TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



Anh ta chợt cong khóe môi như bị ma xui quỷ khiến, “Tôi khá quan tâm.

Chú à, có lẽ là chú không biết, hồi còn đi học người phụ nữ này đã từng qua lại với tôi.”
Nam Bá cố ý nói ra câu này một cách lỗ mãng, như thể cố ý muốn chọc tức Nam Ngự vậy.

Không thể không nói rằng lời này của anh ta đã có tác dụng.

Bàn tay Nam Ngự đang đặt trên tay vịn xe lăn lặng lẽ siết chặt, ngay sau đó anh cười khẩy một tiếng, “Thật sao?”.

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại như được bọc trong băng tuyết vậy, sự tức giận trong giọng điệu khiến người ta không rét mà run.


Lúc này Nam Bá mới nhận ra dường như mình đang đùa với lửa, sắc
mặt anh ta tái nhợt lại, giọng điệu cũng dịu đi một chút, “Chú à, chú đừng để bụng, chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

Chỉ e là sau khi biết
tôi hỏi những chuyện này thì thím sẽ không vui”
Người vợ mà Nam Ngự mới cưới cũng rất bí ẩn.

Nghe nói vốn dĩ ông nội anh định bụng tìm một cô gái con nhà danh giá cho Nam Ngự, ban đầu ba của Nam Bá là Nam Tiêu còn lo lắng cuộc liền hôn như vậy sẽ mang lại thể lực cho Nam Ngự, nhưng không ngờ Nam Ngự đột nhiên nói mình đã kết hôn rồi, đối phương là một cô gái bình thường có xuất thân trong sạch.


Về nước đã được một thời gian mà Nam Bá vẫn chưa từng gặp người thím trong truyền thuyết của mình.

Nam Ngự liếc mắt nhìn Nam Bá, anh không có ý kiến gì.

Nam Bá nhận ra có vẻ như mình hơi nhiều chuyện, vẻ mặt có chút xấu hổ, cuối cùng anh ta vẫn trả lời câu hỏi đầu tiên của Nam Ngự, “Tôi nhận được bức ảnh này từ một email ẩn danh”
“Ẩn danh?” Nam Ngự lặp lại với giọng điệu khó đoán.

Nam Bá gật đầu, trong lòng vẫn có chút không cam tâm, anh ta không nhịn được mà nói: “Chú à, đừng trách tôi nhiều lời, người phụ nữ Ngũ Vận Uyển này có hành vi không đứng đắn, hơn nữa tiếng tăm trong công ty cũng không tốt, vì thế chú đối với cô ta vẫn nên.”
“Nam Báo Nam Bá còn chưa kịp nói xong thì Nam Ngự đã lên tiếng ngắt lời anh ta, giọng điệu lộ rõ vẻ không vui, “Có phải cậu quan tâm quá nhiều rồi hay không?”
Bấy giờ Nam Bá mới nhận ra mình nhiều chuyện, đành phải cụp mắt xuống, “Xin lỗi chú”.

“Được rồi, Nam Bá, nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây” Nam Ngự chỉnh lại cổ áo, thờ ơ nói: “Vợ tôi còn đang chờ tôi ở nhà”
Nói xong, anh không nhìn Nam Bá thêm nữa mà bước thẳng ra khỏi quán cà phê.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi