Mạn Viên Hân nằm trên giường, và bên cạnh cô là một đứa bé trai vẫn còn đỏ hỏn, trộm vía bé ngoan bú khỏe nên cứ hễ được cho ti no sữa là lăn ra ngủ.
Nhìn bé con của mình, lòng cô chỉ có đong đầy hạnh phúc.
"Cục cưng lại ngủ rồi à?"
Lúc này, Vương Chính Phàm vừa quay trở lại sau khi về nhà chuẩn bị bữa sáng, anh bước đến giường nhìn bé con đang ngủ và cười hỏi một câu, sau đó đặt phần thức ăn vừa mang vào lên bàn.
"Anh mang bữa sáng tới rồi này, em ăn đi cho nóng."
Thấy Mạn Viên Hân đang gượng người ngồi dậy, Vương Chính Phàm tạm gác lại chuyện đang làm để quay qua đỡ cô ngồi lên.
Nhìn vào thì chắc ai cũng nghĩ rằng họ là vợ chồng, là một gia đình ba người hạnh phúc.
"Anh làm vậy em ngại lắm, thời gian qua đã làm phiền anh với An An nhiều rồi, giờ lại khiến anh và con bé bận lòng chăm sóc cho mẹ con em nữa..."
Vương Chính Phàm chẳng vội nói gì, anh chỉ lo chú tâm dọn thức ăn ra bàn, đến khi xong xuôi cả rồi thì mới quay lại chỗ Mạn Viên Hân, nhẹ giọng cất lời:
"Anh vẫn đang chờ em trả ơn đây mà, nên sao phải ngại."
Cô cười gượng, giọng điệu ái ngại khẽ khàng vang lên:
"Ơn nghĩa này em không biết phải trả đến khi nào mới hết nữa."
"Hay là dùng cả đời này trả cho anh đi."
Vương Chính Phàm cười nói, thoải mái đưa ra lời đề nghị như nửa thật nửa đùa khiến Mạn Viên Hân thoáng sững sờ.
Thấy nét mặt cô trở nên nghiêm trọng nam nhân ấy liền bật cười, anh đưa tay về phía cô cùng câu nói:
"Anh đùa thôi! Anh dìu em qua bàn ngồi ăn cơm, chứ ăn trên giường anh sợ đánh thức tiểu Hàn."
"Dạ..."
Nói rồi, sau đó Mạn Viên Hân được Vương Chính Phàm dìu qua sofa ngồi vào bàn ăn, còn anh thì quay lại trông chừng cậu nhóc Mạn Triết Hàn.
Đọc thê???? các chươ????g ????ới tại ~ TR????MT RU????????N.???????? ~
Hình ảnh anh ngồi nhìn đứa trẻ non nớt ấy vô tình lọt vào tầm mắt của người phụ nữ, khiến cô nhất thời ngây ra.
Ánh mắt Vương Chính Phàm nhìn đứa con bé nhỏ của cô chứa đầy yêu thương và cưng chiều, nhìn vào cứ như một người ba thực thụ đang ngắm tiểu bảo bối của mình.
Bất giác cảm giác chạnh lòng lại ùa về trong lòng cô gái.
Giá mà người đó là ba ruột của con cô thì tốt biết mấy.
Giá mà ngày đó cô không mắc phải sai lầm, yêu người không xứng đáng thì hôm nay đã không xảy ra những chuyện buồn tủi thế này.
"Lát nữa anh phải về công ty một chút, em ở đây có cần gì thì ấn chuông gọi điều dưỡng tới.
Anh dặn tiểu An khi nào rảnh sẽ ghé sang ở với em, xong việc anh sẽ vào."
Lúc này, khi nói xong rồi Vương Chính Phàm mới quay sang nhìn Mạn Viên Hân, vô tình lại nhìn thấy nét mặt ưu tư của cô.
Sau đó, anh đã đi tới ngồi bên cạnh cô, khẽ hỏi:
"Thức ăn hôm nay không ngon hay sao?"
Nghe thấy câu hỏi, Mạn Viên Hân mới bình ổn trở lại.
Cô cười nhẹ, rồi mới nói:
"Đâu có đâu, thức ăn anh nấu lúc nào cũng ngon mà."
"Vậy thì ăn nhiều vào."
Nói xong, Vương Chính Phàm đã lấy đũa gắp một miếng thức ăn còn đưa lên tận miệng cho cô, dù rất ngại nhưng vì không muốn phụ lòng anh nên Mạn Viên Hân vẫn há miệng nhận lấy, sau đó tự tay cầm đôi đũa trong tay người đàn ông.
"Em tự ăn được rồi, anh bận việc thì cứ đi đi."
"Chờ em ăn xong rồi anh đi cũng không muộn."
Vương Chính Phàm nói hết câu thì lại lấy đôi đũa khác, gắp một miếng cá đút cho cô.
"Phải ăn nhiều vào thì mới có sữa cho con."
"Dạ..."
Thoáng chốc, giữa cả hai dần rơi vào bầu không khí ngại ngùng.
"Oa oa oa..."
Đúng lúc này tiếng khóc bé thơ chợt vang lên, xua tan cảm giác ngượng nghịu.
"Em cứ ăn đi, để anh dỗ con cho."
Mạn Viên Hân vừa định đặt bát cơm xuống bàn để đi qua dỗ đứa bé nhưng Vương Chính Phàm đã nhanh hơn cô một bước.
"Oa oa oa..."
"Tiểu Hàn ngoan, cho chú bế để mẹ Hân ăn cơm nhé!"
Cũng may mắn rằng, trước khi nhận trọng trách chăm sóc mẹ con Mạn Viên Hân thì Vương Chính Phàm đã hỏi qua Vương Kỳ An những điều cần thiết, kể cả cách bế trẻ sơ sinh anh cũng chịu khó học hỏi nên lúc này khi bế Mạn Triết Hàn, anh mới thành thạo như vậy.
Còn đứa trẻ, chẳng hiểu sao vừa được Vương Chính Phàm bế lên tay thì lại lim dim trở lại giấc ngủ ngay trong vòng tay ấm áp của anh.
"Ngủ rồi hả anh?"
"Được bế nên lại lăn ra ngủ rồi, em ăn tiếp đi.
Nhớ ăn nhiều vào, bữa trưa anh sẽ đổi món khác cho em."
Vương Chính Phàm cười hiền hòa, giọng điệu anh nói chuyện với cô luôn luôn lúc nào cũng ngọt ngào hơn hẳn ai khác.
Và đó cũng là điều trước nay anh chưa từng dành cho bất cứ ai khác ngoại trừ Vương Kỳ An, em gái ruột của mình.
Có được một người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh mình, nhiều lúc Mạn Viên Hân cảm thấy bản thân thật chẳng xứng đáng nhận được nhiều tình cảm từ anh như vậy.
Anh là một nam nhân tuyệt vời, còn cô thì...
...----------------...
Cùng lúc này, trong một căn phòng sang trọng khác.
Một người đàn ông đang ngồi tựa lưng trên chiếc ghế da cao cấp, quay mặt về phía vách tường ngắm nhìn bức tranh "Bão tố" trước mặt, trên tay gã ta là ly rượu vang đã được uống vơi khá nhiều.
*Cốc cốc cốc...
Khi đó, cửa phòng không đóng vang lên tiếng động là một người đàn ông phủ trên người cả set quần áo toàn đen bước vào, cung kính cuối đầu trước người đối diện.
"Ông chủ, tôi đã điều tra được những gì ông cần."
Gian phòng phủ một tầng hàn khí lạnh lẽo, dù đã được người vừa bước vào lên tiếng nhưng vẫn không thể xua đi bầu không khí quỷ dị.
Mãi đến vài giây sau, người đàn ông ngồi trên ghế lớn mới trầm giọng cất lời:
"Đã nắm rõ thông tin, địa điểm một cách chính xác chưa?"
"Dạ rõ, hiện giờ chỉ chờ mệnh lệnh tiếp theo của ông chủ nữa mà thôi."
Khóe môi gã đàn ông bí ẩn khẽ nhếch lên tà ác, gã không vội nói mà đợi đến lúc nhấm nháp xong tí rượu mới lên tiếng:
"Bằng mọi cách, phải đem được đứa trẻ đó về đây, càng sớm càng tốt."
"Dạ, vậy tôi xin phép làm nhiệm vụ này ngay."
Người đàn ông cúi đầu, chân lui ba bước rồi mới quay người rời đi.
Căn phòng lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng, không gian được bao trùm bởi một luồng khí lạnh lẽo.
Trước mắt gã ta là bức tranh "Bão tố", trên khuôn miệng là nụ cười tà ác.
Đó có phải là ám hiệu cho một trận cuồng phong sẽ sớm xuất hiện giữa một ngày trời xanh nắng đẹp?.