[TÌNH TRAI] ĐẠP VỠ KHOẢNG CÁCH

Hứa Trác ngồi trong nhà, vẫn không cách nào yên tĩnh được, nếu cậu đến quá nhiều Quý Thừa sẽ nhìn thấy cậu, nhưng cứ ở nhà thì Hứa Trác phát điên mất, mấy ngày nay Quý Thừa đã mang Hứa Dật về nhà hắn ở mấy ngày, đến bây giờ Hứa Trác vẫn chưa biết ông ta bị cái gì, có mấy lần cậu đến đều thấy ông ta nằm không rục rịch, Hứa Trác không biết ông ta hôn mê hay là đang ngủ.

Mặc kệ hôn mê hay là ngủ hôm nay Hứa Trác phải tới hỏi bác sĩ cho rõ, Quý Thừa không thể nào có mặt ở bên ông ta 24/24 được, buổi trưa nhất định Quý Thừa sẽ đi về, Hứa Trác đi siêu thị mua đồ đạc quần áo gì đó, bắt taxi tới bệnh viện.

Bệnh viện vẫn đông như thường ngày, mấy ngày nay thời tiết quả thực không được tốt, không mưa nhưng trời trở gió, Hứa Trác chỉ còn mấy ngày nữa là nhập học, không biết tình hình này có thể nhập học ổn không.

Hứa Trác bước trên hàng lang bệnh viện, vạn biểu tình gì đều không có, bên trong phòng bệnh ngược lại vô cùng náo nhiệt, Hứa Trác cứ nghĩ sẽ không có ai, cậu đứng dựa lưng vào tường nghe ngóng.

"Bệnh nhân đã không còn thời gian nữa, cần phải được phẫu thuật gấp, nếu không khối u gan sẽ di căn!"

Quý Thừa thân thể hơi loạn choạng: "Nhưng giờ cháu vẫn chưa có tiền, cháu phải làm sao?"

Bác sĩ vẻ mặt như đã biết trước được: "Mấy tháng trước có một chương trình do đài truyền hình nào đó tới đây từ thiện, những ca mổ không đồng, nếu cậu có thể tìm được đài đó thì bệnh nhân sẽ được tiến hành mổ liền, nhưng theo tôi biết thì chương trình đó đã đi qua tỉnh thành khác rồi!"

Quý Thừa đang tràn đầy hi vọng liền bị dập tắt.

"Cậu có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của nhà hảo tâm, tôi mong cậu tìm được!"

Bác sĩ đi ra, Quý Thừa ngồi xuống ghế, dù bằng cách nào hắn cũng phải cứu lấy ông, tất cả vì Hứa Dật, nó còn quá nhỏ liền chẳng còn người thân nào hết, nếu dượng nó xảy ra mệnh hề gì, Quý Thừa không dám nghĩ tới, hôm qua hắn cả đêm không ngủ, hắn muốn tìm Triển Dịch đối chứng, nhưng hắn lại không dám, có lẽ Quý Thừa vẫn chẳng thể tin tưởng, những thông tin đó chỉ cần hỏi ra là biết, cậu ta biết cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, Quý Thừa tự đánh lừa chính mình.

Hứa Trác nghe xong hoảng loạn chạy tới bác sĩ vừa ra khỏi phòng, cậu thân thể chỉ mới thả lỏng một chút liền nghe một tin dữ dội như thế, cả người liền như mất thăng bằng, đúng là nghiệp chướng, Hứa Trác tối thui mặt mày, mồ hôi lạnh chảy dọc toàn thân, níu được góc áo bác sĩ.

"Bác sĩ!"

Bác sĩ ngạc nhiên quay đầu lại: "Cậu là...?"

Hứa Trác ổn định chính mình khô khốc nói: "Cháu là bạn của người nhà bệnh nhân bác sĩ vừa mới bước ra, có thể cho cháu hỏi một chút không?"

"Không vấn đề gì!"

Hứa Trác ngập ngừng: "À...người trong đó không biết đang bị bệnh gì, làm sao phải mổ? Có nghiêm trọng không?"

"Bệnh nhân bị bệnh nền là xuất huyết dạ dày do rượu bia, còn bị u gan lành tính do di truyền, phải phẫu thuật trong tuần này mới cơ hội giữ được tính mạng cũng như tuổi thọ!"

Thân thể Hứa Trác run lên từng đợt, đầu óc loạn xà ngầu, câu trả lời này rất tàn nhẫn, sinh mạng con người thật sự mỏng manh, u gan lành tính cho dù có phẫu thuật thành công đi chăng nữa, có thể sống được bao lâu? Hứa Trác không dám nghĩ tới, thứ cậu nghĩ tới là số tiền phẫu thuật.

"Vậy số tiền để phẫu thuật?"

"Khoảng 200 triệu, nếu bệnh nhân di căn hoặc phát sinh trở nặng có thể lên tới 500 triệu!"

Hứa Trác nghe xong tạm biệt bác sĩ, lết về nhà, ngồi trên xe buýt cậu đầu óc vẫn mịt mù, mở mắt ra chỉ thấy mây đen che kín, trạng thái cơ thể vô cùng mệt mỏi, Hứa Trác vẫn nhớ như in khoảng thời gian mẹ cậu chết, Hứa Dật vẫn còn nhỏ xíu nó chẳng biết gì hết, Hứa Trác có đau đớn thế nào cũng giấu trong lòng, rốt cuộc không có hơi thở của mẹ Hứa Dật cả tháng trời đều khóc ré, cậu có dỗ thế nào cũng không được, cậu cũng mặc nó khóc, đến khi nào mệt thì thôi, như vừa mới đây thôi, thật sự tàn nhẫn, ai cũng bỏ cậu và Hứa Dật đi, bố ruột cậu cũng thế, chẳng ai luyến tiếc gì cậu và Hứa Dật hết, bọn họ đi thanh thản lắm.

Có như thế nào cậu cũng phải đấu với thần chết giành lại dượng cho Hứa Dật, nó không nên chịu thêm nỗi đau nào nữa.

Hứa Trác liều mình về nhà cũ của cậu, lục trong đống giầy tờ ghi chép, cậu bằng mọi giá phải gom được tiền, số điện thoại trong sổ ghi chép đã rất lâu rồi, Hứa Trác cứ ngồi kiên nhẫn gọi, có thể mượn của bọn họ bao nhiêu thì mượn, chẳng lẽ họ nỡ bỏ mặt người thân của mình sao?

Ngược lại với mong muốn của Hứa Trác, tất cả số đều không gọi được nữa, có thể do đổi số, mất hết toàn bộ liên lạc, duy chỉ có một số điện thoại bàn là cậu gọi được, là anh em cùng cha khác mẹ của Trạch Tư Nghĩa, Hứa Trác vừa nói tình xong thì giọng ồm ồm như gào nát điện thoại làm Hứa Trác cực kì hoảng sợ.

『 Mẹ kiếp! Mày là thằng chó nào? Sống chết của nó liên quan gì đến tao! 』

Hứa Trác triệt để cúp máy, thật sự đến bây giờ Hứa Trác chỉ biết gà là động vật bạc bẽo nhất trên đời, bạc bẽo thứ hai chính là người thân của Trạch Tư Nghĩa.

Hứa Trác quay về nhà, đợi đến tối khi ba mẹ Triển Dịch về, cậu thật sự chẳng còn cách nào hết chỉ còn cách mượn tiền của bọn họ, hy vọng lớn nhất của cậu là bọn họ.

Bàn ăn lặng lẽ mẹ Triển Dịch nói vài cậu, Hứa Trác cầm đũa run rẩy không biết mở như thế nào, cậu đành bỏ đũa xuống: "Mẹ...!"

Mẹ Triển Dịch đang ăn thì ngừng lại: "Có chuyện gì à, mẹ thấy sắc mặt của con không tốt!"

"Bạn con...có bố bị bệnh nặng...!" Hứa Trác không dám nhìn sắc mặt của bọn họ: "...phải làm phẫu thuật gấp trong tuần này, mà gia đình họ khó khăn cho nên vẫn chưa kiếm được...tiền!"

Mẹ lại nói: "Bố bạn con bị bệnh gì có nghiêm trọng không?"

"Dạ u gan lành tính phải mổ gấp!"

"Bệnh này thật sự rất nguy hiểm, bây giờ bạn con tính sao?"

Bố Triển Dịch bỏ đũa xuống, như đoán được cậu định nói gì tiếp theo: "Con muốn mượn tiền bố à?"

Hứa Trác ngước mắt lên, khô khan nói: "Số tiền đó rất lớn mà bạn con không thể lo nỗi!"

"Con nói thử đi nếu như bố giúp được thì bố giúp!"

