TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô tắt đèn, nằm xuống giường, nhìn trần nhà chìm trong bóng tối, nhưng cô chẳng hề thấy buồn ngủ.

Lệ Đình Tuấn rảnh rồi hỏi vết thương trên tai cô, chắc là bên phía Kiều Diệp Ngọc đã qua cơn nguy hiểm rồi.

Nhưng anh cũng chẳng tới đây, chỉ bảo Vô Nhật Huy chuyển lời hỏi han.

Lần đầu tiên cô cảm thấy rất mệt mỏi vì những người phụ nữ bên cạnh Lệ Đình Tuấn.

Bởi vì quá để tâm, cho nên không thể chấp nhận anh quan tâm người phụ nữ khác cho dù là một chút.

Bọn họ có ngáng chân cô thế nào đi nữa, cô có thể tự mình ứng i, chỉ cần Lệ Đình Tuấn đứng về phía cô là được, cho dù ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô cũng chưa bao giờ giống như bây giờ, cô chỉ cảm thấy thế trong đầu nảy sinh ý định từ bỏ.

Lệ Đình Tuấn quan tâm đến Kiều Diệp Ngọc nhiều hơn cả Tô Minh Nguyệt.


Hôm nay, cô thua rồi.

Khi Lệ Đình Tuấn qua đây, trời đã gần sáng.

Anh đẩy cửa bước vào, Kiều Phương Hạ đã ngủ rồi.

Anh không phát ra tiếng động, đứng bên giường nhìn nửa khuôn mặt hơi sưng và tai phải được băng bó của cô.

Anh lặng im quan sát một hồi, chỉ cảm thấy đau đớn đến mức không biết phải làm sao.

Anh lấy được thuốc chống sưng từ chỗ Phó Nhiên, vừa định lấy ra từ trên người, Lệ Kiến Đình đã gọi điện tới.

Anh cân nhắc một hồi, đặt thuốc xuống đầu giường, xoay người đi trả lời điện thoại trước.


Giọng nói của Lệ Kiến Đình có chút mệt mỏi: “Ông không muốn nói nhiều nữa, chỉ là cảm thấy hổ thẹn với Diệp Ngọc thay cháu thôi.”
Lệ Đình Tuấn im lặng nghe, không nói gì cả.

“Nhưng trong lòng Đình Tuấn cháu cũng rõ, Diệp Ngọc đã là lần thứ hai dùng mạng để cứu cháu? Một người phụ nữ yêu cháu đến mức này, sao cháu có thể phụ nó?” Lệ Kiến Đình than thở, trầm giọng nói.

Lệ Đình Tuấn nghĩ đến sự việc vài năm trước, sắc mặt hơi trâm xuống, anh thì thào đáp lại, “Đợi cô ta tỉnh lại rồi nói”
“Ông biết trong lòng cháu là quan tâm cho Phương Hạ!” Lệ Kiến Đình lập tức tức giận nói: “Nhưng nếu không có Kiều Diệp Ngọc, thì không có sự tồn tại của Lệ Đình Tuấn cháu ngày hôm nay! Cháu đã chết từ lâu rồi!”
“Cháu dùng thứ gì để trải lại cho nó cũng không đủ!”
Giọng nói của Lệ Kiến Đình truyền đến qua micrô điện thoại, vang lên trong hành lang bệnh viện im ảng giữa sáng sớm, ngay cả Vô Nhật Huy ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lệ Đình Tuấn quay người lại, ngồi xuống ghế ở lối đi, im lặng một lúc lâu rồi trả lời: “Kiều Diệp Ngọc đã là người của nhà họ Tiêu, cô ta đã kết hôn với Tiêu Hoàng Khải.”
“Đây là một sự thật mà cậu không thể nào thay đổi được.”

Lệ Đình Tuấn nghe âm báo tút tút trên điện thoại, dừng lại vài giây rồi ném mạnh điện thoại xuống đất.

Vô Nhật Huy bên cạnh hơi cúi đầu lùi lại hai bước, thậm chí còn không dám thở mạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi