TÌNH EM GỬI GIÓ TRAO VỀ ANH

Suốt đêm phải trong phòng phẫu thuật, mãi đến sáng hôm nay Lâm Bối Y mới bước ra. Cô lê thân xác mệt mỏi trở về phòng làm việc để nghỉ ngơi. Chưa thấy được chiếc giường êm ái thì đã thấy bị làm phiền, Lục Kiên đứng ngay trước cửa phòng.

Cô chẳng buồn quan tâm, mở cửa bước vào thì tên kia cũng theo vào. Không thể không đuổi, Lâm Bối Y phiền muộn nói: "Tôi cần phải nghỉ ngơi, mời anh về cho."

"Giờ này em nghỉ ngơi cái gì, tôi mời em đi ăn."

Lâm Bối Y ngồi xuống chiếc sô pha dài, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

"Tôi vừa xong ca đại phẫu, anh muốn ăn thì tự mà ăn, tôi không cần, về mau cho."

Tật xấu của Lâm Bối Y vẫn không thay đổi, đó là không cần ăn chỉ cần giấc ngủ, dù là có công việc gì thì cơ thể vẫn bắt buộc phải được ngủ. Cô biết là Lục Kiên sẽ không thể để yên cho mình khi đã lộ thân phận nên không thể vào phòng bên trong để ngủ, sẽ bị hắn tò mò mà mở laptop. Cô quyết định nằm dài xuống sô pha để ngủ.

"Này, em ngủ thật à? Ngủ tại đây? Bối Y..."


Lâm Bối Y để ngoài tai những gì Lục Kiên gọi, dần dần chìm vào giấc ngủ. Anh ngồi im lặng một bên nhìn cô, đã không còn nhớ lần cuối cùng lặng lẽ ngồi nhìn cô ngủ là lúc nào, trong lòng lại dâng lên loại cảm xúc yêu thương, chỉ biết như hiện giờ là rất tốt, giá mà thời gian ngưng luôn tại đây. Dù cho quá khứ có như thế nào, hiện tại chưa thể gỡ khúc mắc nhưng thật sự như bây giờ rất bình yên, chỉ cần cô mãi như thế, mãi ở nơi đây không đi đâu.

Anh nắm lấy tay cô, tự nhủ: "Sóng gió như thế nào, đau khổ ra sao, chỉ cần nhìn thấy em, tất cả đều hóa hư vô. Lâm Bối Y, em đã có ai chưa, tôi còn có thể không?"

Lâm Bối Y khẽ cựa quậy rồi trở mình.

Lục Kiên cứ ngồi như thế bên cạnh cô, không biết thời gian đã bao lâu, mãi đến khi điện thoại để bàn reo, cô choàng tỉnh làm anh giật mình. Cô ấy thính vậy sao, có nghe những gì mình nói lúc nãy không?

"Bác sĩ Lâm, tối nay tám giờ sẽ bay, vé đã xuất rồi."

"Tôi biết rồi."

Lâm Bối Y ngước nhìn đồng hồ treo tường, là hai giờ chiều. Liếc về phía Lục Kiên, cô nheo mắt, ngồi xuống đối diện.


"Anh ngồi đây làm gì, sao còn chưa về?"

"Đợi em."

"Tôi còn nhiều việc phải làm, không rãnh để tiếp đãi anh đâu."

Hắn nhướn người cãi lại như con nít: "Em rõ là rất rảnh, không phải vừa mới ngủ một giấc là đến chiều đó sao?"

Lâm Bối Y đi lại bàn làm việc lấy những tài liệu cần dùng, vừa làm vừa nói: "Bây giờ tôi phải đến phòng hội chẩn, tối cũng bận rồi, anh về đi."

Lục Kiên mặt dày hỏi tiếp: "Tối bận? Em đi đâu?"

Lâm Bối Y khẽ thở dài, đem tài liệu ra cửa, ngoáy đầu lại đáp: "Nước ngoài."

Dường như bị ám ảnh tâm lý, hắn khẩn trương đứng lên kéo tay cô quanh trở lại vô phòng.

"Nước ngoài? Em muốn đi đâu? Bao lâu? Làm gì? Tại sao phải đi?..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi