TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

Diêu Tư chỉ cảm thấy trong đầu có một đoàn hồ nhão, một phần cảm thấy bọn họ nói có lý, có lẽ là thật. Một phần lại hoàn toàn không có cảm giác chân thật. Làm gà bệnh đã quen, đột nhiên đổi đời, hoàn toàn phản ứng không kịp a. Hơn nữa đúng là cô không có một tí ký ức nào về bản thân trước khi làm người Lam Tinh.

Không nghĩ ra, cô dứt khoát đem vấn đề này ném ra sau đầu.

“Đến đến đến!” Diêu Tư giơ giơ tay lên, ngăn cản Lận Lung cùng Vũ Triết tiếp tục nói, chỉ chỉ một đám fan não tàn đen nghìn nghịt bên ngoài, “Trước mặc kệ gì mà Nữ vương không Nữ vương, đám đậu bỉ bên ngoài đó làm sao đây? Không thể cứ ném ở thế giới này như vậy chứ?” Đây chính là một đoàn xà tinh bệnh cuồng bạo lực ‘một lời không hợp liền động thủ’. Tuy rằng hơn phân nửa bọn họ bị chính mình phế đi dị năng, nhưng trời biết những người vì tìm khế ước giả này xuyên qua quá vô số vũ trụ, còn có năng lực gì khác, nếu cứ mặc kệ không đem cả vũ trụ xốc lên mới là lạ.

“Bọn họ sẽ không trở về.” Vũ Triết khẳng định lắc lắc đầu, “Bệ hạ, Huyết tộc tìm ngài lâu như vậy. Hiện tại thật vất vả tìm được, đối với bọn họ không có khế ước giả, ngài không chỉ là Vương của bọn họ, càng là hy vọng duy nhất trong truyền thuyết ban tử vong cho bọn họ.”

“Ban cho cái ʍôиɠ!” Đệch, đám bệnh thần kinh này, có ai vội vàng tìm chết như vậy sao? Tìm chết cũng đừng tìm cô? “Lại nói, chính các anh cũng nói, đây chỉ là truyền thuyết, ta có thể làm được hay không cũng không nhất định đâu?”

“Trước kia tôi cũng cho rằng chỉ là truyền thuyết……” Vũ Triết đột nhiên quay đầu nhìn Lý Chính bên người cô một cái thật sâu, làm đối phương sợ tới mức cả người run lên, che miệng lại, nhịn xuống cảm giác muốn ói, tránh ra phía sau Diêu Tư, liều mạng muốn đem thân mình dấu ra sau lưng Diêu Tư. Vũ Triết lúc này mới bi thương thu hồi tầm mắt, “Nhưng hiện tại…… Tôi mười phần xác định, Bệ hạ đúng là có thể ban cho chúng ta tử vong.”

“Tôi cũng xác định!” Lận Lung dường như nghĩ đến cái gì, lập tức cũng bỏ thêm một câu.

“Ha hả……” Hầy, các anh cũng bị hào quang fan não tàn ảnh hưởng sao?

“Là sự thật, Bệ hạ!” Nét mặt Lận Lung chân thành giải thích nói, “Chẳng lẽ Bệ hạ ngài không có phát hiện? Tất cả các Huyết tộc thuần huyết xuất hiện ở bên cạnh ngài, đều tìm được khế ước giả rồi sao?”

A?!

Chủng thuần huyết xuất hiện bên cạnh cô, còn không phải là Lận Lung và Vũ….

Mợ nó! Không phải chứ? ‘Ban cho tử vong’ hóa ra là ý này sao?

Rốt cuộc hiểu được ánh mắt Vũ Triết nhìn Lý Chính là thế nào.

“Hóa ra Nữ vương chính là Nguyệt Lão!”

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Lật bàn.

Chức Nữ vương này ai thích kẻ đó làm đi!

__

Vũ trụ tránh được một trận chiến tranh quy mô lớn, mà Hồng Tinh lại nhiều hơn một đám___ Thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn. Diêu Tư bị buộc nhận chức Nguyệt Lão tỏ vẻ, cút mợ mi đi! Bà đây mới không muốn quản đàn cẩu độc thân muốn vợ đến điên rồi này đâu.

Vì giải quyết đàn ‘Cẩu độc thân’ khổng lồ tụ tập tĩnh tọa ở ngoài cửa nhà cô mấy ngày nay. Hồng Tinh mở cuộc hội nghị khẩn cấp, cũng may vũ trụ không thiếu nhất chính là các loại chủng tộc đặc sắc muôn màu muôn vẻ. Đối với loại chuyện xử lý mâu thuẫn chủng tộc như thế nào, Viện Trưởng lão có một đống kinh nghiệm. Nhưng bởi vì tính đặc thù của Huyết tộc Thủy tổ, Viện Trưởng lão mất thời gian suốt một tuần mới chế định ra phương án ban đầu.

Sau khi Diêu Tư cùng Mộ Huyền xem qua, cuối cùng mới xác định cái《 Điều ước thoát ế 》này.

Không sai, chính là thoát ế! Vốn dĩ mục đích cuối cùng của thuần Huyết tộc chính là vì tìm kiếm khế ước giả. Nếu không phải đám cuồng bạo lực này tuyên bố muốn dẫn phát chiến tranh vũ trụ, bọn họ cũng sẽ không ra sức ngăn cản như vậy. Giống như Lận Lung lặng lẽ tới lặng lẽ đi không tốt sao, một hai phải làm lớn chuyện. Nếu muốn làm, cũng đừng trách người khác vả mặt.

Nội dung điều ước này không nhiều lắm, toàn văn chỉ có ba điều:

Một, Huyết tộc thuần huyết của dị giới (tên gọi tắt: Thuần Huyết tộc) thông qua con đường hợp pháp hướng Hồng Tinh trình đơn xin nhập cảnh, sau khi đủ tư cách nhập cảnh sẽ cấp giấy thông hành, đồng thời tạm thời làm Huyết tộc, cam chịu gia nhập Huyết tộc – Hồng Tinh. Để tránh khiến cho tinh tế khủng hoảng, thân phận tính theo huyết thống của Huyết tộc đời sau, tức: bắt đầu từ Huyết tộc đời thứ 765.

Hai, toàn thể thuần Huyết tộc nhập cảnh, cần được Điện hạ Huyết tộc tôn kính: Diêu Tư (tức, Nữ vương của thuần Huyết tộc), phong ấn dị năng xong mới được nhập cảnh. Sau khi nhập cảnh cấm làm bất cứ hoạt động khơi mào chiến tranh nào, không phải tình huống nguy cấp cấm bại lộ thân phận thuần huyết. Tuân thủ hết thảy pháp luật, pháp quy của Huyết tộc Hồng Tinh, cấm bất cứ hành vi nào phá hư đoàn kết chủng tộc, hòa bình vũ trụ. Một khi phát hiện, trục xuất và hủy bỏ tư cách nhập cảnh cả đời.

Ba, thời hạn phiếu nhập cảnh có hiệu lực mười năm, đến kỳ phải về Hồng Tinh, xử lý thủ tục kéo dài thời hạn.

Ba điều này có thể nói là phương án tốt nhất trước mắt, một mặt cho thuần Huyết tộc cơ hội tìm kiếm khế ước giả, một mặt lại hạn chế đàn bệnh thần kinh này lớn nhất có thể. Tư tưởng trọng tâm chính là: Không nên gây sự, không nên gây sự, không nên gây sự!

Chỉ là điểm yêu cầu phong ấn dị năng này, có chút khó khăn. Rốt cuộc đây cũng là một đám cuồng bạo lực thành thói quen, đột nhiên phải biến thành người thường không có dị năng, đối với bọn họ mà nói đúng là…… Hoàn toàn không có khó khăn!!

○| ̄|_| ̄|○

Ai cũng chưa từng nghĩ rằng ba điều quy định vừa ra, đám Huyết tộc một khắc trước còn ồn ào chinh phục thế giới đó, không nói hai lời liền đáp ứng cả rồi, gật đầu một cách thật sảng kɧօáϊ, không có một người có ý kiến. Không chỉ có như thế, một đám còn hỏi cô khi nào thì ra tay.

“Bệ hạ, người nói muốn làm như thế nào? Chúng ta đều nghe Bệ hạ.”

“Bệ hạ, lúc người ra tay, thói quen muốn tôi nằm nghiêng, nằm ngửa, hay là nằm bò? Tôi sẽ chuẩn bị tốt.”

“Bệ hạ, phong ấn dị năng trước, có phải có thể được ưu tiên giới thiệu khế ước giả hay không? Nếu không người phong tôi trước đi.”

“Bệ hạ, tôi đặc biệt yêu thích hoà bình, thật sự! Người xem tôi này…… Cơ bắp đều ít hơn bọn hắn hai khối, người giới thiệu cho tôi trước đi?”

“Bệ hạ……”

Cút! Ông đây không phải Nguyệt Lão a!

(#‵′)凸

Diêu Tư mất suốt một tuần, mới đem dị năng của tất cả thuần Huyết tộc áp chế tới mức tiêu chuẩn bình thường của Huyết tộc. Từ lần trước sau khi bộc phát, cô liền phát hiện đã có thể tự do khống chế dị năng cùng tinh thần lực trong cơ thể. Dị năng của cô rất kỳ quái, dường như có thể là tất cả mọi thứ, lại giống như cái gì cũng không phải, giống như là……

“Lực Hỗn Độn.” Mộ Huyền đột nhiên buột miệng thốt ra một từ.

“Sao anh biết?”

“Không rõ lắm.” Anh lắc lắc đầu, “Chỉ là…… Cảm thấy hẳn là cái tên này.”

À, Diêu Tư lúc ấy cũng không để ý, vội vàng phong ấn dị năng cho người ta. Hơn nữa cô phát hiện, những Huyết tộc lúc trước bị cô trực tiếp huỷ bỏ dị năng, cũng không phải hoàn toàn không có dị năng. Chỉ là khôi phục cực kỳ thong thả, không mất mấy trăm năm cũng không dùng được dị năng. Vì để ngừa vạn nhất, cô như cũ dùng huyết mạch chi lực áp chế áp chế từng người một.

Sau khi làm xong chuyện này, bọn họ liền trực tiếp đem chuyện an bài kế tiếp ném cho Hội Trưởng lão, rốt cuộc đối với hoạt động chủng tộc này, bọn họ mới là chuyên nghiệp.

Trong lúc nhất thời, đám người tụ tập rậm rạp ở bên ngoài Huyền Anh Điện giải tán sạch sẽ. Diêu Tư toàn thân mềm nhũn, cùng Mộ Huyền cùng nhau nằm xoài trêи sô pha không bao giờ muốn nhúc nhích nữa, cảm giác thân thể bị đào rỗng.

“Mệt mỏi quá……” Cô mới biết được hóa ra đại sự chủng tộc, là khiến người mệt mỏi như vậy.

“Diêu Diêu.” Mộ Huyền thuận thế đem cô kéo vào trong lòng ngực, cũng không biết từ đâu móc ra một bát nóng hầm hập đưa tới, “Đến đây, ăn chén huyết vượng bồi bổ.”

Diêu Tư nhận lấy ‘ừng ực’ vài cái đã sạch, quả nhiên vẫn là tay nghề Mộ Huyền tốt. Cô ɭϊếʍ ɭϊếʍ miệng, buông chén xuống, xoay người tiếp tục ôm lấy Mộ Huyền, ngẩng đầu nhìn nhìn anh mấy ngày nay so với mình càng bận rộn, càng nhìn đáy lòng càng ấm áp, tức thì có loại an tâm chưa bao giờ có.

Một lát……

“Mộ Huyền……”

“Ừm?” Hắn duỗi tay giúp cô xoa xoa nước canh dính vào khóe miệng, đong đầy trong đôi mắt đều là bóng dáng của cô.

“Thật sự…… Là em biến đổi anh sao?”

Tay Mộ Huyền hơi khựng lại, lát sau cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, “Vì sao hỏi như vậy?”

“Bởi vì, em có một giấc mơ….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi