[TÌNH TRAI] ĐẠP VỠ KHOẢNG CÁCH

Hứa Trác đứng một lúc thì thấy phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ không ngoài dự đoán gọi riêng Quý Thừa đi đâu đó, sao phải gọi riêng hắn, không thể nói ngay chỗ này, hay bệnh của ông ta căn bản đã chuyển nặng, nghĩ gì thì nghĩ Hứa Trác sợ quá, đợi Quý Thừa bế Hứa Dật đi, cậu nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.

Quý Thừa bế Hứa Dật trước phòng khám của bác sĩ rồi thả Hứa Dật xuống ghế rồi, xoa đầu nó: "Em ngồi đây chờ anh ra, khi nào về anh mua đồ ăn cho em!"

Trạng thái của Hứa Dật đã ổn định, không khóc cũng không phá nữa, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, Quý Thừa chỉ thấy đau lòng, hắn đoán chắc dượng của Hứa Dật đang bị gì đó nghiêm trọng mà hắn cũng không dám nghĩ tới.

Quý Thừa bước vào, ngồi lên ghế, nhìn mọi cử chỉ nhất động chậm chạp của bác sĩ làm Quý Thừa nôn nóng đến phát điên.

Ông ngồi xuống ghế, lấy mẫu chụp X quang để trên màn hình phát sáng, Quý Thừa nhìn vào chẳng biết trọng điểm là làm sao, chỉ đợi bác sĩ nói, vẻ mặt của ông nghiêm trọng lắm.

"Cậu là con của bệnh nhân?"

Quý Thừa nói: "Không, cháu là hàng xóm ạ!"

Bác sĩ hơi ngạc nhiên: "Hàng xóm? Vậy người thân của bệnh nhân đâu?"

"Người thân của chú ấy chỉ còn lại đứa trẻ mười tuổi thôi ạ!"

Bác sĩ ngập ngừng một chút, bỏ qua chuyện này lại nói: "Do biến chứng của rượu bia, bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày!"

"Xuất huyết dạ dày?"

"Nhưng đây chỉ là bệnh nền...!"

Bác sĩ chỉ vào ảnh X quang, chỉ vùng gan: "Bệnh nhân bị u gan lành tính, cũng may vẫn chưa di căn, bệnh nhân trước giờ không có tiền sử bệnh viêm gan, cho nên theo suy đoán, đây là bệnh di truyền...!"

Quý Thừa đã hoảng loạn, đầu óc mụ mị vẫn chưa thể ngấm nỗi những gì bác sĩ nói, gan, sao trước giờ cậu lại không để ý, ông ta hay cảm thấy mệt mỏi, da đột nhiên vàng đi,...những dấu hiệu rõ ràng như thế Quý Thừa phải nhận ra chứ, không phải đợi đến khám bệnh nền rồi phát hiện u gan.

"Vậy...phải làm sao...?"

"Phải phẫu thuật cắt bỏ khối u, sau đó tiến hành xạ trị, hóa trị...!"

Quý Thừa căng thẳng đầu óc thấy mình càng hoảng sợ hơn, đến khi bước ra khỏi phòng thân thể như không giữ thăng bằng nỗi, bước chân xiêu vẹo ôm Hứa Dật, nhẹ nhàng trấn an nó: "Yên tâm, dượng em không sao!"

Bên tai của hắn đến bây giờ vẫn vang vọng lời nói của bác sĩ, hắn có hỏi: "Vậy số tiền để phẫu thuật, hóa trị, xạ trị khoảng bao nhiêu?"

"Có rất nhiều người vì không đủ tài chính nên đã từ bỏ phẫu thuật, lựa chọn cái chết, tôi thấy hoàn cảnh của bệnh nhân chỉ đơn côi một mình, số tiền là một khoảng lớn!"

"Bác sĩ cứ nói đi"

"Nếu điều trị bằng thuốc Erlotinib và Sorafenib thì chi phí sẽ lần lượt là 40 và 118 triệu đồng mỗi tháng sử dụng. Còn nếu người bệnh điều trị với thuốc Glivec thì chi phí sẽ khoảng 500 triệu đồng mỗi năm tức khoảng 40 triệu mỗi tháng"

"500...triệu đồng...!"

Quý Thừa đào ở đâu ra, hắn làm gì có số tiền lớn như vậy? Quý Thừa vẫn chưa thể tỉnh táo lại được, hắn vẫn còn chìm đắm trong con số khổng lồ đó, nếu như mượn tiền ba mẹ hắn, ba mẹ hắn cũng không có số tiền lớn như vậy, bán cả nhà hắn và ông ta cũng không thể, nếu ông ta không chịu được Hứa Dật phải làm sao, Quý Thừa đã hứa trước mộ Hứa Trác rằng sẽ cố gắng lo cho dượng và Hứa Dật, bây giờ hắn phải làm sao? Cứ mặc ông ta chết như vậy? Quý Thừa lê chân về phòng cấp cứu.

Hứa Trác nhìn Trạch Tư Nghĩa chẳng có chút huyết sắc nào, máu trong miệng cứ trào ra, Hứa Trác thấm mãi vẫn không hết, Hứa Trác có linh cảm không tốt, nỗi sợ như chiếm lấy lý trí cậu, bao phủ Hứa Trác mịt mờ tăm tối, chẳng còn lối thoát, mắt cậu đã nóng hổi, chỉ cần chớp mắt, nước mặt tự động tràn ra, mẹ kiếp, lão già chết tiệt ông mà có bị gì tôi không tha cho ông đâu, ngồi dậy đi chứ?

Trạch Tư Nghĩa lòa nhòa mở mắt ra, tròng mắt đục ngầu, chỉ nhìn thấy Hứa Trác như hư ảnh mờ mịt, thân thể ông đột nhiên giật lên, bàn tay nhanh chóng có lực bắt lấy tay Hứa Trác, nắm chặt không buông, miệng thều thào.

"Hứa...Trác...!"

Hứa Trác giật điếng người, bị ông ta làm cho giật mình, tròng mắt mở to.

"Hứa Trác...!"

"..."

"Là...con phải không?"

Hứa Trác rốt cuộc chịu không nỗi, trước mắt nhòe đi, rơi lã chã xuống mặt, dừng không được, căn bản chẳng thấy nỗi người, chỉ thấy gương mặt Trạch Tư Nghĩa như xác chết, ông ta níu cậu, ông ta hỏi cậu có phải là Hứa Trác không, Hứa Trác biết ông ta chỉ đang nói mê sảng, nhưng Hứa Trác lại như khẳng định rằng ông ta đang níu cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình, Hứa Trác nắm chặt tay ông ta.

"Mẹ nó! Ông mà có chuyện gì tôi không để yên cho ông đâu, mẹ nó ổng tỉnh dậy đi...!"

Trạch Tư Nghĩa lúc này như thật sự tỉnh táo, máu cũng ngừng chảy, ông mở to mắt, giọng điệu quen thuộc này ông còn lạ gì nữa, ông trông thấy gương mặt xa lạ của Hứa Trác, ông khóc, gương mặt lấm lem, Hứa Trác biết ông không tin, cậu đặt tay ông lên mặt mình.

"Tôi là Hứa Trác đây, ông mở mắt ra nhìn cho kĩ đi, là Hứa Trác đây...!"

Trạch Tư Nghĩa run rẩy vuốt gò má Hứa Trác, chẳng nói năng gì hết, Hứa Trác càng sợ hãi, sợ ông ta ngủ, sợ ông ta không tin tưởng cậu, Hứa Trác cố gắng bình tĩnh nói: "Ông kết hôn với mẹ của tôi, mẹ tôi chết, ông nuôi tôi và Hứa Dật năm năm, ông là Trạch Tư Nghĩa, mẹ tôi là Hoàng Hạo Phương..!"

Nhưng sợ ông ta không tin nữa, Hứa Trác căn bản đã mất hết bình tĩnh, nói năng loạn xạ: "Ông còn lo cho tôi bị bệnh, rồi khi mẹ tôi mất ông mẹ nó ba ngày tết bỏ mặt chúng tôi đi đánh bạc, ông không nhớ sao?"

Trạch Tư Nghĩa nãy giờ vẫn chẳng nói gì, không biết ông ta có nghe rõ những gì Hứa Trác nói khản cổ họng nãy giờ không, cuối cùng ông ta căn bản đã mất ý thức, Hứa Trác càng hoảng loạn.

"Mẹ nó! Ông tỉnh dậy đi, tôi gọi ông một tiếng bố!"

"Mẹ nó...!"

Hứa Trác run rẩy đứng vững, khắc chế tâm tình của mình, chắc chắn chỉ bị nhẹ thôi, cậu phải gọi bác sĩ, bản thân bấm nút báo động, rồi lao ra ngoài.

Quý Thừa trong một khắc đó, bế Hứa Dật trên tay hắn chạy đi như điên trốn ra góc khuất, cơn mờ mịt chiếm dần lý trí hắn, có kinh hoàng có khẩn trương, Quý Thừa cố gắng khắc chế bản thân, tâm trạng mù mịt khi ra khỏi phòng bác sĩ đã khiến hắn chán nản cùng cực rồi, nhưng mới vừa nãy hắn đã nghe thấy gì? Triển Dịch sao lại xuất hiện ở đây? Cậu ta nói bậy bạ gì vậy, Quý Thừa đời này ghét nhất chính là giả dối, ngay khắc đó, ngay khắc Triển Dịch nói cậu ta chính là Hứa Trác, Quý Thừa đã muốn phi vào cắt miệng cậu ta.

Lừa mình dối người sao có thể như thế, lừa người đang bệnh, cậu ta vui lắm sao? Cậu ta cảm ha hê khi làm như vậy sao? Quý Thừa từ khi ở quê ngoại Triển Dịch ra, hắn hình như không kiềm chế được chứ nghĩ đến Triển Dịch, cậu ta cứ vờn quanh tâm trí hắn, nhưng vờn quanh thế nào hắn cũng không tha thứ cho cậu ta, sao có thể nói năng bây bạ vô căn cứ như thế?

Quý Thừa thả Hứa Dật đã ngủ say xuống ghế, hắn ngồi xuống một bên, đầu óc vô cùng mù mịt, hơi thở hỗn loạn, tay siết chặt vào áo, bởi vì kích động mà kịch liệt run rẩy, cho đến khi hắn khắc chế chính mình đưa Hứa Dật mệt mỏi về nhà, thả nó xuống giường mình, Quý Thừa ngồi lên bàn.

Nếu như là lời nói giả dối, vậy thì tại sao Triển Dịch lại xuất hiện ở đó, cậu ta làm sao biết, hắn nghe thấy tiếng nói bi thương của Triển Dịch, cậu ta dường như khổ sở lắm, đến Quý Thừa còn cảm thấy chân thật.

"Tôi là Hứa Trác đây, ông mở mắt ra nhìn cho kĩ đi, là Hứa Trác đây!"

"Ông kết hôn với mẹ của tôi, mẹ tôi chết, ông nuôi tôi và Hứa Dật năm năm, ông là Trạch Tư Nghĩa, mẹ tôi là Hoàng Hạo Phương!"

"Ông còn lo cho tôi bị bệnh, rồi khi mẹ tôi mất ông mẹ nó ba ngày tết bỏ mặt chúng tôi đi đánh bạc, ông không nhớ sao?"

"Ông tỉnh dậy đi, tôi gọi ông một tiếng bố!"

Mẹ kiếp! Làm sao cậu ta biết những chuyện đó?

Quý Thừa có thể tại bệnh viện khi nghe Triển Dịch nói năng bây bạ, có thể xông vào, hắn có thể đánh chết cậu ta, nhưng hắn thật sự cảm thấy nhiều điểm khác thường lắm, hắn căn bản chẳng dám đối mặt, cho nên hắn bỏ chạy, hắn trốn tránh, có thể hắn điên rồi, hoặc có thể Triển Dịch điên rồi!

Từng kí ức khi hắn gặp Triển Dịch, lướt qua trong đầu hắn, vô cùng rõ ràng, cậu ta cử chỉ vô cùng quen thuộc, "Quý Thừa lấy giúp tôi trái ớt!" rồi ánh mắt dưới ánh trăng, thật sự... quá giống, giống đến nỗi đến hắn cũng nhầm lẫn, giống một chút hắn có thể hiểu là do hắn ảo tưởng, nhưng cảm giác Triển Dịch cho hắn không như thế, Quý Thừa lục trong quyển sách lấy ra tấm ảnh chụp trộm Hứa Trác, Quý Thừa nhìn một chút, nhưng tâm tình vẫn không có cách nào giảm, hắn đang kích động.

Kích động này thật sự quá lớn, hắn không cách nào tin tưởng nỗi, hắn đã nhiều lần tự hỏi, tại sao hai người khác nhau lại làm ra hành động giống nhau đến như vậy?

Trên đời này còn có chuyện lạ lùng siêu nhiên như thế sao?

Làm sao hắn tin, cho dù Triển Dịch nhiều sơ hở đi chăng nữa, hắn lấy gì để tin tưởng.

Quý Thừa khô khốc mở miệng nói với tấm ảnh: "Vì cái gì...tại sao...? Hứa Trác...tại sao lại giống đến nghe vậy...!"

"...Hay đó căn bản là...cậu...!"

Quý Thừa điên cuồng kiệt lực gân xanh cũng gằn lên, ánh đèn mờ mịt đâm vào đôi mắt đầy hơi nóng của hắn, hắn không chớp mắt, khóe mắt cay xè, hắn sợ mình chớp mắt nước mắt liền chảy xuống.

Nếu như là Hứa Trác, thì cậu ta thật sự tàn nhẫn, nếu như không phải thì mục đích của cậu ta là cái gì, vì sao?

Dù mục đích là gì, Quý Thừa vẫn phải kiểm chứng, nếu không hắn sẽ phát điên, hắn không biết hắn phải mong cái gì, mong cậu ta thật sự là Hứa Trác sao?

__________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi