TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Lấy máu, ký tên, điền mẫu.

Làm xong một loạt những chuyện ấy, bác sĩ nhìn Lục Tuấn Kiệt nói: “Khoảng ba đến mười lăm ngày làm việc mới có thể có kết quả giám định.

Khi nào có kết quả, bên bệnh viện sẽ thông báo cho mọi người tới nhận.”
Lục Tuấn Kiệt gật đầu.
Ra khỏi viện, Lâm Khánh Ngân kéo tay tôi nói: “Đường Hoài An, giờ con ở đâu? Có an toàn không? Lát nữa bảo anh con đi cùng con tới đó, con đừng ở đó nữa, chuyển về nhà họ Lục ở đi.”
Bà ấy thật sự xem tôi là con gái luôn rồi sao?
Lục Tuấn Kiệt giữ bà ấy lại, trấn an nói: “Mẹ, vẫn chưa có kết quả giám định đâu, mẹ đừng vội.

Chờ có kết quả, con sẽ sắp xếp ổn thỏa, mẹ và Như Mai về nghỉ ngơi trước đi.”
Dứt lời, Lục Tuấn Kiệt bảo Lục Như Mai đưa Lâm Khánh Ngân lên xe.
Nhìn xe đi xa, tôi bỗng thấy hơi ngây ngốc.

“Ngày mai là hôn lễ của Như Mai, cô có tới không?” Lục Tuấn Kiệt ở phía sau lên tiếng: “Trưởng bối nhà họ Lục đều ở đó, cô đi chào hỏi chút đi.” Giọng anh ấy hơi trầm, dường như đang cố đè nén cảm xúc.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn về phía anh ấy: “Kết quả giám định vẫn chưa có, tôi chưa chắc đã là em gái anh.” Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Mẹ vừa nói cho tôi biết tôi không phải con ruột của bà ấy thì chớp mắt tôi đã tìm thấy ba mẹ ruột của mình, vô lý quá mức.
Anh ấy nhìn về phía tôi, ánh mắt dịu dàng: “Cô cũng nói rồi đấy, chưa chắc.” Dừng một lát, anh ấy tiếp tục nói: “Đi thôi, không còn sớm nữa, tôi đưa cô về.”
Lên xe, không biết có phải do chuyện xảy ra quá đột ngột không, mà không có ai lên tiếng nói chuyện.
Không lâu sau, xe dừng lại dưới lầu khu chung cư.
Tôi nghiêng mặt nhìn về phía anh ấy, lên tiếng: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Anh ấy nhìn về phía tôi, do dự một lát mới nói: “Sau khi Bảo Vy đi lạc, ba sợ mẹ quá đau buồn nên đã nhận nuôi Như Mai.

Bao nhiêu năm qua chúng tôi vẫn luôn tìm Bảo Vy, nhưng vẫn không có kết quả gì.”
Tôi biết anh ấy muốn nói gì với mình, đã là người thân thì có đánh gãy xương thì vẫn dính gân, anh ấy nói chuyện này là vì sợ tôi nghĩ oan cho họ vì sao sau bao nhiêu năm rồi mà vẫn không tìm được tôi.
Nhìn về phía anh ấy, tôi nói: “Vì sao em gái anh đi lạc?”
Anh ấy khẽ thở dài, hình như cũng không phải nguyên nhân tốt đẹp gì.

Thấy vậy, tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Trên đường về lái xe chú ý an toàn.”
Dứt lời, tôi xuống xe, chuẩn bị rời đi.
Chưa đi được mấy bước, giọng anh ấy truyền đến: “Cô yêu Cố Gia Huy lắm sao?”
Tôi sững sờ, đứng khựng lại một chỗ.

Sau khi do dự mất một lúc, tôi quay đầu nhìn về phía anh ta nói: “Yêu hay không không quan trọng.

Chuyện tối qua, anh giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với cô Lục, tôi cũng rất bị động.

Giới hạn đạo đức của tôi nói với tôi đừng dây vào anh ấy, nhưng rất nhiều lúc, tôi không kiểm soát được, thế nên tôi thật sự xin lỗi.”
Nói xin lỗi có lẽ rất dối trá, nhưng chuyện này tôi cũng là người bị hại, ai cũng nói tôi có thể từ chối Cố Gia Huy, nhưng cũng chỉ là nói mà thôi.
Anh ấy mím môi, im lặng một lát rồi nói: “Vốn dĩ người gả cho Cố Gia Huy là Bảo Vy, nhưng chúng tôi tìm kiếm bao nhiêu năm, cho rằng không tìm được con bé, thế nên…”
Tôi bật cười, lên tiếng nói: “Tuy tôi không hiểu hôn nhân giữa gia đình hào môn quý tộc các người, nhưng anh không cần cảm thấy áy náy với tôi đâu.


Đời người rất dài, tôi sẽ gặp được rất nhiều người, sẽ yêu một người khác thôi.”
Anh ấy hơi hé miệng, cuối cùng chỉ nói: “Được, ngày mai tôi tới đón cô.”
Nhìn anh ấy lái xe đi xa, lời từ chối tới bên miệng tôi lại bị đè xuống.

Tôi đã từ bỏ Cố Gia Huy rồi.

Nhưng dù như vậy, tôi cũng không muốn Lục Như Mai sống tốt.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ bình tĩnh đối diện với cuộc hôn nhân của cô ta và Cố Gia Huy, nhưng giờ thì không được.
Cô ta dính dáng đến tính mạng của ba tôi, tôi cũng chẳng phải người lương thiện gì, không làm được chuyện lấy đức báo oán.

Gieo nhân nào gặt quả đấy, con người nhất định phải chịu trách nhiệm với việc mình làm.
Trở về chung cư, vừa nằm lướt điện thoại, cửa lại bị gõ vang.
Tôi đứng dậy, nhìn qua mắt mèo, là Phương Mỹ Trúc
Tôi không khỏi cười khẩy, tới nhanh thật đấy.
Chần chờ một lát, tôi vẫn mở cửa, còn chưa nói được lời nào thì Phương Mỹ Trúc đã xông thẳng vào, giơ tay tát tôi một cái.
“Đường Hoài An, tôi nể mặt cô quá rồi đúng không? Ba mẹ cô không dạy cô lễ nghĩa liêm sỉ sao?”
Tôi bị bà ta đánh đến mức hơi choáng váng, một lát sau mới lạnh lùng nhìn về phía bà ta: “Sao? Bà Phương nghiện phát tờ rơi rồi, định tôi đi tới đâu là theo tới đó à?”
Bà ta cười khẩy: “Xem ra lần trước tôi giáo huấn cô vẫn còn nhẹ.”
Dứt lời, bà ta hô một tiếng với ngoài cửa: “Vào cả đi!”
Sau đó mấy tên đàn ông vạm vỡ tiến vào.
Tôi kinh ngạc trừng to mắt: “Bà muốn làm gì?”
Bà ta nhìn tôi, sắc mặt lạnh lẽo: “Không phải cô thiếu hơi đàn ông sao? Tôi tặng cô cả thể, sức lực họ gộp vào tốt hơn Cố Gia Huy nhiều.”
Nhận ra bà ta muốn làm gì, tôi căng chặt người, đôi co với bf ta: “Bà đang phạm pháp đấy.”
Bà ta cười khẩy: “Đường Hoài An, tôi đã cảnh cáo cô rồi, Gia Huy không phải người mà loại gái bán hoa như cô có thể leo lên.


Là cô không nhớ thôi, chứ đừng trách tôi.

Muốn trách thì phải trách số cô không tốt, không thể sinh ra trong gia đình giàu có như Lục Như Mai, đây đều là số mệnh cả rồi.”
Dứt lời, bà ta nhìn về phía mấy tên đàn ông to lớn: “Đừng làm chết người là được.”
Mấy tên kia gật đầu, sau đấy lập tức đi gần về phía tôi.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, cầm điện thoại gọi cảnh sát, nhưng đột nhiên bị một tên trong đó giật lấy ném sang một bên.
Nhìn Phương Mỹ Trúc thờ ơ lạnh nhạt đứng kia, tôi bỗng thấy hơi tuyệt vọng, trong lòng biết rõ, dù có cầu xin bà ta tha thì cũng vô dụng.
“A lô, cục cảnh sát khu Tây Lâm phải không? Tôi muốn báo cảnh sát, có người đột nhập trái phép, ý đồ xâm hại.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói.
Tôi hơi sửng sốt, nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy một chàng trai thanh tú cao ráo cầm điện thoại trong tay, sắc mặt trầm tĩnh nhìn vào trong phòng.
Thấy tôi nhìn mình, cậu ấy nhướng đôi lông mày tuấn tú lên, đi về phía tôi, đặt điện thoại lên tai tôi rồi nói: “Báo địa chỉ đi.”
Tôi phản ứng lại, lên tiếng báo địa chỉ, điện thoại đột nhiên bị Phương Mỹ Trúc cướp đi.
Bà ta tức giận nhìn chàng trai kia, giận dữ nói: “Ai cho mày xen vào việc của người khác? Biết điều thì cút mau.”
“Phụt!” Chàng trai bật cười, đôi mắt đen láy lướt qua mấy người trong phòng, khoanh tay lại, giọng nói mang theo chút bất cần: “Ồ, xã hội đen à? Khí thế hùng hổ đấy, hay là các người cứ tiếp tục đi, tôi ở bên cạnh hóng drama nhé?”
“Mày!” Phương Mỹ Trúc bị dáng vẻ của cậu ấy làm cho tức giận, nhìn mấy tên đàn ông cao lớn rồi nói: “Đưa nó đi cho tôi.”
Một người đàn ông cao lớn trong đó đi về phía chàng trai, nhưng vừa tới gần, chàng trai đã đột nhiên ném đồ vật trong tay về phía đũng quần của tên đàn ông vạm vỡ, động tác chuẩn xác, tên cao to bị đau, che háng lại, sắc mặt dữ tợn kêu lên.
Thấy đồng bọn bị đau, hai tên cao to khác đồng loạt lao về phía chàng trai, nhưng chàng trai chân tay nhanh nhẹn, không lâu sau đã khiến hai tên cao to nằm rạp trên mặt đất kêu rên.
Chàng trai vỗ tay phủi quần áo, nhìn mấy người trên mặt đất rồi khinh khỉnh nói: “Cái thân béo múp lên rồi, đánh sao nổi.”
….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi