Tôi nhìn vòng tay mà bà ấy đang cầm, hơi nhíu mày đáp: “Vâng!” Sau đó lại duỗi tay muốn lấy về.
Không ngờ lại đột ngột bị bà ôm lấy, bà khóc tới mức cả người run lên, giọng nói cũng như vỡ vụn: “Bảo Vy của mẹ về rồi, Bảo Vy của mẹ về nhà rồi.”
Tôi bị người phụ nữ trung niên đang khóc đến rúng động trời đất này làm cho vô cùng ngơ ngác.
Tôi phải nhíu mày đẩy người bà ấy cách tôi ra một khoảng, nhìn bà ấy nói: “Bà Lục, cô nhận nhầm người rồi.
Cháu không phải tên Bảo Vy gì đó, cháu tên là Đường Hoài An, chuyện vừa nãy rất xin lỗi vì đã đụng phải cô.”
Nói xong, tôi lấy cái vòng tay từ trong tay của bà ấy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng tay tôi lại bị bà nắm chặt lấy.
Bà nhìn tôi, trong mắt đong đầy nỗi căng thẳng cùng quyến luyến vì có lại được thứ mà mình từng mất đi: “Bảo Vy, con là Bảo Vy của mẹ.
Vòng tay này là vòng tay mẹ đã tự tay làm cho con lúc con tròn một tuổi.
Trên mặt còn có khắc tên của con, không tin con nhìn đi!”
Bà ấy vội vàng xác thực, cầm vòng tay lên để tôi nhìn những chi tiết bên trên.
Lục Tuấn Kiệt và Lục Như Mai vốn đang đứng một bên đều ngây ngốc cả người.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, bỗng chốc tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Lục Tuấn Kiệt vẫn lý trí hơn, cầm vòng tay trong tay tôi nhìn thật kỹ một lần.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.
Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
4.
Yêu Anh Là Em Sai Sao?
=====================================
Sau đó, ánh mắt của anh ấy vô cùng phức tạp, nhìn tôi mà nói: “Vòng tay này, đích thực là của cô?”
Tôi nhíu mày, cũng bắt đầu nhận thức được vấn đề.
Vòng tay này là mẹ đưa cho tôi, bà nói rằng lúc nhặt được tôi thì trên tay tôi đã mang theo nó rồi.
Còn tôi, cũng chẳng thể chắc chắn được những chuyện này.
Thấy tôi im lặng, Lục Tuấn Kiệt trầm giọng nói: “Cô Đường, mời cô nói chuyện riêng một lúc được chứ?”
Phòng làm việc của Lục Thị.
Đôi mắt già nua của Lâm Khánh Ngân dường như nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt hiền từ vui sướng, đau đớn buồn rầu.
Lục Tuấn Kiệt đóng kỹ cửa phòng làm việc, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, quay sang nói với Lục Như Mai đang đứng đó: “Như Mai, em đi rót mấy ly nước đi.”
Không hiểu sao sắc mặt của Lục Như Mai lại hơi trắng bệch, lộ ra đôi chút bất an cùng căng thẳng.
Thấy cô ta đi rót nước, Lục Tuấn Kiệt mới nhìn về phía tôi, giọng điệu đã bình thản hơn: “Cô Đường, tôi có thể xem vòng tay của cô thêm lần nữa không?”
Tôi gật đầu, đưa vòng tay cho anh ấy.
Lục Tuấn Kiệt cầm lấy vòng tay rồi ngó nghiêng thật kỹ cùng với Lâm Khánh Ngân, nhìn thấy trên vòng tay có khắc chữ Bảo Vy, Lâm Khánh Ngân vốn đã nín khóc lại bật khóc, vỡ òa thêm lần nữa.
“Đây là đồ của Bảo Vy.” Bà ấy nhìn tôi, kích động đến mức hơi nghẹn ngào không nói được thành lời.
Lục Tuấn Kiệt thì vẫn rất bình tĩnh, đỡ lấy Lâm Khánh Ngân ra dấu cho bà bình tĩnh lại, sau đó nhìn tôi nói: “Cô Đường, vòng tay này cô vẫn luôn đeo trên người, hay là có được mấy năm gần đây thôi?”
Tôi nhìn bọn họ, trong lòng cũng đã đoán ra được đại khái sự việc, mở miệng nói: “Vòng tay này là mẹ tôi vừa mới đưa cho tôi, nói là từ lúc bé đã theo cùng với tôi rồi.”
Chuyện ngày đó, Lục Tuấn Kiệt có nhìn thấy.
Lâm Khánh Ngân nghe xong lại vô cùng kích động, bỗng siết chặt lấy tay tôi, ôm tôi rồi gọi tên “Bảo Vy”.
Cũng may Lục Tuấn Kiệt đủ tỉnh táo, anh ấy an ủi Lâm Khánh Ngân bảo bà ngồi xuống, sau đó nhìn tôi nói: “Cô Đường, có thể chuyện hôm nay có hơi đường đột, nhưng tôi vẫn muốn để cô hiểu một chút.
Chuyện là thế này, tôi có một người em gái bị lạc mất từ năm hai tuổi, lúc lạc mất trên tay em ấy có đeo một cái vòng tay giống hệt với cái của cô.
Chúng tôi đã tìm em ấy rất nhiều năm, nếu như vòng tay này là của cô, vậy cô có thể dành ra chút thời gian đi làm xét nghiệm ADN với chúng tôi được không?”
Tôi không có lý do gì để từ chối, cho dù là tôi muốn tìm ba mẹ ruột, hay là bọn họ muốn tìm em gái thì đều cần làm một đợt giám định.
Huống hồ, nếu thực sự tôi là con gái của nhà họ Lục… Chuyện ba mất, Lục Như Mai không thể phủi bỏ liên quan, hiện tại tôi muốn đụng tới Lục Như Mai cũng không dễ dàng.
Tôi nhìn về phía Lục Tuấn Kiệt, gật đầu nói: “Được.”
Lục Tuấn Kiệt có vẻ hơi nôn nóng, lập tức hẹn giờ luôn: “Tẹo nữa cô rảnh không? Nếu như cô không bận việc gì thì chúng ta có thể tới bệnh viện một chuyến.”
Có thể thấy, anh ấy cũng rất nôn nóng muốn biết rốt cuộc tôi có huyết thống với nhà họ Lục hay không.
Tôi gật đầu.
Thấy vậy, Lục Tuấn Kiệt đỡ Lâm Khánh Ngân lên, dắt theo tôi đi thẳng tới bệnh viện.
….