TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Biểu cảm trên mặt Lục Thái Tuệ thay đổi mấy phần, một lúc sau mới nói: “Chuyện này xảy ra quá lâu rồi, đều đã trôi qua hơn hai mươi năm, muốn điều tra thì cũng không điều tra ra cái gì.


Lâm Khánh Ngân gật đầu, suy nghĩ một hồi: “Rốt cuộc là ai đã đưa Bảo Vy của chúng ta đến Giang Hoài rồi lại vứt bỏ con bé vậy chứ, lúc ấy nhà họ Lục có lỗi với ai à, có xung đột lợi ích với ai không?”
Lông mày Lục Thái Tuệ hơi nhíu lại, ông ta nói: “Năm đó Lục thị với vừa khởi nghiệp, bởi vì sự nghiệp ở Giang Hoài phát triển khá thuận lợi, vì mâu thuẫn lợi ích mà đắc tội với người khác trên thương trường cũng là chuyện bình thường.


“Chuyện này đã trôi qua quá nhiều năm, muốn điều tra thì cũng không tra ra được gì, nhưng mà cũng may là con gái chúng ta đã trở về rồi, sau này người một nhà chúng ta đã có thể đoàn tụ.

” Lâm Khánh Ngân nói tiếp, tay kéo tay tôi, trên mặt tràn đầy niềm vui.


Tôi gật đầu nở một nụ cười nhẹ, đúng là nếu muốn tiếp tục điều tra chuyện này thì cũng không có cách nào điều tra ra được manh mối.

Ăn xong bữa cơm, bầu không khí cũng không tệ lắm.

Lúc Hàn Trung Kiên gọi điện thoại tới, tôi đang nói chuyện phiếm với Lục Tuấn Kiệt ở trong sân.

Thấy điện thoại tôi vang lên, Lục Tuấn Kiệt cười nói: “Để anh đi rót nước cho em nha.


Tôi gật đầu, sau đó nghe điện thoại, người đàn ông ở đầu dây bên kia hắng giọng một tiếng: “Đường Hoài An, bây giờ chúng ta là bạn bè đúng không? Tôi không chủ động tìm cô thì cô sẽ không chủ động kiếm tôi?”
Cái người này đúng là cố chấp, tôi hờ hững nói với điện thoại: “Có chuyện?”
“Có.

” Anh ta nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần ấm ức: “Một mình tôi buồn quá, cô đang ở đâu vậy, tôi muốn đến tìm cô, không cho phép cô từ chối.


“Nhà họ Lục ở Sơn Thủy Cư.

” Tôi đọc địa chỉ.

Anh ta ở đầu dây bên kia cất cao giọng nói: “Đường Hoài An, cô đến nhà họ Lục mà lại không đưa tôi theo, chờ đó, ba mươi phút nữa tôi sẽ đến nơi.



Lục Tuấn Kiệt bưng ly nước đi ra, thấy tôi nói chuyện điện thoại xong rồi thì đưa ly nước cho tôi, cười nói: “Ai gọi vậy?”
“Là bạn.

” Tôi nói, nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm.

Anh ta đáp lời, nhìn tôi rồi nói: “Mẹ đã nói với anh chuyện của Quý Thanh Hà rồi, anh đã tìm người cảnh cáo chị ta, sau này anh sẽ cho người đi theo bên cạnh em, đề phòng chuyện ngày hôm đó lại tiếp tục xảy ra.


Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, dưới chân là thiên tử, chị ta cũng không đến mức sẽ giết tôi.

Huống hồ chi cuộc sống bình thường của tôi giống như hai điểm trên cùng một đường thẳng, ở công ty đã có anh, bình thường tôi cũng không ra khỏi cửa, không có chuyện gì đâu.


Anh ta thở dài, hết cách: “Em đừng xem thường việc này, nếu không thì chuyển đến đây ở đi, trong nhà cũng dễ chăm sóc hơn.


“Anh, bọn em về rồi.

” Giọng nói của Lục Như Mai truyền đến, tôi và Lục Tuấn Kiệt nhìn theo nơi phát ra âm, thanh thấy Cố Gia Huy và Lục Như Mai đang bước vào từ cửa chính.


Trong tay Lục Như Mai ôm bó hoa, xem ra tâm trạng của cô ta khá tốt, một đường chạy chậm đến bên cạnh Lục Tuấn Kiệt, kéo tay anh ta rồi làm nũng: “Anh ơi, mấy ngày không gặp, anh có nhớ em không?”
Lục Tuấn Kiệt nhìn cô ta, cưng chiều vuốt tóc của cô ta: “Sao lại về lúc này thế, ăn cơm chưa?”
Lục Như Mai ra vẻ đáng yêu, nở nụ cười sáng lạn, dựa vào cánh tay của anh ta, nghịch ngợm nói: “Em với Gia Huy đi dạo ở gần đây, đột nhiên nhớ anh với ba mẹ cho nên liền về nhà thăm mọi người.


Lục Tuấn Kiệt cười cười, trên mặt tràn đầy cưng chiều: “Được rồi đó, đã lấy chồng rồi mà vẫn y như là con nít, ba mẹ đang ở trong phòng khách đó, đi vào thôi.


Lục Như Mai gật đầu, nụ cười trên mặt lại càng ngọt ngào hơn nữa.

Nhìn thấy tôi, cô ta chỉ thản nhiên hỏi một câu: “Cô Đường, cô cũng ở nhà tôi hả, cô đang trò chuyện với anh tôi à? Tôi mang hoa mà Gia Huy tặng tôi về nhà, thuận tiện đến đây thăm ba mẹ tôi, trở ra sẽ tìm cô nói chuyện.


Diễn xuất của người phụ nữ này có thể dùng từ nhập tâm để hình dung.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi