TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Chính lúc này cô bỗng nghe thấy tiếng người đang đi vào.

Cô biết điều ngồi yên, cẩn thận dùng hộp bánh kem chặn cái lỗ đã đốt, đợi Lệ Đình Tuấn vào mở hộp.

Chưa đến một lúc, bèn nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Lệ Đình Tuấn: “Lấy một cái chăn đến đây”
“Vâng”
lầu Phương Hạ nghe thấy có tiếng người vào phòng, lại nghe thấy có tiếng người đi ra.

Cửa phòng đã mở, trên hộp có một cái lỗ nhỏ, Kiều Phương Hạ có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Cô nghe thấy tiếng ma sát truyền đến từ ngoài phòng khách, nghe thấy Lệ Đình Tuấn trầm giọng nói: “Nhiệt độ trong phòng điều chỉnh cao lên chút”
Ngoài tiếng Lệ Đình Tuấn nói ra, không có tiếng của bất cứ ai, Kiều Phương Hạ hơi tò mò không biết anh đang làm gì, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, cô cẩn thận xê dịch hộp bánh, lại nằm bò trên mặt đất nhìn qua cái lỗ.

Cô chỉ có thể nhìn thấy nửa người Lệ Đình Tuấn, lúc này anh đang đứng trước sofa, sofa trong phòng khách năm quay lưng về phòng ngủ, Kiều Phương Hạ cảm nhận được trên sofa có một người đang nằm, nhưng không nhìn thấy đó là ai.


Cô khó hiểu nhìn chăm chú vào sofa, bỗng nghe thấy một tiếng rít khe khẽ.

Cả người Kiều Phương Hạ bỗng chốc cứng đờ.

Là tiếng của phụ nữ.

Cô kinh ngạc nhìn về phía sofa, thấy Lệ Đình Tuấn hơi cúi người, dường như đang đắp chăn giúp người phụ nữ đó.

Chỉ là đắp chăn mà thôi, không đến nỗi phải tức giận, cô không nhỏ nhen như vậy.

Mấy giây sau, Kiều Phương Hạ âm thầm an ủi chính mình.

Có thể là họ hàng của Lệ Đình Tuấn một thân một mình bị bệnh ở đây, để Lệ Đình Tuấn chăm sóc cũng rất bình thường.

Nhưng mấy giây sau, hai cánh tay trắng ngần lại vát lên cổ Lệ Đình Tuấn, quấn lấy anh.


“Đình Tuấn, em lạnh quá…”
Dường như lúc Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng nói này, cô liền nhận ra là Tô Minh Nguyệt.

Cô vô cùng sốc.

Mà Lệ Đình Tuấn lại để mặc cho Tô Minh Nguyệt ôm anh, không đẩy ra.

Người của anh bị sofa che khuất, Kiều Phương Hạ không nhìn thấy bọn họ đang làm gì.

“Minh Nguyệt, cô buông ra.” Lệ Đình Tuấn trầm mặc một lúc rồi trầm giọng nói.

“Em không buông.” Lúc này khuôn mặt nhỏ của Tô Minh Nguyệt đã trắng bệch như tờ giấy, khắp người đều run lên, đáng thương nhìn Đình Tuấn gần kề trong gang tấc.

Lệ Đình Tuấn ngước mắt, mặt không bộc lộ cảm xúc nhìn cô ta.

“Nếu anh không để ý sao còn cứu em?” Tô Minh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

Lệ Đình Tuấn hơi mở miệng, còn chưa kịp nói thì hai tay Tô Minh Nguyệt đang bám lấy cổ anh bỗng hơi dùng sức, áp lên môi anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi