọi: "Thụy Khanh."

Nhìn thấy bà ta thôi là Lâm Bối Y đã phiền muộn rồi, huống gì là bắt chuyện cùng, cô lướt qua luôn thì bà ta lại không buông tha mà tiếp tục gọi: "Thụy Khanh."

Cô thở dài, dừng chân, Doãn Thụy tiến tới đứng trước mặt cô.

"Mẹ biết con là Thụy Khanh, con nghĩ con tránh được người khác là tránh được mẹ? Lâm Bối Y chính là cái tên khi con được sinh ra Lâm Khải đã đặt."

Bà có tư cách để nói những lời này sao? Vậy thì tại sao còn đưa tôi về Đoàn gia nhận giặc làm cha, tại sao còn đặt tên cho tôi có chữ Thụy trong tên của bà? Lâm Bối Y nét mặt u ám hận không thể bóp cổ giết chết bà ta.

Cô chính là ghét ai lãi nhãi, ghét ai vạch trần, ghét ai dài dòng, không cần biết người đó là quan hệ gì, cô chỉ muốn một tay chém chết không nương tình, điều này cũng là nhược điểm lớn nhất không thể khắc phục của cô từ trước đến nay, và nó ngày càng lớn mạnh hơn không thể kiềm hãm.

Thanh âm thiếu kiên nhẫn, cô nói: "Tính tôi rất không thích vòng vo, có chuyện gì thì vào thẳng vấn đề đi."

Doãn Thụy đương nhiên biết rõ tính cô, bà ta nói: "Chuyện giữa Lục Kiên và Thụy Anh không thành, nhưng con... Mẹ và ba con cũng sẽ không chấp nhận chuyện con đến với Lục Kiên, mẹ tin chắc là ba con cũng sẽ phản đối tới cùng. Vậy nên, bây giờ hai đứa đã gặp nhau rồi, con đừng tiếp xúc với cậu ta nhiều."

Lâm Bối Y cảm thấy nực cười, nỗi nóng lên đến đỉnh điểm không thể tuột dốc, cô cuộn chặt tay mình lại, các khớp tay như sắp long ra.


"Điều tôi muốn, bà ngăn được sao? Dựa vào những lời nói không muốn của bà là điều khiển được tôi? Bà có tư cách gì để mong tôi làm theo ý bà? Mẹ? Không có tư cách. Người dưng? Càng không có tư cách." mỗi một câu nói ra là Lâm Bối Y lại tiến lên một bước ép Doãn Thụy phải đi lùi.

"..."

"Bà còn độc ác và tàn nhẫn hơn cả tội phạm nguy hiểm, bà biết không?"

"Con..."

"Còn nữa, bà đã quên thì tôi nhắc lại cho nhớ, năm năm trước, khi tôi nằm bại liệt trên giường bệnh, là chính miệng bà đã ân đoạn nghĩa tuyệt với tôi, với Lâm gia, vì vậy, sau này đừng lãng vãng trước mặt tôi mà xưng một tiếng "mẹ" với tôi, ghê tởm lắm."

"..."

Đoàn Thiên từ đâu đến đã nghe được những lời này của cô, đầu óc mông lung không thể tiếp thu được, cái gì mà nằm bại liệt, cái gì mà ân đoạn nghĩa tuyệt, anh không hiểu gì cả. Bước đến nắm lấy cổ tay Bối Y, hơi nghiêng đầu, lên tiếng hỏi:

"Cô vừa nói cái gì?"

Doãn Thụy giật mình với sự xuất hiện của Đoàn Thiên, như lo sợ bí mật sẽ bại lộ.

Lâm Bối Y không trả lời, tiếp tục nhìn Doãn Thụy nói: "Tôi cũng từng nói, rồi sẽ có một ngày bà đến để cầu xin chị em chúng tôi, tôi vẫn đang chờ ngày đó."

Đoàn Thiên vẫn là mông lung.

Doãn Thụy sắp không đứng vững vì những lời căm hận của Bối Y.

Cô quay sang nhìn Đoàn Thiên, nói: "Sẽ có một ngày anh hiểu những gì em nói hôm nay."

Một cô y tá chạy đến: "Bác sĩ Lâm, phóng viên lại đến tìm cô."


Lâm Bối Y trừng trừng mắt nhìn Doãn Thụy, đáy mắt đầy tia hung hăng oán hận. Sau đó liền đi thẳng một mạch đến phòng làm việc của mình, còn quay sang nói với cô y tá: "Bảo với bọn họ lần sau đừng tìm đến vô ích, tôi sẽ không đồng ý."

Cô y tá gật đầu rồi lại lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng, khẩn trương nói: "Bọn họ đang đợi ở phòng làm việc của cô."

Lâm Bối Y nét mặt sa sầm, tại sao bao nhiêu chuyện bực tức đều tới một lúc như vậy, bộ thế giới đang chống đối lại mình hay sao?

Lâm Bối Y nghe cô phóng viên tội nghiệp nói nếu cô không nhận lời thì bọn họ không những mất công việc này mà tất cả nhân viên trong tòa soạn đều bị đuổi. Một phen tức giận, thật muốn đem cái tên đầu sỏ kia đi nhúng nước sôi mà. Lửa giận trong người cô lên đến đỉnh điểm, không thể nhún nhường, càng nhượn bộ hắn ta sẽ càng làm tới, phải cứng miệng mới được.

"Việc làm của các người không phải do tôi quyết định, vậy nên đừng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Muốn đuổi hay muốn giữ tùy sếp của các cô, tôi không can dự."

.....

Lục Kiên vừa mở cửa bước vào đã thấy Trác Phùng như mọi hôm nằm trườn ra ở ghế sô pha nơi công sở.

Trác Phùng vừa nhìn thấy Lục tổng đạo mạo của mình liền ngồi ngay ngắn, ưm ưm hai tiếng để lấy giọng, nhái lại lời Lâm Bối Y: "Muốn đuổi hay muốn giữ tùy sếp của các cô, tôi không can dự."

Lục Kiên hơi nheo trán bước đến ngồi đối diện, "Cậu bị ai nhập à?"

Trác Phùng trở lại tư thế bình thường, nói: "Lâm Bối Y đã trả lời như vậy với người bên Thi Dụ."


Lục Kiên huơ huơ tay, lạnh nhạt nói: "Không cần nữa, tìm người khác đi."

Trác Phùng sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm Lục Kiên, cảm thấy khó hiểu, nghĩ mãi không ra. Theo hiểu biết của Trác Phùng, chỉ có đám phụ nữ mới có bản tính "mưa nắng thất thường", tại sao cái tên Lục Kiên này đường đường là nam nhi mà lại thất thường hơn cả thời tiết thế nhỉ?

"Cậu tại sao lại đổi ý?"

Lục Kiên im lặng.

"Hình như cậu và Lâm Bối Y có quen biết phải không?"

Đến bây giờ mà Trác Phùng vẫn còn nghi vấn về điều này, cậu ta là người có suy đoán nhạy bén trong công việc nhưng thật tệ trong những vấn đề riêng tư.

Lục Kiên vẫn chọn phương án im lặng là vàng, không giải đáp thắc mắc.

Mối quan hệ của Lục Kiên và Trác Phùng là hảo huynh đệ, có việc cần giúp sẽ sẵn lòng dốc sức mình mà không hề ngần ngại, thậm chí lòng trung thành dành cho đối phương là bất diệt. Nhưng giữa hai người như có mối thù truyền kiếp không thể gỡ, luôn đối chọi nhau ngoài miệng, chuyện riêng tư cũng rất ít kể cho nhau nghe. Dường như hơn mười năm quen biết, bọn họ chưa một lần ngồi lại cùng nhau trò chuyện một cách thân mật, tâm sự cho nhau nghe những vấn đề của mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi