Cô nghe thấy tiếng khóc, từ chỗ sâu trong bóng tối truyền đến, giống như linh hồn không cách nào yên nghỉ. Cảm thấy âm thanh này rất đáng thương, nhưng lại không nhìn thấy.
Có lẽ là Hải Sinh chăng?
Anh biến mất ở bãi đá, không cách nào trở về nhà. Cô tìm theo tiếng khóc mà vẫn không tìm thấy.
Không dám nằm ngủ nữa, cảm thấy âm thanh kia quá thê lương, cô không dám nghe tiếp nữa.
Điệp Ngữ mở mắt.
Khuôn mặt Trạc Sướng xuất hiện ở trước mắt.
Cô trợn to mắt, không phát ra được âm thanh nào.
Mắt Trạc Sướng rất đỏ, như một con dã thú.
“Trạc…” Cô chỉ mới phát ra một chữ, miệng đã bị một cái tay ươn ướt mặn mặn che lại, mạnh mẽ làm cô đau đến mức chảy nước mắt, kinh hoàng nhìn cậu.
Trạc Sướng tức giận, đột ngột kéo áo Điệp Ngữ ra, vải áo xẹt qua thân thể cô.
Nước mắt Điệp Ngữ chảy ra, cao giọng kêu cứu nhưng lại không phát đươc ra âm thanh nào.
Cô vung tay lên, đánh lung tung trong không trung. Hai chân cũng đá lung tung.
Trạc Sướng khỏe ngoài sức tưởng tượng của cô. Cậu ngồi trên người cô, đè hai chân cô lại, một tay che miệng cô, tay kia thì xé quần áo của cô, để mặc cho hai tay cô hoạt động lung tung.
Nước mắt cô chảy ra, từng dòng từng dòng. Hoảng hốt, hỗn loạn. Loại hoảng hốt này gần như điên cuồng.
Cho đến khi cả người cô lạnh lẽo, trần truồng như trẻ sơ sinh, dưới ánh mắt của Trạc Sướng, không có gì che giấu.
Trạc Sướng ngóng nhìn cô.
Hốc mắt cậu đỏ lên, thê lương, tuyệt vọng, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, nghẹn ngào thành tiếng, như đứa bé nỉ non.
Điệp Ngữ đột nhiên yên tĩnh lại. Ngay cả cô cũng không ngờ rằng.
Có lẽ cậu cũng không biết bản thân mình đang làm gì. Có lẽ…có lẽ cậu chỉ là tức giận mà thôi, chứ cũng không muốn làm tổn thương cô. Cho dù cô nằm ở đây như vậy, cậu cũng không biết phải làm gì tiếp. Cậu sợ hãi, cậu sợ mình đã làm cô bị thương.
Nước mắt cậu rơi trên người cô, trong trẻo, nóng bỏng, loang lổ nhiều chỗ.
Trái tim Điệp Ngữ hòa tan thành một bãi nước.
Hải Sinh nói, Điệp Ngữ, em có biết không? Lúc nước mắt đi ra từ cơ thể nóng tới mấy ngàn độ, đốt cháy trái tim, nhưng sau khi đi ra, nó lại dần dần lạnh đi.
Điệp Ngữ giơ tay chậm rãi xoa mặt cậu, nhẹ nhàng lau nước mắt đi. Đầu ngón tay xoa nhẹ, chạm nhẹ, lạnh lẽo trong suốt.
Bàn tay áp trên môi cô nhẹ nhàng bỏ ra.
Cậu ủy khuất nhìn cô, run rẩy nghẹn ngào.
Cô cười khẽ với cậu bé đang sợ hãi này.
“Trạc Sướng.” cô khó nhọc mở miệng. Trạc Sướng nhìn cô, nước mắt vẫn chảy.
Trạc Sướng, không sao đâu. Không có việc gì cả. Tôi không sao cả mà.
Lời còn chưa kịp nói ra, thì cửa đã bị mở ra, cô chỉ nghe thấy một tiếng “đinh”.
Con ngươi Trạc Sướng chậm rãi trợn to, choáng váng. Sau đó đổ xuống người cô.
Đám người đột nhiên tiến vào làm cô không biết phải làm sao. Khó chịu và ủy khuất.
Điệp Ngữ khóc lên.
Bác sĩ Trương ho một cái, ngượng ngùng đi ra ngoài.
Mẫn Hạo Trung đóng cửa lại, ôm Trạc Sướng ra. Tầm mắt anh ta trôi đi, tận lực không nhìn xuống. Điệp Ngữ cuộn người lại, nước mắt làm mờ hai mắt.
Anh ta thả Trạc Sướng xuống đất, nhanh chóng lấy drap giường che cho Điệp Ngữ. Sau đó nhanh chóng kéo Trạc Sướng ra ngoài. Cáng chờ ngoài cửa lập tức khiêng Trạc Sướng đi.
Bác sĩ Trương đi theo sau, khẽ lắc đầu.
Mẫn Hạo Trung quay đầu nhìn cửa phòng, hơi do dự, rồi vẫn đi vào.
Điệp Ngữ vẫn cuộn người ở đó, không nhúc nhích. Cô không khóc nữa, chỉ yên lặng nằm đó, cơ thể hơi run lên.
Mẫn Hạo Trung đi tới, dùng drap giường bọc kín cô lại, sau đó ôm cô vào trong lòng mình.
Cô run run trong lòng anh ta khiến anh ta yên lặng.
Anh ta ôm chặt lại, sau đó nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, Điệp Ngữ, đừng sợ.”
***
Đã một tuần trôi qua.
Thịnh Thế mới phát hành một hệ thống an toàn mang tên “Gián Điệp”. Trạc Sướng phát triển các trình tự, bộ phận kỹ thuật bổ sung thêm vài thứ, không lâu sau đã tung ra thị trường.
Cho dù là các lãnh đạo cao cấp của Thịnh Thế cũng chỉ có ít người biết được thân phận lập trình cao cấp này của Trạc Sướng. Ông Trạc không cho phép công bố ra ngoài, là vì bảo vệ cậu. Hay vì nô dịch cậu.
Không biết. Đoán không ra.
Sản phẩm mới sắp ra thị trường, nhưn mọi tin tức liên quan tới Thịnh Thế và Trạc Sướng đều là tin tức xấu. Tầm ảnh hưởng đã kinh động tới hội đồng quản trị. Bộ tài chính gần đây cũng luôn hẹn liên tục, hi vọng có thể phái trợ thủ vào chiếm giữ công ty.
Cái bánh ngọt Thịnh Thế này, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nữa.
Mẫn Hạo Trung đứng ngoài phòng bệnh, bác sĩ đang tiêm thuốc an thần cho Trạc Sướng.
Trạc Sướng rất yên tĩnh, rất phối hợp. Chỉ có ánh mắt là hơi thất thần.
“Trạc Sướng.” Bác sĩ Trương nhẹ nhàng cầm vai cậu, rất nhẹ, rất nhẹ, như là sợ dọa đến cậu, “Còn nhớ chuyện gì xảy ra không?’’
Trạc Sướng không trả lời. Mắt mở to trống rỗng.
Nước mắt lại rơi xuống.
Điệp Ngữ lẳng lặng đứng bên cạnh Mẫn Hạo Trung, không nói gì.
Mẫn Hạo Trung nhìn cô, nhàn nhạt nói, “Cậu ấy không sao, bình tĩnh đi.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Điệp Ngữ trả lời, gương mặt bình tĩnh, cười nhạt.
Nụ cười này làm anh ta áy náy. Tình yêu của Trạc Sướng đặt trên bất kỳ ai cũng đều là một gánh nặng khổng lồ, thậm chí còn là tai họa. Trạc Sướng mang toàn bộ tình cảm cho Điệp Ngữ. Cậu đã tích lũy nó rất lâu, quá nhiều, quá nặng.
Nhưng anh ta lại không ngăn cản. Ngay từ đầu đã không ngăn cản. Thậm chí còn dung túng và giúp đỡ cậu.
Anh ta cũng không biết vì sao mình lại không ngăn cản.
Tình yêu của Trạc Sướng là do cậu tự lựa chọn.
Có lẽ vậy. Cuộc sống vốn không có kịch bản. Ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra việc gì chứ?
“Điệp Ngữ,” anh ta đặt tay lên vai cô, độ ấm từ lòng bàn tay truyền tới, “Tôi đưa cô về nhà.”
Điệp Ngữ gật đầu.
Lúc đó thực sự thấy sợ hãi. Bây giờ nghĩ lại, Trạc Sướng thật sự không muốn xúc phạm cô.
Cô xoay người định đi.
Cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, cô hơi kinh hách, quay đầu lại. Qua ô cửa kính nho nhỏ kia, có thể trông thấy Trạc Sướng đang đập cửa, mặt đầy nước mắt, giọng khàn cả đi, “Điệp Ngữ, Điệp Ngữ, Điệp Ngữ.”
Điệp Ngữ nhìn, nhìn cậu thê lương gọi, nhìn cậu bị mấy người đàn ông giữ lại, kéo về, nhìn cậu giãy dụa, mỗi tiếng kêu là một nhát dao.
Không đành lòng nhìn nữa.
Điệp Ngữ xoay người, đi ra ngoài. Chỉ là cảm thấy xót xa mà thôi, vì sao nước mắt lại rơi xuống.
Làm sao có thể có quan hệ với cậu bé này chứ. Đời người thật là vừa kỳ diệu, vừa kỳ quái.
Mẫn Hạo Trung đứng trước cửa nói với cô.
“Một mình không sao chứ?”
Điệp Ngữ cười cười, lắc đầu, “Không sao đâu, tôi ổn mà.” Trước kia sao lại thấy người đàn ông này đáng ghét nhỉ?
“Ách,” anh ta xoa lông mày, cười khẽ, “Cung tiên sinh tìm cô nói việc gì?”
Điệp Ngữ lắc đầu, “Không có gì quan trọng cả, chỉ nói là đến thăm tôi thôi.”
“Ồ.” Mẫn Hạo Trung gật đầu, cười cười, “Không sao, cô vào đi. Nghỉ ngơi cho tốt.”
***
Cuộc sống khôi phục quy luật cũ. Nhanh như vậy.
Chu Điệp Ngữ là ai? Cũng chẳng phải cô nữ sinh nhỏ ngây thơ gì cả,cũng không có bị thương hai bị làm hại. Trước kia trải qua quá nhiều việc, hiện tại chỉ như vết muỗi đốt mà thôi. Cho dù lúc ấy sợ muốn chết, sau này nghĩ lại, vẫn có thể thoải mái cười.
Cô vốn đã thần kinh thô, nói chết lặng cũng được, nói yên ổn cũng được, không muốn bị liên lụy tiếp nữa.
Cô hi hi ha ha đi ăn cơm với Thang Cận Huy. Sau đó nói cho anh biết mình sắp đi Takla Makan*. Cô vẫn luôn hướng về sa mạc và biển khỏi. Trùng hợp là chủ đề sắp tới của nhà xuất bản có liên quan tới dầu mỏ. Cô được họ tài trợ, có thể đi vi vu một chuyến.
(*Sa mạc ở Tân Cương – Trung Quốc)
Hải Sinh nói, trên thế giới này không có sa mạc nào khiến anh ấy cảm động như Takla Makan. Sự tịch mịch nóng bỏng và màu vàng tuyệt vọng.
Lại có thể rời khỏi thành phố này, một mình tiêu điều trên đường.
Cô rất mong đợi. Đã lâu không có tâm trạng.
Nơi Hải Sinh từng nghỉ chân, cô cũng muốn tới một lần. Sẽ luôn có chút gì đó lưu lại, dấu chân, bóng dáng hay là hơi thở. Mong mỏi mỗi lần gặp gỡ.
Cô sắp xếp hành lý xong xuôi.
Sau đó đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ. Áo T-shirt rộng rãi, quần bảy phân thoải mái. Có đôi khi, cô bị chính bóng mình hù dọa. Thật dài, như là của người khác.
Cô nhịn không được, quay đầu lại nhìn. Ngẫu nhiên hoài nghi có người đi theo, lại vội vàng quay đầu.
Trên ghế dài trong công viên. Ôm một ly chè đậu xanh to to.
Gió cuối hạ thổi tung làn tóc, như một đôi tay dịu dàng.
Cô nhắm mắt lại, giơ chân lên, duỗi thẳng hai tay. Ánh mặt trời từ khe lá chiếu xuống, loang lổ trên mặt. Khẽ cười đứng dậy.
Có chút bóng râm che trước mặt. mở mắt ra, xung quanh thoáng đãng.
Đi tiếp.
Không biết vì sao, lại cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Đối với việc đi tới Takla Makan, tràn ngập chờ mong.
Có lẽ vì, cảm giác mình đã hoàn toàn buôn được Cung Phát Thần.
Những gậy của Trạc Sướng, lúc ấy chỉ lo sợ hãi, bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Một trận bộc phát to lớn.
Nói thật là, đã từng không chỉ một lần, ảo tưởng ra cảnh tượng đó ở trong đầu: dùng một cây gậy lớn, đập vỡ xe anh ta!
Chỉ là một người bình thường, thì sao làm được.
Rất nhiều năm sau, lại thật sự có một người làm việc đó, như là chuyên làm thay cô.
Nghĩ tới liền muốn cười.
Cười xong, trong lòng lại có chút u buồn. Cô biết chút u buồn này có liên quan với Trạc Sướng.
Không thể nói rõ. Nó như một hạt mầm vậy, sẽ mọc rễ, sẽ nảy mầm, làm lòng cô đau, tim cô vỡ nát.
Điệp Ngữ vỗ vỗ mặt mình, không nghĩ nữa. Từ cười, chuyển thành cười lớn, rồi thấy vui vẻ, vì thế cười cả đường về nhà.
Trên di động là mười ba cuộc gọi bị nhỡ, và một tin nhắn. Là Mẫn Hạo Trung.
“Điệp Ngữ, không thấy Trạc Sướng đâu.”
-