Hứa Trác nhìn lên thật sự muốn khóc, bọn họ dường như rất thương Triển Dịch, Triển Dịch có phúc mà không biết hưởng: "Dạ khoảng 200 triệu, nếu di căn hoặc phát sinh trở nặng có thể lên tới 500 triệu!"

Bố Triển Dịch hơi khó xử nói: "Bố đang làm dự án mua đất phải cần rất nhiều vốn, nếu như khoảng 150 triệu trở xuống bố có thể giúp được, nhưng số tiền đó quá lớn!" như nghĩ ra được cái gì ông lại nói: "Bố có quen một người bạn, ông ta làm từ thiện mấy năm nay rồi, nếu còn cần bố sẽ liên lạc với ông ấy để giúp bạn con!"

"Thế thì tốt quá! Con cảm ơn bố nhiều!"

Hứa Trác vui không kiềm được, thiếu thút nữa đã rớt nước mắt, nếu như có thể giúp được dượng cậu thì ơn này cả đời Hứa Trác cũng không quên, thật sự tốt quá, người dưng chẳng bao giờ gặp lại tốt gấp trăm lần người thân lâu ngày chung sống đến một chút tình thương hại cũng chẳng có.

Hứa Trác nhanh chóng liên lạc với bệnh viện, bạn của bố Triển Dịch thật sự là người tốt, cậu có gặp ông ngoài đời, lớn tuổi hơn bố Triển Dịch nhưng không che dấu được khuôn mặt hiền lành đó, ông hứa sẽ giúp cậu còn có giao tình với bố Triển Dịch cho nên mọi chuyện đều suôn sẻ, cậu đưa số Quý Thừa cho ông, mọi chuyện sau đó cậu không hề biết nữa, chỉ biết dượng được làm phẫu thuật theo đúng tiến độ, Hứa Trác lặng người chờ đợi ở một nơi khuất, sau đó giường của Trạch Tư Nghĩa được đẩy ra, nghe nói cuộc phẫu thuật thành công, được đẩy vào phòng hồi sức.

Sau đó sẽ tiến hành xạ trị và hóa trị, Hứa Trác liền đón ngày khai giảng cuối cùng của đời học sinh.

"Mẹ nó! Một tháng không gặp nhớ mày chết mất!"

Hứa Trác thoát khỏi móng vuốt của Trí Tiết Lâm: "Gớm quá thằng chó!"

"Ăn ở tốt béo lên rồi!"

Đối với cơ thể mình béo lên Hứa Trác không phủ nhận, vì trong lớp có mấy đứa còn níu kéo mùa hè, trạng thái chẳng tốt đẹp tí nào, Hứa Trác lại tươi tỉnh trông thấy, dượng cậu tuần sau là hết quá trình xạ trị, chuyển qua hóa trị giai đoạn khó khăn và đau đớn này dù Hứa Trác không cảm nhận được cái gì nhưng vẫn thấy xót, cả người ông còn tệ hại hơn lúc chưa phẫu thuật, cơn đau đớn từ xạ trị như cướp lấy mạng sống của ông, Hứa Trác thấy Quý Thừa ngày nào cũng dắt Hứa Dật vào thăm ông ta.

Hứa Trác đi học trễ mà đến giờ vào lớp Quý Thừa mới ló mặt vào, Hứa Trác khóe miệng tươi cười, làm bộ nói: "Chào! Lâu quá mới gặp lại nha! Nhớ tôi không?"

Quý Thừa tiến về phía bàn, vẻ mặt chẳng có cảm xúc gì liếc nhìn cậu một cái rồi không nhìn nữa, hắn ngồi xuống bàn, thả cặp rồi nằm xuống luôn, Hứa Trác chẳng giận gì, ngược lại còn nằm xuống ngắm hắn một chút.

Thầy Ngô năm nay vẫn chủ nhiệm lớp cậu, thầy ta nói một tràng một tiết vẫn chưa xong, nào là năm cuối, cố gắng học hành.

Ra chơi Lý Lâm ba tháng hè mới gặp lại, bu về phía Hứa Trác nói chuyện: "Này! Cậu béo lên một cục thế, còn tôi thì về cấy lúa vừa đen vừa xấu!"

Hứa Trác cười: "Đúng là xấu thiệt!"

Lý Lâm bỏ qua nói: "Tính ra là muốn mời bọn mày với Trí Tiết Lâm đi chơi bữa, mà ra thành phố tao mới biết dượng Hứa Dật bị bệnh nặng, cho nên chiều nay tao với Quý Thừa đi bệnh viện một chuyến mày đi không?"

Hứa Trác lẽ nào từ chối sao: "Được! Chiều nay!"

Hứa Trác nhìn qua Quý Thừa một chút, hắn mấy ngày nay bận chăm Hứa Dật vừa chăm cả dượng, trạng thái cơ thể hơi mệt mỏi, vừa lên lớp đã ngủ, Hứa Trác biết ơn vô cùng, nếu không có Quý Thừa, Hứa Trác không biết phải làm thế nào, hẹn bữa nào mời hắn bữa cơm thật hoành tráng.

Học xong, chiều đến Hứa Trác mua vài thứ ăn được, mặc được cùng bọn Trí Tiết Lâm tới nhà Quý Thừa, Quý Thừa không biết bị làm sao, hắn ta ít nói hẳn đi, Hứa Trác nói câu nào hắn cũng không nói gì, như người câm vậy, Hứa Trác chỉ vì sợ hắn lo cho dượng mệt mỏi quá độ nên cứ làm thinh, suốt cả đoạn đường chỉ có Trí Tiết Lâm nói nhiều.

Quý Thừa dắt Hứa Dật vào, Hứa Trác bây giờ mới nhìn rõ Trạch Tư Nghĩa, có như thế nào cậu cũng không hề tin đây là ông ta, thật sự bệnh tật quá tàn nhẫn, cướp đi sức khỏe cùng tuổi thọ, mọi loại dằn vặt cực kì thống khổ, tóc ông đã rụng hết, mặt xanh xao, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, bàn tay chỉ hiện ra khung xương, teo tép nhăn nhúm như trái cây xấy khô, Hứa Trác mong chỉ cần ông vượt qua thời gian này chắc chắn sẽ hết bệnh.

Đây là lần đường đường chính chính Hứa Trác không cần phải trốn tránh, cậu ngồi xuống một bên nhìn ông đã ngủ, ông chưa bao giờ tỉnh táo, ngủ ngày ngủ đêm không biết khi nào tỉnh, có khi còn nói mê sảng.

Quý Thừa không che giấu ánh mắt nhìn chằm chằm Triển Dịch như muốn moi móc thứ gì bên trong của cậu ta, biểu hiện xót thương hay thương hại đó hắn không cách nào nhìn rõ, nhưng tuyệt không thể giả dối, mấy ngày nay hắn đủ mệt mỏi rồi, cho nên không muốn làm gì hết, cũng không muốn hèn mọn rình rập Triển Dịch xoi xét cậu ta là ai, chẳng còn tí sức lực nào nữa.

Nếu như cậu ta không cảm thấy đang làm trái với lương tâm của mình, thì cậu ta tự mình gánh lấy.

Trong lúc Quý Thừa đi lấy nước uống, Hứa Trác liền bế Hứa Dật lên thì thầm to nhỏ.

"Em mấy ngày nay ở nhà anh Thừa à!"

"Dạ! Anh Thừa rất tốt!"

Tất nhiên phải tốt rồi, thánh phật còn chưa tốt bằng hắn, mọi chuyện ăn uống, thay tã cho Trạch Tư Nghĩa đều do hắn lo hết, Hứa Trác đang áy náy cùng cực đây.

Hứa Trác ôm nó chật hơn, hít vào má nó cái, mùi sữa tắm nhà Quý Thừa này, hèn gì thơm thế, Hứa Trác hít mấy cái: "Phải ngoan với anh Thừa nghe chưa, lớn lên anh Thừa già phải nuôi anh Thừa nha!"

Hứa Dật gật đầu cái rụp, chui vào lòng Hứa Trác: "Kiếm tiền nuôi bố nuôi anh Thừa nuôi luôn cả anh Dịch!"

"Ôi em tôi ngoan quá! Nhớ nuôi anh nha! Anh ghim rồi đó!"

Trí Tiết Lâm ngồi một bên nghe hết nổi dịch toàn thân: "Nuôi anh Dịch rồi nuôi anh Trí nữa nha!"

Trí Tiết Lâm hùa vào chọc léc nó mấy cái làm Hứa Dật cười nghiêng ngả, Quý Thừa lấy nước bắt gặp liền thấy sửng sờ.

Dịch Ca!

Quý Thừa trợn mắt lên nhìn Triển Dịch, toàn thân phát trướng, Triển Dịch, Dịch Ca, sao hắn không nghĩ ra.

____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi