Xe ngựa dừng lại ở một bãi đất trống bằng phẳng, ngoại trừ xe của bọn họ, còn có một chiếc xe khác ngừng ven đường, người đánh xe ngồi bên ngoài.
Gió thổi màn xe bay phấp phới, Doãn Vụ Thi nhìn vào bên trong chiếc xe kia nhưng không thấy ai, có lẽ hành khách trên đó đã xuống trước.
Người đánh xe duỗi tay chỉ hướng lên núi: "Đường phía trên quá hẹp, xe ngựa không đi được, mong quý ngài cùng phu nhân chịu khó đi bộ."
Đó là một đoạn đường dốc với những bậc thang cao, hẹp. Người thi công con đường này chắc hẳn đầu chứa ba cái hồ thần mới xây ra được thứ khiến người ta lên xong không muốn xuống như vậy.
Chẳng lẽ người trong lâu đài không cần xuống mua đồ ăn???
Theo bản năng Doãn Vụ Thi nhìn thoáng qua Lam Tuyết Kiều.
Vị thiếu gia mình hạc xương mai này có lẽ đã bắt đầu thấy bắp chân co rút.
Doãn Vụ Thi sờ túi, bên trong trống trơn.
Cô đang mặc một bộ váy đen dài đến mắt cá chân và áo khoác cùng màu. Cô vốn cho rằng trong túi áo sẽ có ít tiền lẻ, nhưng dù sao người có tiền cũng sẽ không nhét tiền trong túi áo.
Doãn Vụ Thi cầm lấy túi bên người, tìm được mấy đồng bạc trong đó, cô đưa một đồng cho người đánh xe.
"Cảm ơn." Cô nói.
Người đánh xe cười với bọn họ một cái, sau đó chào hỏi người đánh xe bên kia rồi cùng nhau đổi hướng đi xuống núi.
Có vẻ đã có vài vị khách tới trước bọn họ không bao lâu, chắc hẳn cũng đi chưa xa, cô vẫn có thể đuổi kịp.
Nhưng Doãn Vụ Thi cúi đầu nhìn bộ váy trên người, cô lập tức từ bỏ ý định này.
Thân là đại ca đường phố, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng mặc váy, cho nên lúc này cô đặc biệt cảm thấy không thoải mái, giống như Tôn Ngộ Không bị núi đè, phong ấn công lực toàn thân.
Nếu không phải bây giờ đang ở ngoài đường, có thể sẽ bị người khác nhìn thấy, cô đã trấn lột áo sơ mi của Lam Tuyết Kiều giữa thanh thiên bạch nhật, sau đó tròng bộ váy này lên người anh ta.
Đằng nào cũng không thể đi nhanh, nếu đã bắt đầu nhập vai, không bằng diễn luôn từ lúc này.
Nhưng có người không muốn phối hợp diễn cùng cô.
Ánh mắt Lam Tuyết Kiều nhìn cô từ trên xuống dưới: "Tôi nên chụp cậu một tấm, khoảnh khắc này đáng ghi danh sử sách."
Anh nhìn tạo hình mới Doãn Vụ Thi -- Cô đứng yên tại chỗ, cả người toát đầy vẻ chậm chạp lười biếng, đó là loại khí chất lạnh nhạt từ trong xương cốt mà trang phục lộng lẫy cũng không che lấp được. Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, váy vóc thướt tha, thế nhưng nhìn Doãn Vụ Thi lúc này chẳng khác gì lưu manh giả gái.
Doãn Vụ Thi liếc anh: "Cậu mặc bộ váy này cũng đáng để ghi danh sử sách lắm."
Lam Tuyết Kiều biết điều ngậm miệng.
Ở nơi chốn vô pháp thế này, đạo đức của Doãn Vụ Thi cũng "nhiều" như số dư trong tài khoản của cô, anh biết người này nói được làm được.
- - Quan trọng hơn, anh đánh không lại Doãn Vụ Thi.
Hai người một trước một sau leo lên trên núi.
Tòa lâu đài gần ngay trước mắt. Kiến trúc lâu đài đã khá cũ, dây thường xuân bám đầy trên bức tường gạch xám, cành lá phát triển tươi tốt, gần như che kín cửa sổ trên lầu, chỉ có thể nhìn thấy một ít ánh sáng xanh lam khúc xạ trên mặt kính qua kẽ lá.
Ở ngoài cổng lớn có lão quản gia tiếp đón bọn họ, lão khom người ưu nhã, mái tóc bạc trắng xõa xuống bên sườn mặt: "Thưa quý ngài, phu nhân, bá tước đợi đã lâu. Xin mời vào."
Dọc đường đi Doãn Vụ Thi không ngừng suy nghĩ bối cảnh phòng thi lần này. Dựa theo thông tin trước mắt, có thể cô và Lam Tuyết Kiều mang thân phận vợ chồng, cùng tới nhà vị bá tước này làm khách.
Nhưng quản gia không kiểm tra thân phận bọn họ mà cứ thế cho người vào, hoặc quản gia vốn dĩ quen mặt, biết bọn họ sẽ đến; hoặc cuộc hẹn lần này không có thư mời.
Kết hợp với trang phục đen tuyền trên người bọn họ, cuộc hẹn lần này không có vẻ gấp rút mà càng giống như đi viếng mồ mả.
Doãn Vụ Thi bước vào cổng, cảnh tượng trước mắt đã chứng thực suy đoán của cô.
Một bức ảnh đen trắng treo giữa sảnh chính.
Đó là một bức ảnh đời thường, người phụ nữ trong ảnh đang mỉm cười, khuôn mặt vốn thanh tú cũng vì vậy mà trở nên đặc biệt nhu hòa.
Ngay phía dưới là một chiếc quan tài, xung quanh phủ đầy hoa trắng.
Lam Tuyết Kiều tới gần xem kỹ, loài hoa này không thường thấy ở đám tang, nhưng vừa nhìn anh liền nhớ tới những trang văn đau xót của mình thời niên thiếu: "Đây là hoa bỉ ngạn sao? Trắng? Bỉ ngạn cũng có màu này ư?"
Anh dùng khuỷu tay chạm Doãn Vụ Thi, chờ Doãn bách khoa toàn thư về thực vật trả lời.
Từ nhỏ Doãn Vụ Thi đã sống một mình, không ai kể cho cô chuyện cổ tích trước khi ngủ, cho nên cô cũng không biết sách thiếu nhi bình thường viết về cái gì. Sự nhiệt tình chăm sóc của hàng xóm dù sao cũng có giới hạn, không thể chu đáo mọi mặt. So với những giá trị tinh thần mờ mịt, bọn họ càng quan tâm đ ến chuyện cô ăn có no, có suy dinh dưỡng, chiều cao có phát triển bình thường không, cô có găng tay, có áo ấm khi đông về không.
Bởi vậy trước khi học tiểu học cô chẳng biết chút gì về chuyện cổ tích, thần thoại, sau này lớn lên cô mới tự tìm hiểu để trông không quá khác biệt với mọi người.
Bù lại, bởi vì chẳng biết học theo ai, Doãn Vụ Thi đã tự mò mẫm được rất nhiều thể loại sách không phù hợp lứa tuổi, cô tích lũy được đa dạng các loại kiến thức vô bổ, trong đó nhiều nhất là về thực vật.
Náo nhiệt ban ngày ngắn ngủi trôi đi, các bạn nhỏ về nhà tìm mẹ, Doãn Vụ Thi chẳng biết tìm ai, phần lớn thời gian cô ăn tối ở Lam gia. Nhưng cô cũng không quấy rầy lâu, ăn xong chỉ ngồi chơi vài phút rồi ra về.
Người nhà bọn họ cũng cần thời gian riêng tư với nhau, tuy rằng cha mẹ Lam đều đối đãi với cô như con gái ruột, nhưng dù sao cô vẫn là người ngoài, phải biết tự giác, không được ăn vạ ở nhà người khác.
Ưu điểm của việc về nhà sớm là tự do một mình, nhược điểm là trong nhà không có gì để cô giết thời gian vào buổi tối. Vì thế Doãn Vụ Thi đặc biệt thích mùa hè, ngày dài đêm ngắn.
Nhưng dù sao cũng không thể tránh được buổi tối, ánh mắt Doãn Vụ Thi hướng về kệ sách trong nhà.
Mẹ cô quanh năm suốt tháng sinh hoạt tại đơn vị, chẳng thấy mặt mũi, sách trong nhà đa số là của cha cô để lại. Ngoại trừ sách chuyên môn y học có bìa là "Trái tim mùa thu"(*), rất nhiều đầu sách khoa học phong phú lĩnh vực, Doãn Vụ Thi còn tìm được nguyên bộ "Mười vạn câu hỏi vì sao" mua cho trẻ em.
Trái tim mùa thu là bộ kinh điển có nữ chính bị bệnh máu trắng, phim chuyển thể bản Hàn Song Hye Kyo đóng nữ chính đẹp lúm ??
Mấy trang đầu trong một cuốn liên quan tới khoa học kỹ thuật nói về nguyên lý điện, bên cạnh có dòng chữ bằng ghi bút chì, chữ viết không quá đẹp so với chữ người lớn: "Hi vọng Tiểu Thi đừng hỏi cha về nguyên lý mạch điện, làm sao cha có thể không biết xấu hổ mà nói rằng hồi đi học điểm lý của cha thường dưới trung bình?"
Ngày đó, Doãn Vụ Thi phát hiện, ở thời điểm mà cô không biết, có người vì cô mà xây dựng một thế giới đầy ắp thú vị, từng chút từng chút một.
Kể từ hôm ấy, cô bắt đầu tin rằng, trên đời này hóa ra từng có một người thật lòng mong chờ cô xuất hiện.
Nhờ có người bầu bạn từ nơi phương xa, những đêm dài lê thê dường như trở nên thật dịu dàng.
Doãn Vụ Thi đọc xong "Mười vạn câu hỏi vì sao" rất nhanh, khi đó cô vẫn chưa đủ khả năng để đọc chồng sách y khoa chuyên khảo dày cộm cha cô để lại, nhưng không gì có thể cản cô ngồi xổm trước kệ sách mỗi tối.
Đối với một đứa trẻ đi học trước tuổi, hình ảnh còn hấp dẫn hơn chữ viết. Thế nên dù cao chưa tới 1 mét 2, Doãn Vụ Thi vẫn thành thạo bắc ghế tìm những cuốn sách có hình vẽ ở kệ trên. Giữa những cuốn "Atlas Giải phẫu người", cuốn "Atlas về Thực vật" in màu đồng nổi bật hơn hẳn, vì thế nó trở thành sách gối đầu giường của cô trong suốt một năm, cho cô nền tảng kiến thức vững chắc để trổ tài lúc leo núi cùng các bạn nhỏ.
Lúc lên cấp III, Lam Tuyết Kiều khi đi chơi cùng Doãn Vụ Thi vẫn thường hỏi cô mỗi khi thấy loài hoa cỏ nào mới lạ.
Vừa nhanh vừa chính xác, dùng tốt hơn công cụ tìm kiếm.
Nhưng lần này là ngoại lệ. Ánh mắt Doãn Vụ Thi vẫn luôn dừng trên khung ảnh đen trắng kia, mãi tới khi Lam Tuyết Kiều hỏi, cô mới hoàn hồn.
Còn chưa kịp trả lời, thanh âm khản đặc tới mức khó mà nghe thấy đã vang lên: "Đúng vậy... Đây là bỉ ngạn trắng, nó tượng trưng cho tình yêu tuyệt vọng cùng lòng tưởng nhớ vô tận."
Hai người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy được một bóng người đứng dưới cầu thang nhìn bọn họ.
Vóc người gã ta không cao, thân hình có thể nói là gầy yếu so với đàn ông. Gã đeo mặt nạ, chỉ để lộ nửa mặt dưới, quai hàm nhẵn nhụi, làn da tái nhợt, chỉ có hốc mắt và đôi môi ửng đỏ khiến gã không giống bức tượng chạm bằng ngọc.
Vị này được khắc họa hoàn chỉnh theo hai chữ "quý tộc", chắc hẳn là chủ nhân nơi đây, "bá tước" trong lời quản gia.
Gã mặc sơ mi cổ đứng, cài cúc trên cùng, chất áo lụa không một nếp nhăn, tóc tai chải gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, có thể thấy dù ở nhà cũng không thả lỏng mà vẫn nỗ lực duy trì phong thái.
Tầm mắt Doãn Vụ Thi rơi xuống bàn tay trái của gã ta, trên ngón áp út vẫn đeo nhẫn cưới.
Cô nhìn di ảnh của bá tước phu nhân trên quan tài, người nọ mỉm cười để lộ lúm đồng tiền.
Bá tước nhìn theo ánh mắt của cô, vẻ mặt gã xuất hiện ý cười dịu dàng, giọng nói khàn khàn: "Nhưng phu nhân của tôi thích gọi nó bằng một cái tên khác, là--"
Bốn chữ "hoa mạn đà la" còn chưa kịp thốt ra, Doãn Vụ Thi đã vô cảm ngắt lời gã: "Cây tỏi trời."
Lam Tuyết Kiều: "......"
Bá tước: "......"
Bầu không khí bi tình đột nhiên biến mất.
Bá tước nghe xong chỉ muốn đánh người.