Không biết mình bị làm sao. Cảm thấy không thể thở nổi. Cảm thấy mình sắp chết đi. Cảm thấy mình sẽ nổ tung mất.
Đừng tưởng rằng tôi chưa từng nghĩ tới cái chết. Cho dù tôi chỉ là, một thằng ngốc, thì cũng biết chết là gì.
Đó là được giải thoát, được miễn mọi sự đau khổ.
Đó là không cần tự hỏi, cũng chẳng cần yêu.
Vì sao bọn họ lại thấy tình yêu của tôi buồn cười như vậy chứ? Chẳng lẽ tình yêu của thằng ngốc thì nhất định sẽ buồn cười sao?
Bọn họ không hề biết tôi đau khổ cỡ nào, làm sao bọn họ dám cười nhạo tôi điên cuồng chứ?
Sao bọn họ dám đối xử với tôi như động vật! Tôi không cần tiêm! Tôi không muốn bị trói! Vì sao lại trói buộc đầu óc tôi, lại muốn trói buộc cả chân tay tôi! Tôi không cần bác sĩ! Không cần luật sư! Không cần thuốc!
Tôi chỉ muốn Chu Điệp Ngữ.
Không biết phải làm sao nữa. Không biết rốt cuộc phải làm sao mới giữ được cô ấy, mới có được cô ấy.
Điệp Ngữ, tôi chỉ muốn cùng chị mà thôi.
Tôi chỉ muốn yêu chị thôi mà.
Đây là việc duy nhất tôi muốn làm.
Vì sao chị lại muốn làm tôi đau như vậy…
********** **********
Lúc bác sĩ xoay người, Trạc Sướng đã lấy trộm điện thoại di động trong túi ông.
Nhẹ nhàng dùng hai ngón tay gắp ra.
Khuôn mặt tái nhợt, để nó ở trước ngực. Chịu đựng mũi tiêm và dây thừng.
Nửa giờ sau, cậu dùng di động xâm nhập vào hệ thống an toàn của biệt thự. Ngón tay ấn bàn phím như bay, giống như đang chơi trò chơi. Mồ hôi lại từng giọt từng giọt chảy xuống.
Lại mười năm phút sau, cậu nghe được tiếng còi cảnh báo xâm nhập vang khắp biệt thự, làm đau màng tai.
Rất nhanh lại nghe được tiếng bước chân. Tiếng người ồn ào. Cậu nhảy từ trên giường xuống, sau đó trốn ra sau cửa.
Có người vội vàng mở cửa, sau đó cánh cửa đã bị mở ra.
Cậu vươn một cánh tay ra, kéo con người đáng thương kia vào, dùng hết toàn lực đá trên mặt đất. Sau đó trốn ra ngoài. Chạy được vài bước thì lại quay lại, khóa kỹ cửa.
Trạc Sướng nở nụ cười tái nhợt.
Trò chơi này cậu vẫn luôn nghĩ đến. Cũng thường xuyên chơi trên internet:
Đầu tiên là thiết lập phòng hộ an toàn cao cấp. Sau đó sắm vai kẻ trộm xâm nhập vào.
Hoặc là nhốt mình vào, rồi lại trốn ra ngoài.
Đây đã không phải cuộc diễn tập thực hành đầu tiên. Cậu đã trốn đi vô số lần. Nhưng mà lần này có vẻ là thú vị nhất.
Cậu đi ra ngoài mái nhà từ cửa sổ tầng hai. Nhảy lên một cây hoa quế, vỏ cây cọ rách mặt, cậu xoa xoa, đầu hơi choáng váng. Sau đó trượt xuống dưới. Ngồi sau bụi cây thở hổn hển.
Trước đây cậu làm như vậy, là vì đây là trò chơi duy nhất của cậu.
Hiện giờ, vừa u buồn lại tức giận, một lòng trống trải vượt tường.
Đội mũ ở sau áo lên trên đầu, sau đó đi len vào đám người.
Cả thế giới to lớn này đều là xa lạ, tất cả đều không có quan hệ gì với cậu. Cậu tin tưởng mình thật sự tới từ hành tinh khác. Bởi vì không không thích bất cứ thứ gì ở nơi này hết.
Chỉ trừ Chu Điệp Ngữ.
Chỉ cần nghĩ tới cái tên này, cũng khiến cậu thấy nghẹn ngào.
Cô dễ dàng xoay người đi như vậy, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng cậu kêu khóc.
Cậu vẫn muốn tìm cô. Sau đó sẽ không rời đi nữa.
Nếu cô không chịu đứng bên cậu, vậy thì cậu sẽ vĩnh viễn đi theo cô.
Cậu muốn vĩnh viễn đi theo.
Trạc Sướng nâng tay lên, lau nước mắt. Kéo mũ xuống, che khuôn mặt.
Chỉ là trong chớp mắt, liền trông thấy Chu Điệp Ngữ.
Cậu ngơ ngẩn nhìn cô, cảm thấy cô rất giống thiên sứ, cười khanh khách xuất hiện trước mặt cậu. Làm cậu không dám tin.
Cậu còn chưa bắt đầu tìm kiếm, sao cô đã xuất hiện rồi?
Nước mắt cậu lại chảy ra. Cảm thấy thật đau lòng.
Cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ không yêu một thằng ngốc rồi.
Cậu che miệng lại, khóc không ra tiếng. Lại đi theo bước chân cô, cả một quãng đường.
Ngã tư đường nhộn nhịp, đám đông hối hả, ngăn cách bọn họ.
Cô vui vẻ tự tại đi qua, trên mặt đều là vẻ tươi cười.
Bước chân cậu vội vàng, nặng nề, ánh mắt cậu nóng bỏng, khát vọng, ngân ngấn lệ, đi theo cô.
Cô đi, cậu cũng đi.
Cô ngừng, cậu cũng ngừng.
Có đôi khi đụng phải người qua đường, có đôi khi đụng phải lan can. Cậu nhịn xuống nghẹn ngào, không dám gây ra tiếng động gì.
Cậu gần như không hề tốn sức để yêu cô. Khi cô giơ chén rượu lên, khẽ cười với cậu, rồi nói, Trạc Sướng, sinh nhật vui vẻ.
Vì thế mở ra tình cảm và nhân tính của cậu.
Cậu là một thằng ngốc, yêu Điệp Ngữ không cần lý do. Cậu chỉ biết đó là thứ cảm giác bị một mũi tên bắn trúng: khi bạn nhìn thấy cô ấy, bạn sẽ biết, đó chính là cô ấy.
Vì sao cậu không thể yêu?
Vì sao cô ấy không yêu cậu?
Cậu không biết. Cho nên cậu nổi điên.
Nhưng vẫn, không thể dừng lại.
Ánh mặt trời loang lổ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô yên tĩnh cười. Vĩnh viễn cũng không viết mình tốt đẹp ra sao. Nhưng toàn bộ tốt đẹp đó, đều không thuộc về cậu. Qua nhiều năm sau này, chúng nó sẽ thuộc về một người đàn ông khác.
Cậu yêu cô như vậy, lại không đổi lại được chút gì.
Nghĩ như vậy, tim cậu lại muốn đau.
Chu Điệp Ngữ, vì sao chị vui vẻ như vậy, còn tôi thì lại thương tâm…