TỈNH MỘNG

Có lẽ lần này hệ thống tức giận không nhẹ, nói ngay lập tức xử lý, hành động cũng vô cùng dứt khoát, nói là làm, không đợi một giây, trực tiếp tống cổ hai thí sinh vi phạm ra khỏi phòng thi.

Ánh sáng trắng bùng lên chói hai mắt, Trì Trọng Hành mất vài giây thích ứng, anh nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Bọn họ về lại khu dạy học của Tháp Lục, hai người đang đứng trước của một phòng học, tên của họ đã được in đậm trên danh sách thí sinh dự thi, hiển nhiên đây là bút tích của hệ thống. Ngoài ra còn có một bộ đếm ngược màu vàng, biển thị chưa đầy 5 phút nữa kỳ thi sẽ bắt đầu.

Doãn Vụ Thi ngồi ôm chân, cằm gác trên đầu gối, lười biếng co rúc vào một góc tường, không nhìn ra là đang tỉnh hay đã ngủ.

Ngoại trừ hai người bọn họ, xung quanh không có ai khác, đám Lam Xuân Kiều hẳn còn đang trong phòng thi bên kia để tổng kết.

Trì Trọng Hành cúi đầu nhìn cô một cái, anh duỗi tay chạm lên vai cô, muốn gọi cô dậy.

Người này không biết gan lớn hay lại quen thói diễn kịch, ở loại địa phương này mà vẫn có thể ngủ đến không nhúc nhích.

Họa chăng cô còn ôm một tia hi vọng ít ỏi với lần trừng phạt này? -- Câu trả lời dường như không quá tích cực.

Dù sao người ta cũng là cái bánh quẩy chiên giòn đã lõi sự đời, trước lạ sau quen, chỉ có anh là ma mới, lần đầu chịu phạt.

Cựu ủy viên kỷ luật lẳng lặng suy nghĩ.

Phút chần chừ ngắn ngủi làm anh mất đi cơ hội, Doãn Vụ Thi nghiêng đầu mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy bàn tay còn chưa kịp thu lại của anh, cô nhướng mày, sắc mặt hiện lên dáng vẻ quen thuộc, chính là bộ dạng thiếu đòn.

"Thầy giáo Trì, anh làm gì vậy?"

Dù xét về nội dung hay ngữ điệu, câu hỏi này hoàn toàn bình thường.

Nhưng dưới cái nhìn hờ hững, như cười như không của cô, Trì Trọng Hành bỗng cảm thấy bầu không khí nóng đến phỏng tay.

"Sợ em ngủ sâu quá, vào thi muộn." Anh cố gắng thu tay về một cách tự nhiên, giấu ở sau lưng.

Không biết vì sao, anh cứ cảm thầy dạo gần đây, bầu không khí giữa anh và Doãn Vụ Thi có chút vi diệu. Tuy rằng người này vẫn không ngừng tranh cãi với anh như phải chạy đua KPI, nhưng bây giờ những lúc hai người ở cạnh nhau, rõ ràng đã không còn cảm giác khói thuốc súng nồng nặc như lúc mới nhập học nữa.

Không thể diễn tả thành lời.

Cũng không phải cảm xúc tiêu cực như xấu hổ hay khó chịu gì, chỉ là có chút kỳ lạ.

Chút hoang mang nho nhỏ đó khiến lực chú ý của anh lệch khỏi quỹ đạo, đầu não không ngừng hoạt động, cố gắng phân tích nguồn gốc của thứ cảm xúc này.

Trong khoảnh khắc sửng sốt, anh đột nhiên phát hiện, cảm giác không được tự nhiên ban nãy có lẽ vì anh không biết phải làm thế nào để đánh thức Doãn Vụ Thi.

Ngoại trừ thời điểm mới gặp nhau, anh vì đáp lễ nên gọi cô là "tổ phó Doãn" một lần, từ đó về sau anh chưa từng gọi Doãn Vụ Thi, kể cả tên thật lẫn biệt hiệu. Nhưng người này vô cùng chuyên tâm khám phá các loại xưng hô kỳ quái cho anh, từ "tổ trưởng Trì", "thầy giáo Trì" cho đến "ủy viên kỷ luật", "công chúa"; cho dù những tên gọi này kỳ quái tới đâu, cô vẫn gọi cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn quán triệt tư tưởng "Chỉ cần mình không ngại thì người ngại không phải mình".

Có lẽ do ngay từ lúc ban đầu anh đã không tìm được xưng hô thích hợp với cô, cho nên bây giờ gọi thế nào cũng thấy khó xử.

Gọi tên đầy đủ sao? Dựa vào thái độ Doãn Vụ Thi đối xử với anh, cách gọi này dường như quá mới lạ.

Tiểu Doãn? Như vậy chẳng khác gì ông cụ non, huống hồ, với tính cách đại ca đầu đường xó hẻm của Doãn Vụ Thi, cô nhất định sẽ xù lông phản bác lại cách gọi này.

Suy nghĩ của Trì Trọng Hành cấp số nhân theo thời gian, nhưng thực chất anh không bối rối lâu -- Bởi vì Doãn Vụ Thi đã dựa tường đứng lên, cô nắm lấy tay anh mượn lực, để lại xúc cảm ấm áp nơi đầu ngón tay thô ráp chạm qua.

Động tác này vô cùng tự nhiên, Trì Trọng Hành còn chưa kịp phản ứng, cô đã buông tay.

Anh cảm thấy, Doãn Vụ Thi nhạy bén như vậy, chắc hẳn đã nhận ra sự quẫn bách trong anh lúc nãy. Thấy cô phản ứng bình tĩnh, Trì Trọng Hành cũng yên tâm, bầu không khí kỳ lạ theo đó biến mất, anh nhẹ nhàng thở hắt.

Dù đang đứng, cả người Doãn Vụ Thi nhìn vẫn ỉu xìu, cô còn ngáp ngắn ngáp dài để thể hiện sự tôn trọng với kỳ thi. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ đếm ngược, còn hai phút, tán đôi ba câu chuyện phiếm là tới giờ thi.

"Vật lý đơn giản là có nhiệt, âm, quang học, tôi chỉ mong đề thi đừng liên quan tới điện. Hồi còn đi học tôi ghét nhất là sơ đồ mạch điện, vừa thấy liền đau đầu, nếu bắt tôi đi lắp bóng đèn, tôi sẽ nối dây nóng với dây nguội." Doãn Vụ Thi nói.

Điều này khiến Trì Trọng Hành có chút kinh ngạc.

Doãn Vụ Thi là kiểu người treo sẵn hai chữ "thông minh" ngoài da, từ nhỏ tới lớn nhất định nghe qua không ít lời khuyên nhủ chân thành kiểu "Em mà học hành đàng hoàng thì không ai làm lại em đâu". Dựa theo tính cách hiếu thắng của cô, cho dù âm thầm nỗ lực học hành thế nào, ngoài miệng vẫn sẽ nói chỉ là chuyện nhỏ. Mấy câu "vừa thấy liền đau đầu" thế này, không giống như phong cách thường ngày của cô.

Trước mắt anh hiện lên hình ảnh Doãn Vụ Thi thời niên thiếu, cô gái nhỏ cắn đầu bút nhìn sơ đồ mạch điện trên bài thi, căm giận mà nối bừa những sợi dây điện rối nùi.

Anh không nhịn được mà bật cười.

"Cười cái gì?" Doãn Vụ Thi trừng mắt nhìn anh: "Tôi biết anh học cái này, nên khó mà chấp nhận được chuyện có người không thích chuyên ngành của anh."

Bộ dạng hùng hồn đầy lý lẽ của người này thật sự thú vị, Trì Trọng Hành nghĩ vậy, quyết định nuốt xuống lời chưa nói.

- - Không phải em cũng không chấp nhận chuyện người khác không thích thiết kế của em hay sao.

Còn ghi thù tới tận bây giờ.

Anh đổi sang chủ đề an toàn hơn: "Nhưng đúng là tôi cũng có thứ hi vọng sẽ không ra trong đề thi."

Lời này lập tức khiến Doãn Vụ Thi nảy sinh hứng thú.

Cô nghe người ta nói, trước khi Trì Trọng Hành vào trường quốc phòng, anh từng thi vật lý, sau đó học cái gì thì cô không rành lắm, tóm lại là nghiên cứu chip, anh nhìn sơ đồ mạch điện còn nhiều hơn cô đọc truyện xem phim 18+. Người này thuộc dạng có năng khiếu thiên phú về vật lý, cô không đoán được anh sẽ sợ cái nào trong lực, nhiệt, quang, điện.

Doãn Vụ Thi ra hiệu: Mời ngài nói.

Trì Trọng Hành: "Vật lý hạt nhân."

Doãn Vụ Thi: "......"

Cái đó thì đáng sợ thật.

Trì Trọng Hành gần đây tựa hồ bị bật công tắc ẩn nào đó trong người.

Khoảnh khắc thời gian đếm ngược về lại số 0, không gian bắt đầu biến đổi, Doãn Vụ Thi nghĩ vậy.

Phòng thi nghênh đón cô bằng chùm sáng trắng lóa mắt quen thuộc. Hệ thống có vẻ đặc biệt yêu thích thứ hiệu ứng ô nhiễm ánh sáng này, lần nào thay đổi không gian cũng phải dùng một chút. Quá trình này diễn ra không lâu, tầm nhìn đằng trước cô đã trở nên rõ ràng, trước tiên cô cảm nhận được mặt đất rung động. Doãn vụ Thi mở to mắt, phát hiện mình đang ngồi trong một xe ngựa gỗ.

Không gian trong xe không lớn, phong cách cổ điển, ghế có lót đệm dày êm ái, còn thêu chỉ vàng, sờ vào vô cùng mềm mại. Trước cửa sổ có treo bức màn hoa lệ, hoa văn phức tạp, phụ tùng trên nóc xe nhìn cũng có vẻ sang trọng--

Nói tóm lại, cái gì nhìn cũng đắt tiền.

Nhưng lúc này thứ thu hút Doãn Vụ Thi không phải những món đồ xa xỉ đó.

Phía đối diện cô có người.

Người này thân hình thon gầy, mặc một bộ lễ phục màu đen tinh xảo, đầu đội mũ vành rộng che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cánh môi đỏ thắm, tương phản với làn da trắng bạch, nhìn qua phá lệ mỏng manh yếu ớt.

Gióng như món đồ sứ xinh đẹp dễ vỡ.

Nhìn rất có vẻ giàu sang.

Chỉ dựa vào nửa mặt dưới, Doãn Vụ Thi nhất thời không xác định được đây là NPC hay là người sống.

Cô cúi đầu nhìn chính mình, cũng một thân đen nhánh, không biết chất liệu trang phục là gì, chỉ đoán được là đắt giá.

Phòng thi lần này dường như rất sang trọng.

Người ngồi đối diện có lẽ cũng vừa tỉnh lại, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, vừa vặn nhìn thấy Doãn Vụ Thi.

Hai người không nói gì, chỉ nhìn đối phương một lúc lâu, sau đó cùng phát ra tiếng lòng sâu thẳm.

"Má."

Người nọ ghét bỏ nhíu mày: "Cậu ăn mặc kiểu gì thế này?"

Doãn Vụ Thi chỉ quần áo trên người anh, ý bảo đối phương xem lại bản thân đi đã, sau đó cô nhắc nhở vô cùng thân thiện: "Đen từ trên xuống dưới có khác gì con quạ không."

Người nọ nghẹn lại, rồi tức giận phản kích: "Cậu mới là con quạ, tôi là chim én."

Anh phất phất vạt áo, phô trương ra vẻ.

Ai ngờ Doãn Vụ Thi thấy vậy càng chướng mắt: "Đều thuộc bộ Sẻ cả thôi, từ một nguồn mà ra, cũng đều không phải chim chóc tốt đẹp gì, không cần phân rõ ràng như vậy."

"......"

Đối mặt với một người không do dự mắng chửi cả bản thân để kéo người ta cùng đồng quy vô tận, không có đường nào để thắng.

Cảm giác bất lực quen thuộc làm người nọ không nhịn được mà thở dài: "Quả thật là cậu... Tôi còn tưởng hệ thống chơi tôi, tạo nên bóng ma thuở thơ ấu tới dọa người. Sao tôi có thể gặp cậu tại đây được?"

"Chắc do cậu làm nhiều việc thiện tích đức, còn tôi thì làm chuyện ác quá nhiều." Doãn Vụ Thi bình tĩnh nói: "Lam Xuân Kiều không đi theo cậu là minh chứng rõ ràng nhất."

Nghe tới Lam Xuân Kiều, người nọ lập tức nôn nóng: "Nó đi theo cậu sao? Tốt lắm, cứ tiếp tục tạo nghiệp đi, cố lên."

Đối với chuyện người này thường xuyên bắt nạt, hãm hại em trai mình, anh xem như mắt không thấy tai không nghe.

Dù sao chính anh cũng bắt nạt Lam Xuân Kiều đâu có ít.

Doãn Vụ Thi nhướng mày: "Cậu quả nhiên không lo lắng cho em trai chút nào."

"Có cậu ở đây tôi lo lắng làm gì?" Lam Tuyết Kiều ngả người về sau, cánh tay gác lên lưng ghế: "Không phải thằng nhóc vô tâm đó từ nhỏ đã là cái đuôi của cậu sao?"

Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ "cậu".

Lam Tuyết Kiều ngoài miệng nói không quan tâm, thế nhưng nghe được Lam Xuân Kiều đang ở cùng Doãn Vụ Thi, tư thế vẫn bất giác thả lỏng xuống.

Doãn Vụ Thi cười lạnh: "Đó là em trai cậu."

"Cũng là em trai cậu."

Doãn Vụ Thi mặc kệ anh ta, dù sao cô cũng không phải người mất kiên nhẫn trước.

Hai người không nói gì nữa, âm thầm đánh giá quang cảnh xung quanh, xem xét trang phục hệ thống cấp cho cùng với chiếc xe ngựa này, chắc hẳn thân phận bọn họ lần này rất giàu có.

Một nam một nữ vì sao lại ngồi cùng xe với nhau, tạm thời không bàn tới chuyện này, chiếc xe này hướng đi đâu quan trọng hơn.

Con đường hơi gập ghềnh xóc nảy, Doãn Vụ Thi vén màn cửa sổ ra, phát hiện bọn họ đang ở trên địa hình đồi núi, nhìn phương hướng có vẻ như đang lên núi.

Phía xa nơi cuối tầm mắt -- Tòa lâu đài sừng sững trên đỉnh núi, tường xám mái xanh, có là ngày nắng ráo vẫn thấy âm u tối tăm, huống hồ, bây giờ phía bên ngoài phòng thi, lớp sương mù vẫn còn vương dày đặc, tòa lâu đài càng thêm không giống thứ thuộc về cõi dương, hoàn toàn thống nhất với loại kiến trúc kỳ quặc của hệ thống.

Vừa nhìn liền biết đó là đích đến của chuyến xe này.

"Coi có khác gì nhà ma không." Lam Tuyết Kiều vuốt cằm.

"Có là gì chúng ta cũng phải đi thôi." Doãn Vụ Thi nói: "Cậu phản ứng mãnh liệt như vậy, đừng nói đây là trận đầu?"

Lam Tuyết Kiều: "... Không phải, tôi đang thành tâm thành ý lo lắng cho em trai."

Quả nhiên.

Người cuồng em trai như Lam Tuyết Kiều sao có thể ngồi yên khi nghe thấy tin tức của Lam Xuân Kiều.

Doãn Vụ Thi nặng nề vỗ vai anh: "Vậy cậu mau cầu nguyện cho thằng nhóc đó đi."

Cô cảm nhận được cơ bắp dưới lòng bàn tay cô căng lên.

Lam Tuyết Kiều biết cô hay nói mấy lời lừa lọc, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Em ấy làm sao?"

Doãn Vụ Thi chân thành nhìn thẳng vào mắt anh: "Xuân Kiều nếu ngủ quên sẽ bỏ lỡ giờ ăn tối."

"......"

Thế giới chuyển biến từng ngày, ma huyễn kỳ quỷ, chỉ có Doãn nào đó bao năm vẫn không thay đổi, vẫn khiến người ta khó chịu như cũ.

"Vòng thi trước của tôi bị vô hiệu, vòng này là thi lại, thằng bé không theo tôi vào đây, giờ này phỏng chừng đang ngủ như chết trong ký túc xá. Thay vì lo lắng cho em trai, cậu tự lo cho chính mình trước đi."

Cô vừa dứt lời, thân xe ngừng lại, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Người đánh xe từ phía trước xốc màn lên: "Thưa quý ngài, phu nhân, chúng ta đã tới."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi