TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Cùng lúc đó, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Lệ Đình Tuấn nhìn cái hộp đắn đo một lúc, tiện tay khóa cửa phòng ngủ lại rồi xoay người ra ngoài xem có chuyện gì trước.

“Cậu hai!” Vệ sĩ ngoài cửa hạ thấp giọng nói với anh: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải anh đích thân đi xử lý mới được!”
Lệ Đình Tuấn mở cửa, anh hơi cau mày, nghe vệ sĩ nói “Người đó đã lên bờ rồi.”
Sắc mặt Lệ Đình Tuấn trở nên u ám, cân nhắc một hồi lâu, anh xoay người cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài.

Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, tưởng Lệ Đình Tuấn vào.

Vệ sĩ nhẹ nhàng nói tiếp: “Cần anh đích thân đi một chuyến”
Cô không nghe rõ tiếng động ở bên ngoài, trong không gian yên tĩnh, cô rón rén lấy kết quả siêu âm từ trong túi ra, còn cả que thử thai điện tử được gói kín nữa.


Que thử thai hiện rõ là có thai ít nhất bốn tuần trở lên.

Dùng cả hai loại cho chắc ăn, Lệ Đình Tuấn không thể không tin.

Cô âm thầm đợi Lệ Đình Tuấn mở dải lụa bên ngoài cái hộp, đợi anh mở món quà của cô.

Thời gian dài hơi thiếu oxy, đầu cô đang nghĩ mơ hồ, chút nữa có nên đứng bật dậy cho anh một bất ngờ không hay cứ biết điều ngồi ở vị trí cũ đợi anh phát hiện ra mình.

Nhưng cũng không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài vẫn không hề cho tiếng động nào.

Trong lòng Kiều Phương Hạ bí bách đến phát hoảng, phản ứng thai nghén lại đến, cô đã chui vào cái hộp từ hơn ba giờ chiều, đã qua một thời gian dài rồi.


Cô cắn môi, cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn, cô lấy điện thoại từ trong túi ra xem giờ, đã sắp sáu giờ rồi, Lệ Đình Tuấn đã lên giường đi ngủ rồi sao?
Để món quà trông thật hơn, bên ngoài chiếc hộp đều dán kín, Kiều Phương Hạ ở bên trong không thể mở ra được, không thể nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang làm gì ở bên ngoài.

Cô ôm gối ngồi một thời gian dài, cả người đều tê cứng, cô đản đo hồi lâu rồi lấy bật lửa trong hộp bánh sinh nhật đang đặt trên đầu gối, đặt hộp giấy xuống sát mặt đất rồi đốt một lỗ lớn bảng nắm đấm.

Cô năm bò trên mặt đất, nhìn qua cái lỗ ra bên ngoài, thấy cửa phòng vẫn đang đóng, cô có thể nhìn thấy giường, trên giường không có người, những nơi khác trong phòng dường như cũng không có ai.

Cô ngây ra.

Lệ Đình Tuấn đi lúc nào thế?
Nếu anh ra ngoài ăn cơm tối, sau đó còn phải họp, họp xong chưa biết chừng còn phải ra ngoài uống rượu xã giao, vậy cô phải ở đây đợi đến bao giờ?
Chưa nói đến chuyện bao giờ anh quay trở lại, nhưng cứ đến giờ cơm, lúc bụng cô trống không sẽ đói tới mức buồn nôn, không chừng một lúc nữa cô không chịu được mà nôn trong hộp.

Vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ nôn, Kiều Phương Hạ càng buồn nôn hơn.

Cô chần chừ, có nên liên lạc với vệ sĩ bên cạnh Lệ Đình Tuấn không, hỏi xem anh đi đâu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi