TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Cho dù ai nghe thấy câu nói này của cô ta cũng cảm thấy không có vấn đề, thậm chí còn cho rằng cô ta hoạt bát, lanh lợi, đáng yêu, được mọi người yêu thích.

Nhưng mà từng câu từng chữ của cô ta đều đang cường điệu Lục Tuấn Kiệt là anh trai của cô ta, vợ chồng nhà họ Lục là ba mẹ của cô ta, Cố Gia Huy là chồng của cô ta, chỉ có một mình tôi là dư thừa.
Tôi chỉ cười mà không nói.
Cô ta đi vào biệt thự, Lục Tuấn Kiệt chào hỏi Cố Gia Huy, bởi vì điện thoại di động đột nhiên vang lên, chưa kịp nhiều lời liền đi nghe điện thoại.

Để lại tôi và Cố Gia Huy, tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
Gương mặt người đàn ông lạnh lẽo, đen như than, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Nhìn gương mặt cương nghị của anh, tôi luôn không tự chủ được mà nhớ đến những chuyện không nên nhớ.
Nhìn anh, tôi chỉ chào hỏi đơn giản một câu, sau đó liền đi đến bể bơi thưởng thức dòng nước xanh thẳm để di chuyển lực chú ý.
“Đường Hoài An, cô!” Cố Gia Huy đứng sau lưng tôi, chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó.
Tôi vội vàng ngắt ngang lời anh: “Tổng giám đốc Cố không cần phải lo lắng, tôi bị bệnh quáng gà về đêm, trên cơ bản sẽ không nhìn thấy gì hết, có khi nghiêm trọng ngay cả ban ngày cũng không nhìn thấy.”
Dần dần thấy lạnh cả người, không cần nghĩ thì cũng biết là từ ánh mắt giết người của Cố Gia Huy.
Đây là lần đầu tiên mà tôi chờ đợi sự xuất hiện của Lục Như Mai, có điều nhắc tào tháo là tào tháo đến liền.


Lục Như Mai đi vào chưa bao lâu là đã đi ra, chắc là hoa ở trong tay đã để ở biệt thự rồi.
Thấy Lục Tuấn Kiệt không có ở đây, cô ta nói với Cố Gia Huy: “Gia Huy, anh đi vào thư phòng ôm sách giúp ba em với, sách mà trước kia mẹ thích xem đã được đóng gói lại rồi, em muốn lát nữa mang về nhà thỉnh thoảng lấy ra xem.”
Cố Gia Huy gật đầu đi vào trong biệt thự.
Anh vừa đi, tôi liền thở phào một hơi.
Nhưng mà đưa tiễn một vị phật lớn, để lại một tên quỷ nhỏ cũng khó chơi.
Cố Gia Huy vừa đi, vẻ mặt ghê tởm cô Lục Như Mai liền lộ ra, cô ta không hề che giấu hận thù của mình với tôi: “Đường Hoài An, chẳng lẽ là cái loại phụ nữ như cô chỉ có chết rồi thì mới có thể an phận?”
Tôi bị lời nói ác độc của cô ta làm cho kinh ngạc, mím môi nhìn cô ta: “Lục Như Mai, cô đừng có giống chó cứ thấy người là cắn, nếu như cô có bản lĩnh chơi chết tôi, vậy thì cô cứ chơi đi, đừng có lộ ra sắc mặt này khiến cho người khác phải thấy buồn nôn.”
Cô ta khinh thường: “Ha, cho rằng mình dựa vào Hàn Trung Kiên rồi thì mọi chuyện đều thuận lợi à? Nếu như anh ta biết cô và anh ta ở bên nhau rồi mà cô còn lả lơi ong bướm quyến rũ Gia Huy, cô nói xem anh ta có ra tay nặng hơn tôi không nhỉ?”
Tôi bật cười: “Lục Như Mai, tôi không phải là cô, tôi không có hứng thú với viên kẹo cao su mà mình đã nhả ra.

Với lại, chắc là cô không hiểu Hàn Trung Kiên cho lắm, con người anh ấy khá là thiên vị, nếu như tôi nói cho anh ấy biết trước kia thiếu chút nữa là tôi đã bị hại chết ở Nhã Uyển, chủ mưu đứng phía sau là cô, cô nói xem anh ấy có tìm người điều tra, sau đó thuận tiện báo tin cho Cố Gia Huy biết cô tìm được người của Nhã Uyển bằng cách nào, ra lệnh cho bọn họ chơi chết tôi ra làm sao, thứ mà Cố Gia Huy ghét nhất chính là loại người giả vờ giả vịt.”

Nói chuyện không lại tôi, Lục Như Mai trực tiếp dùng hành động, cô ta nắm lấy áo tôi, hết kéo rồi lại cào: “Tiện nhân, cô dám!”
Tôi cực kỳ chán ghét bộ dạng này của cô ta, định quay người rời đi khỏi đây.
Nhưng hiển nhiên, cô ta không muốn để tôi đi như thế, cô ta trực tiếp đứng phía sau rồi đẩy tôi vào trong hồ bơi.

Chỉ là trong nháy mắt ấy, tôi trở tay kéo cô ta lại, làm cô ta rơi vào trong hồ bơi cùng tôi.
“Tỏm!” Bể bơi sâu 2m, tôi không biết bơi, Lục Như Mai bên cạnh tôi, tôi sinh ra phản ứng cầu cứu theo bản năng, vội vàng đưa tay nắm lấy cô ta.
Không ngờ là cô ta đột nhiên bóp lấy cổ tôi nhấn mạnh tôi xuống nước, tôi bị cô ta bóp lấy cổ khiến hô hấp không thông, trong lúc giãy giụa, miệng bị rót một lượng nước lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi