Cô ấy luôn bỏ quên tôi.
Cô ấy không biết rằng cô luôn đứng đợi sau lưng cô ấy, suy đoán tâm trạng của cô ấy. Cô ấy luôn dùng nụ cười kỳ lạ để trả lời tôi.
Khi cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi vẫn cảm thấy mình không thể chạm tới cô ấy.
Mẫn Hạo Trung nói, tình yêu luôn làm cho người to lo được lo mất.
Không đâu. Tình yêu không làm tôi lo được lo mất. Nó chỉ làm tôi muốn giết người mà thôi.
Tôi muốn giết chết tất cả những người ở trong lòng cô ấy. Không giết được người chết, nhưng người sống thì vẫn có thể. Mỗi lần nghĩ tới Cung Phát Thần, tôi lại thấy tức tối.
Nó làm tôi nhớ tới thái độ đối mặt với thế giới này của tôi nhiều năm trước.
Tôi cố gắng kìm nén bản thân mình. Không được làm cô ấy sợ. Nhưng khi ánh mắt cô ấy chạy đi, tôi không thể kiên nhẫn được nữa. Một ngày nọ, tôi đã nói với cô ấy: “Điệp Ngữ, nếu chị phản bội tôi, tôi sẽ giết chị.”
Trong mắt cô ấy hiện lên một chút sợ hãi, rồi lại trôi đi rất nhanh.
Tôi nói, “Chị không tin à?”
Cô ấy mỉm cười, còn ôm lấy tôi, “Cậu sẽ không làm vậy.”
Đã hai lần tôi suýt giết chết cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn nói tôi sẽ không.
Tôi biết. Cô ấy không yêu tôi.
Nếu không có khẩu súng kia chỉ vào cô ấy, cô ấy sẽ không đeo nhẫn của tôi. Khi cô ấy cười với tôi, tôi nhìn thấy sự thương hại trong mắt cô ấy.
Trên thế giới này, không ai yêu tôi cả.
Tôi là một thằng ngốc, nên có thể cố chấp dây dưa, tàn nhẫn ép buộc.
Cô ấy không biết rằng, tôi cũng trông thấy sự do dự trong mắt cô ấy.
Cô ấy không biết, chỉ cần cô ấy cho tôi một chút ngọt ngào, cũng đủ để tôi quên mất tất cả mọi đau khổ.
Cô ấy không biết rằng, chỉ cần cô ấy cười với tôi, tôi sẽ đồng ý chết vì cô ấy…
***
Cung Phát Thần nói đúng. Cô không thích bị nhốt ở nhà.
Điệp Ngữ bắt đầu thấy nhớ những ngày tháng phiêu bạt khắp nơi. Lòng cô như một con chim nhỏ không chịu nổi cô đơn, mỗi phút, mỗi giây đều vẫy cánh, tìm cách chạy trốn.
Nụ cười trên mặt Trạc Sướng càng rực rỡ hơn ánh mặt trời, trông cậu rất hạnh phúc, rất thỏa mãn. Phòng làm việc của cậu được mở rộng hơn, tạo thành một phòng làm việc cho cô, còn có cả phòng tối để rửa ảnh. Nhưng Điệp Ngữ lại ít khi bước vào đó. Cô nhớ căn phòng tối nho nhỏ, chật hẹp, lộn xộn và căn phòng trọ nhỏ của mình.
Khi lòng cô đang phiêu du, thì cô nhận được tin nhắn của Cung Phát Thần. Chỉ có năm chữ, “Em nên về nhà rồi!”
Em nên về nhà rồi.
Điện thoại của cô vẫn luôn kêu, trước khi cô nghe máy thì lại vội vàng tắt. Danh sách gọi nhỡ có một chuỗi tên thật dài. Cung Phát Thần. Cung Phát Thần. Cung Phát Thần…
Cô cầm điện thoại lên. Nghe được cơn sóng vỗ trong lòng.
Hải Sinh nói, Điệp Ngữ, em đang nhìn cái gì, nghĩ gì vậy?
Sau này, anh ấy không hỏi nữa.
Anh ấy luôn buồn bã nhìn cô, cô lại bỏ qua ánh mắt đó. Khi cô nhận ra Trạc Sướng cũng nhìn cô bằng ánh mắt đó, cô cảm thấy bối rối.
Điệp Ngữ đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên bị Trạc Sướng ôm lấy. Cậu ôm chặt lấy cô, ánh mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Cot từng làm với cô, chính là việc cô đã làm với Hải Sinh. Cũng là việc cô đang làm với Trạc Sướng.
Điệp Ngữ nằm trong lòng cậu. Cỏ dại mọc đầy tim.
Cô biết, cô không thể bỏ qua âm thanh đó. Em nên về nhà. Em nên về nhà.
Trong những năm tháng thanh xuân của cô, chưa có ai cho cô cảm giác gia đình như Cung Phát Thần, kể cả bố mẹ cô.
Điệp Ngữ từng bỏ trốn vô số lần, lạc đường vô số lần, chán ghét và yêu thương người đàn ông bạc tình kia. Tất cả mọi tình cảm của cô đều trao cho anh ta, rồi nhìn anh ta giẫm chân lên nó. Nhưng mà tình yêu của cô kiên cường hơn con người cô nhiều. Cho dù cô có lưu luyến ở nơi đâu, chỉ cần anh ta gọi, cô liền quay về bên cạnh anh ta.
Giống như Cung Phát Thần, cho dù bên cạnh có bao nhiêu người phụ nữ biểu diễn hậu cung hoạt sắc sinh hương, cho dù anh ta chưa bao giờ bỏ qua cơ hội làm tổn thương cô. Nhưng chỉ cần cô cần, anh ta sẽ luôn xuất hiện, làm chỗ dựa cho cô.
Vẫn luôn như vậy. Nếu Hải Sinh không chết, cô cũng vẫn đi về đó.
Cô không làm thế nào được. Cô không khống chế được tình yêu của mình.
Hải Sinh nói, “Vì sao em luôn không nhìn tình yêu của anh?”
Cô khóc như mưa, quát lên với anh ấy, “Nếu anh không thể không yêu em, dựa vào đâu mà bắt em không được yêu anh ấy!”
Cô đã thử rời khỏi anh ta. Một lần lại một lần. Không phải cô chưa từng nỗ lực, nhưng cô không làm được.
Một lần, Cung Phát Thần đứng trên sân thượng nói, Điệp Ngữ, từ năm em 17 tuổi, ngày nào của em tôi cũng có mặt.
Đúng vậy. Cô đi đến nơi chân trời góc biển, nhưng trong lòng vẫn luôn chứa anh ta.
Mỗi lần trốn đi, đều biến thành, chờ đợi được gọi về.
Nhưng mà, Hải Sinh đã làm cho lần trốn này kéo dài hai năm.
Còn Trạc Sướng, có ý định kéo dài nó thành vô hạn. Điệp Ngữ không thở nổi. Cái trò chơi “Trốn tìm” này đã không còn thuộc về mình cô và Cung Phát Thần nữa.
Trạc Sướng nói ở bên tai cô, “Điệp Ngữ, nếu em phải bội anh, anh sẽ giết em.”
Cô hoảng hốt cười, che lấp sự sợ hãi của mình.
Sau đó thì ép mình phải bình tĩnh trở lại.
Cô thật sự rất hỗn loạn.
Nhưng cô tin mình đã không còn là Chu Điệp Ngữ của hai năm trước nữa. Cô pahir tin là vậy.
***
Khi Điệp Ngữ dừng chiếc Audi ở dưới Quảng Hòa Hiên, điện thoại của Trạc Sướng vừa vặn gọi tới.
Cậu nói, “Điệp Ngữ, chị đang ở đâu đấy?”
Điệp Ngữ nói nhỏ, “Tôi đang rửa ảnh trong phòng tối, không nói chuyện nữa nhé, bye bye.”
Cô cúp máy. Nội tâm lại kích động. Ông trời phù hộ, cô nói dối với Trạc Sướng mà không căn phải đầu lưỡi.
Mở cửa xe ra, tao nhã xuống xe. Lúc đi vào thang máy, bị vấp, cô cúi đầu mắng một câu.
Đồ ăn Quảng Đông ở Quảng Hòa Hiên rất nổi tiếng. Cô bé phục vụ dẫn cô vào phòng V66.
Sau khi mở cửa thì cô bé phục vụ cười ái muội với cô. Điệp Ngữ đi vào, còn cô ấy thì không.
Cung Phát Thần đang ngồi ở khu nghỉ ngơi xem tạp chí. Anh ta ngồi dựa trên sofa, sương khói lượn lờ.
Bất cứ lúc nào, anh ta cũng có thể làm tim Điệp Ngữ đập rộn ràng.
Điệp Ngữ đứng đó, bỗng nhiên không biết nên làm gì.
Anh ta mặc một chiếc quần tây màu xanh đậm, cùng một chiếc áo màu tối, chân dài vắt lên, đẹp đẽ, quý giá.
Rất nhiều người dùng tư thế xâm lược, chinh phục xuất hiện ở thành phố này, trên người bọn họ tràn đầy mùi vị của thú dữ. Trong mắt giai cấp thượng lưu, bọn họ là đám nhà giàu mới nổi, tuy bọn họ (thượng lưu) cũng không có năng lực để ngăn cản ai tiến vào giới thương trường.
Cung Phát Thần thì không, anh ta không giống người mới tới, mà lại giống người ở đó lâu năm. Từng động tác đều biểu hiện ra sự cao quý, trông vô cùng tự nhiên.
Khi anh ta giương cằm, hơi nghiêng đầu nhìn sang, Điệp Ngữ phải cúi đầu xuống.
Cô nhớ tới một người phụ nữ từng coi cô là “Chính Cung” (Chính cung ý là vợ/ người yêu chính thức của Cung Phát Thần). Người đó có một đôi mắt rất đẹp, lúc cười thì hơi cong lại, làm người ta rất muốn hôn lên nó. Cô ta nói, người đàn ông như Cung Phát Thần không nên chỉ thuộc về một người phụ nữ.
Anh ta cũng thực sự không thuộc về ai.
“Đến đây.” Anh ta cười nhạt.
Điệp Ngữ gật đầu, tìm một chỗ trên bàn ngòi xuống.
Im lặng một lúc lâu, Điệp Ngữ vẫn không tìm được từ để nói như trước. Ánh mắt Cung Phát Thần giống như một đám sương mù, yên lặng bao phủ. Cô biết, ở trước mặt anh ta, cô như người trong suốt.
Vừa định mở miệng, Cung Phát Thần lại nghe điện thoại. Điệp Ngữ nuốt lời muốn nói lại.
Không nói đến ba câu, cô cũng biết là ai gọi đến.
Giọng của anh ta rất trầm, rất dịu dàng gọi tên cô ấy, Ninh Ninh, ngoan, ngủ tiếp một lát đi. Tối anh dẫn em đi xem phim. Ồ, anh đang gặp khách hàng, sẽ về sớm thôi.
Điệp Ngữ cười, mở túi sách ra, rút ra một điếu thuốc.
Cung Phát Thần cúp điện thoại, đi tới rút điếu thuốc trong miệng cô ra, ném vào gạt tàn. Động tác rất tao nhã, đẹp đẽ.
“Hút thuốc sẽ nhanh già, không biết à?”
“Không hút sẽ không già à?” Điệp Ngữ trả lại một câu.
Cung Phát Thần nhìn cô, bật cười, anh ta luôn thích bộ dáng khắp người đều mọc gai của cô, “Gọi em tới là có tin tốt muốn nói cho em. Tôi lấy được Thiên Phượng rồi, ngay tại nửa tiếng trước, ngay tại chỗ em ngồi.”
Điệp Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu.
Thiên Phượng là giấc mơ của tất cả các nhiếp ảnh gia. Có thể xuất bản một quyển ảnh ở đây, là sự khẳng định lớn nhất của một nhiếp ảnh gia. Bởi vì chỉ có Thiên Phượng, mới có thể thoát khỏi sự buôn bán, làm ăn, mới có trình độ đại biểu cho quyền uy và công bằng.
Hiện tại, nó lại bị nắm trong tay thương nhân.
Cung Phát Thần vuốt tóc cô, độ ấm của bàn tay làm Điệp Ngữ có cảm giác mình được yêu thương.
Giọng của anh ta vang lên trên đầu cô, “Điệp Ngữ, em đồng ý quay về sao?”
Điệp Ngữ hơi nghiêng đầu, rời khỏi tay anh ta.
“Đừng dụ dỗ tôi.” Cô nói.
Tay Cung Phát Thần dừng giữ không trung, mấy giây sau, anh ta bỏ tay vào túi quần, cười ra tiếng, “Thiên Phượng không phải là ước mơ của em à?”
Điệp Ngữ cười nhạo.
Anh ta mới là ước mơ của cô. Anh ta nên lấy chính mình đến dụ dỗ cô mới đúng.
“Có thể… trả lại súng của Trạc Sướng cho tôi không?” Cô nói.
Sắc mặt Cung Phát Thần rất bình tĩnh, gần như là đóng thành băng. Anh ta quay về sofa, lại ngồi xuống. Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy.
Trên người anh ta có khí chất của thương nhân Trung Quốc truyền thống, trầm ổn, lạnh nhạt, suy nghĩ sâu xa, rất kiên nhẫn, còn biết chờ đợi.
Trong mắt anh ta lộ ra một tia nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn đang cười với cô.
Súng của Trạc Sướng thì liên quan gì đến cô ấy? Bọn họ lên giường rồi? Phải, nhất định đã lên giường. Vậy mà cô ấy lại lên giường với một thằng ngốc. Cái nhẫn kim cương trên tay cô ấy ―― lễ vật đính ước của đại sư làm kim cương năm 40 Napoli và vợ ông ấy ―― cô ấy muốn gả cho Trạc Sướng? Hay là cô ấy yêu thằng ngốc kia rồi… không thể nào… tuyệt đối không thể… Cô ấy lại muốn chọn một thằng ngốc à…
Cung Phát Thần tàn nhẫn cười với chính mình, tự nói với chính mình, không, mình không muốn hỏi, mình không cần hỏi.
“Muốn ăn chút gì không? Quảng Hòa Hiên mới có lượt úc long (tớ lười tra) mới, có muốn nếm thử không? Em thích món đó nhất mà.” Anh ta nói.
Điệp Ngữ nhìn anh ta cười, cảm thấy hơi khó chịu. Cô lắc đầu, “Cây súng…”
Cung Phát Thần đột nhiên bấm cái nút trên bàn. Ngoài cửa xuất hiện cô gái vừa rồi dẫn Điệp Ngữ vào, “Cung tổng, anh muốn ăn gì ạ?”
Điệp Ngữ yên lặng, bây giờ cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Sau khi phục vụ mang đồ ăn lên rồi đi, Cung Phát Thần mới nhẹ nhàng nói, “Nếm thử xem, không phải lần nào em cũng thấy không đủ ăn sao?”
Điệp Ngữ không thể chịu được, đứng dậy. Cô cố gắng khống chế giọng nói của mình, “Trạc Sướng không cố ý đâu. Lúc đó cậu ấy đang tức giận. Khi cậu ấy tức giận thì sẽ mất lý trí. Cậu ấy không phải nhằm vào anh đâu, thật đó.”
Sau khi nói xong, chính cô cũng thấy nó không hề logic. Cô cắn môi, trong lòng rối loạn.
“Vậy thì sao?”
“Vậy anh trả khẩu súng lại cho tôi, để tôi mang về cho Mẫn Hạo Trung.” Cô trả lời.
Cung Phát Thần cười. Anh ta cười đến mức bả vai run lên, “Điệp Ngữ, vì sao em luôn thẳng thắn như vậy?”
Điệp Ngữ nói to, “Anh có thể đừng cười nữa không?”
Cung Phát Thần dừng lại, “Em bị Mẫn Hạo Trung bán, còn muốn kiếm tiền thay Trạc Sướng à? Lấy một khẩu súng về thì có ích gì chứ. Trạc Sướng không phải là thằng ngốc à. Cho dù hôm nay cậu ta có cầm súng bắn tôi, cũng chẳng cần chịu bất cứ trách nhiệm gì trước pháp luật. Điệp Ngữ, em lo lắng cái gì chứ? Em lo là tôi sẽ chết, hay là lo Trạc Sướng sẽ ngồi tù?”
“Cậu ấy sẽ không giết anh. Cậu ấy hơi ngốc, nhưng không phải người xấu.” Điệp Ngữ phản bác.
Cung Phát Thần thở gấp hơn, anh ta nhìn cô. Anh ta rất muốn hỏi, rốt cuộc em quan tâm ai hơn?
Nhưng anh ta nhịn được.
“Tôi đưa súng cho em, em sẽ trở lại bên cạnh tôi sao?” Một lúc sau, anh ta nói.
“Tôi trở lại, anh sẽ ly hôn cưới tôi sao!” Trong mắt Điệp Ngữ tràn đầy tơ máu.
“Vì sao cứ nhất định phải kết hôn?” Anh ta cau mày nhìn cô.
“Vậy anh kết hôn làm gì? Anh còn kết hôn tận hai lần rồi!”
“Tôi đã nói là tình yêu không liên quan đến hôn nhân rồi mà.”
“Anh cũng từng nói, anh sẽ không cho bất cứ ai tình yêu của mình. Giữ tôi lại, nếu thật sự có tình yêu trong đó, thì cũng là tình yêu của một mình tôi.” Điệp Ngữ nắm chặt tay.
Có một số lời đã chôn giấu trong lòng quá lâu, lâu đến mức trở thành một hạt giống ở trong lòng. Nhưng khi nói ra miệng thì lại như bông hoa nở trên lưỡi dao, bông hoa vô cùng đẹp, cũng vô cùng đau đớn.
“Em để ý như vậy à? Lần hôn nhân đầu tiên của tôi, em cũng vẫn ở bên cạnh tôi cơ mà.”
“Cung Phát Thần! Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không để ý! Tôi không biểu đạt, không có nghĩa là tôi không đau khổ!”
“Điệp Ngữ, em chưa bao giờ từ bỏ việc biểu đạt sự oán hận đối với tôi.”
“Đúng vậy. Tôi đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi, nhưng anh vẫn coi thường tình yêu của tôi. Bây giờ không cần nói những thứ này với tôi nữa. Anh trả súng của Trạc Sướng cho tôi, sau đó tôi đi ra ngoài, mọi thứ chấm dứt được không? Rốt cuộc anh làm sao vậy, anh không yêu tôi, sao anh không buông tha tôi đi?” Điệp Ngữ buồn bã nói.
Tôi yêu em. Tôi có yêu em. Ai nói tôi không yêu em chứ!
Cung Phát Thần nói to ở trong lòng. Nhưng bên ngoài anh ta chỉ nhíu mày nhìn Điệp Ngữ. Tình yêu của anh ta mà nói ra thì chỉ là một chuyện cười thôi. Bởi vì anh ta không thể yêu bất cứ ai nhiều hơn chính mình.
“Tôi đã từng yêu anh thật lòng.” Điệp Ngữ nói, “Tình yêu thuần túy như vậy. Không có gì phải hối hận cả. Nhưng bây giờ tôi không phải trẻ con nữa. Chúng ta cũng không cần dây dưa nữa. Đều tự đi xuống đi.”
Cô không nghĩ được vì sao lại đột nhiên nói ra những lời này.
Thật là kỳ quái. Cô chưa bao giờ nghĩ tới những lời này ở trong lòng. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày cô sẽ nói ra những lời chưa bao giờ xuất hiện trong lòng.
Nhưng mà nó lại cứ vậy mà thốt ra khỏi miệng. Cũng không thể thu về được, nên đành phải tiếp tục.
Cô mở cửa ra, nước mắt rơi xuống.
Cung Phát Thần đứng chắn trước mặt cô.
“Em cho rằng thành công là việc dễ dàng sao? Em cho rằng ai cũng có thể làm theo ý mình sao? Nếu tôi chỉ có hai bàn tay trắng, không có thân phận, địa vị, năng lực như ngày hôm nay, em sẽ yêu tôi à?” Mắt anh ta đỏ lên, anh ta nhìn chằm chằm cô, quát lên.
Đây là lần đầu tiên anh ta có vẻ mặt hoảng hốt, lần đầu tiên anh ta chất vẫn bằng giọng nói hổn hển.
Điệp Ngữ cũng tức giận quát lên, “Ngày mà tôi yêu anh, chính là lúc anh nghèo túng nhất trong đời!”
“Vậy nó sẽ kéo dài được bao lâu? Tình yêu mà không có kinh tế thì có thể kéo dài được bao lâu? Món nợ của bố mẹ em là tôi trả. Học phí của em, tiền sinh hoạt, ăn, mặc, đi, lại của em đều là tôi trả. Em thích ra ngoài chụp ảnh, muốn xuất bản sách ảnh, muốn mở hội triển lãm, số tiền này rơi từ trên trời xuống chắc? Không phải em yêu tôi vì những thứ này sao? Sao em lại phải phủ nhận? Không phải em cũng có thể yêu Trạc Sướng à? Một thằng ngốc chỉ cần có tiền có quyền cũng vẫn có thể có được tình yêu của em cơ mà!”
Bốp!
Anh ta lạnh lùng nhận lấy cái tát này. Không hề tránh né, cho dù là ánh mắt, cũng không hề né tránh.
Sau đó nhìn thấy nước mắt của Điệp Ngữ, nước mắt của cô yên lặng mang theo màu sắc của đồ trang điểm chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên cô đánh Cung Phát Thần.
Bởi vì những gì anh ta nói rất có thể chính là sự thật.
Trước năm 17 tuổi, cô là một cô gái ngây thơ, trong sáng. Sau 17 tuổi, tất cả của cô đều là anh ta cho. Ngay cả những lần bỏ trốn, sa đọa, tự do của cô, cũng chưa bao giờ rời khỏi phạm vi của anh ta. Cô nên hiểu rằng, bắt đầu từ khi tờ chi phiếu đầu tiên bay đến trước mặt cô, cô đã thuộc về anh ta. Cung Phát Thần vẫn luôn là toàn bộ thế giới của cô.
Phải không?
Nếu lời anh ta nói là sự thật, vậy thì thứ tình yêu mà cô vẫn tự cho là đúng chỉ là một chuyện cười thôi sao. Những đau khổ của cô là một sự sai lầm sao.
Tình yêu của cô, là như vậy sao…
Nếu thật là vậy, thì cô còn đáng ghét, xấu xa hơn cả Cung Phát Thần.
Trước mắt cô xuất hiện một đám sương trắng, làm cô thấy mất hết sức lực, trong miệng đắng chát.
Cô đi qua anh ta, ra ngoài. Giống như một con rối mất hồn.
“Nếu hôm nay em rời đi, tôi sẽ không cho em cơ hội nữa!” Phía sau truyền tới một giọng nói.
“Đừng cho tôi bất cứ cơ hội nào nữa.” Cô thì thào. Nước mắt nghẹn ngào trong cổ họng.
***
Trạc Sướng đứng ở nơi đó, cầm lấy điện thoại.
“Thiếu gia, tiểu thư Điệp Ngữ ở phòng V66 Quảng Hòa Hiên, ở cùng Cung Phát Thần.”
Những lời này giống như một cây gai châm vào trong lòng cậu, cuối cùng cậu không chịu được nữa, kêu lên một tiếng, rồi chạy ra khỏi phòng tối.
Cậu đã hiểu cái gì gọi là “đau đến không thể thở nổi”. Khi cậu đứng trong căn phòng tối do chính tay cậu trang trí cho cô, nghe cô nói cô đang rửa ảnh trong phòng tối ở bên kia điện thoại.
Đồ nói dối!
Trạc Sướng bật cười, cười đến mức đau ngực. Cậu thấy không sao cả, thằng ngốc có thể cười như vậy.
Vì thế cậu cười ha ha.
Trong lòng là một mảnh sa mạc, chỉ là muốn cười mà thôi.
Xem đi, Trạc Sướng dù mày có làm gì, cô ấy cũng không yêu mày đâu. Cô ấy yêu người khác rồi. Sao cô ấy có thể yêu một thằng ngốc như mày chứ? Mày là thằng ngốc cha không yêu, mẹ không thương. Mày là một thằng ngốc mà bọn họ luôn mong mày chết. Mày chỉ là sự sỉ nhục của cả gia tộc thôi… Mày như vậy, làm sao Chu Điệp Ngữ có thể yêu được chứ? Đồ ngu ngốc, cô ấy chỉ cười với mày một cái, mà mày đã tưởng rằng mày có được cô ấy rồi sao?
Cậu ngồi xụp xuống đất khóc.
Cho đến khi cậu cảm thấy mình không thể khóc tiếp được nữa.
Cậu không thể không có Chu Điệp Ngữ. Cho dù cô ấy không yêu cậu, cậu cũng vẫn muốn giữ cô lại. Cô ấy là thứ duy nhất cậu cần, cậu có thể dùng tất cả để trao đổi.
Tất cả đều là lỗi của Cung Phát Thần, lẽ ra anh phải biến mất như Cố Hải Sinh. Như vậy thì Điệp Ngữ mới có thể thuộc về cậu được.
Đúng vậy. Cậu muốn giết Cung Phát Thần. Đây là biện pháp duy nhất.
Ánh mắt Trạc Sướng trở nên độc ác.
Cậu đi đến phòng khách, cầm lấy một con dao gọt trái cây. Tấm kính thủy tinh chiếu ra khuôn mặt mình, thật dữ tợn, thật đáng sợ.
Nước mắt cậu rơi xuống, chiếu vào sự tự ti trong lòng cậu.
Cậu đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ rồi, không thể bị Điệp Ngữ vứt bỏ nữa.
Cậu chán ghét khuôn mặt này của mình.
“Đồ sao hỏa!” Cậu đập vào tấm kính, nước mắt rơi xuống, tấm kính vẫn sừng sững bất động, khuôn mặt kia vẫn đang cười nhạo cậu. Vì thế cậu càng đập mạnh hơn, từng phát từng phát, nhanh chóng và mạnh mẽ.
Tấm kính vẫn như trước, nụ cười nhạo vẫn còn. Chỉ khác là có thêm những vết máu chảy xuống. Khuôn mặt trong tấm kính bị chôn vùi dưới màu đỏ của máu.
Không nhìn thấy nữa.
Trán Trạc Sướng đầy máu, cậu giơ tay lên lau mũi, lại lau được một bàn tay đầy máu.
Con dao gọt hoa quả dính đầy máu.
Cậu nhìn tấm kính, cảm thấy rất hài lòng.
Chuẩn bị xuất phát.
Khi Điệp Ngữ đi vào phòng, nhìn thấy cậu, nhìn thấy con dao trong tay cậu.
Cô chưa từng hiểu ý nghĩ và ánh mắt của cậu nhanh như vậy.
“Cậu định làm gì đó!” cô kêu lên.
“Tôi đi giết Cung Phát Thần.” Giọng Trạc Sướng rất nghiêm túc, rất bình tĩnh.
Điệp Ngữ một bên áp chế sự kinh hoảng, một bên tìm kiếm lời muốn nói, “Không được đâu. Trạc Sướng. Giết người sẽ phải ngồi tù đấy. Ngồi tù thì không gặp được tôi đâu. Sao cậu lại định làm loại việc này chứ? Đây là việc của người xấu mà.”
Nước mắt chảy xuống, môi Điệp Ngữ run run, giơ tay cầm lấy con dao, “Bỏ dao xuống được không? Rất nguy hiểm, tôi rất sợ. Cậu bỏ xuống trước đi, được không?”
Trạc Sướng đẩy cô ra, ánh mắt thẳng tắp, “Cung Phát Thần mới là người xấu, anh ta nên chết đi. Tôi sẽ không ngồi tù đâu. Điệp Ngữ, luật sư Mẫn nói tôi có người giám hộ, không phải ngồi tù đâu.”
“Vậy cậu muốn bố mẹ cậu ngồi tù thay cậu à?” Điệp Ngữ đau đớn nói.
“Ừ.” Cậu vội vàng gật đầu, nước mắt lại chảy xuống, “Để bọn họ ngồi đi. Dù sao bọn họ cũng không phải người tốt.”
“Trạc Sướng!” Điệp Ngữ quát lên, giật lấy con dao kia.
Trạc Sướng dùng sức đẩy cô, “Chị cút đi! Đồ nói dối! Tôi muốn đi giết Cung Phát Thần, để chị không bao giờ về được nữa! Đừng tưởng tôi không biết chị và Mẫn Hạo Trung có tính toán gì! Tôi cũng muốn giết chị lắm chứ. Nhưng ai bảo tôi yêu chị chứ!”
Trong lúc tranh giành, con dao đã xẹt qua vai Điệp Ngữ.
Cô đã phiền phức lắm rồi, sao còn phải dây dưa với một đứa ngốc chứ? Mày định làm gì với cậu ta? Mày định nói rõ ràng với một đứa ngốc sao? Nói đúng sai hay đánh nhau với cậu ta? Chu Điệp Ngữ, mày mới là một đứa ngốc nhát gan, sợ phiên phức, tự cho là đúng!
Điệp Ngữ che vai lại, lùi về sau, ánh mắt lạnh nhạt, “Cậu đi đi, nếu Cung Phát Thần chết, tôi cũng sẽ chết theo. Cậu biết đấy, tôi rất biết cách tự tử.”
Trong mắt Trạc Sướng hiện ra sự hoảng sợ.
Cậu sẽ không quên được lần xông vào phòng tắm của Điệp Ngữ, nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô.
Nơi đó đã có rất nhiều vết thương, ngay cả bác sĩ cũng thấy phiền: không thể đổi chỗ khác để cắt à, da càng ngày càng mỏng, khâu cũng khó.
Con dao trong tay Trạc Sướng rơi xuống tấm thảm, không có bất cứ tiếng động nào.
Ánh mắt cậu mở to, tràn đầy nước mắt, máu trên trán cũng chảy theo, cả gương mặt lấm lem.
“Điệp Ngữ, tôi sẽ không để chị chết đâu.” Cậu kinh ngạc nói, nghiêm túc như một đứa bé.
Có lẽ cô không nên uy hiếp một đứa bé. Nhưng đột nhiên cô thấy rất mệt mỏi.
Xem ra mình cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu, hai năm trước và bây giời cũng vẫn vậy. Không bỏ được bên này, lại nhớ kỹ bên kia. Tình cảm thuộc về một người, lại không đủ tuyệt tình bỏ qua bên kia. Chỉ là “bên kia”, chuyển từ Cố Hải Sinh sang Trạc Sướng.
Cố Hải Sinh là sự bao dung và kiên trì, Trạc Sướng thì là bướng bỉnh và si tình.
Điệp Ngữ, nhân vật mày đóng vai có khác gì Cung Phát Thần đâu. Mày oán hận nhầm người rồi, mày phải giận chính mày ý.
Điệp Ngữ lắc đầu, bả vai chảy máu, nhiễm đỏ ngón tay. Mẹ nó, thật là đau.
Chỉ số thông mình của cô không đủ để giải quyết những vấn đề này. Huống chi, Thịnh Thế và Cung Phát Thần cũng đã có khúc mắc sẵn. Cô thật sự là không làm được gì mà. Ngay cả mấy bức ảnh cô chụp ra, nếu không có Cung Phát Thần “tài trợ” thì chắc là sẽ không thể thấy ánh mặt trời. Vậy mà cô còn tưởng rằng mình đã học được chân lý chụp ảnh của Hải Sinh cơ đấy.
Điệp Ngữ rất thất vọng với mình. Cô hoàn toàn hủy bỏ chính mình, ngay cả cái tình yêu thảm thiết của cô với Cung Phát Thần, cô cũng lười cười nhạo nó nữa.
“Trạc Sướng, cậu đừng chết. Để tôi đi đi.” Cô nói.
Trong mắt cô đầy máu. Nhưng cô lại không ngất đi.
Thật là thần kỳ.
Cô xoay người đi ra ngoài. Đi thẳng. Đi thẳng luôn.
Cô tự nói với chính mình, Chu Điệp Ngữ mày thật có tiền đồ, thấy máu mà không choáng.
***
Cậu đã làm cô bị thương.
Cậu đã đâm dao vào vai cô.
Sự cuồng vọng của cậu, sự bạo lực của cậu, sự ngu xuẩn của cậu và sự dã man, đã làm cậu mất cô.
Nhing bóng lưng của cô, nước mắt Trạc Sướng đã rửa sạch gương măt.
Cậu thì thào, “Điệp Ngữ, tôi sẽ không giết người nữa, tôi sẽ không giết ai cả. Chị đừng đi, đừng rời khỏi tôi.”
Cậu nằm trên cửa sổ, nhìn bóng lưng Điệp Ngữ đi qua vườn hoa, đi ra khỏi cổng. Cậu thấy hoảng sợ, tuyệt vọng.
“Nếu chị rời khỏi tôi, tôi sẽ chết đấy.”
Cậu nhớ tới lời cậu từng nói.
Vì thế liền nhảy lên cửa sổ, rồi nhảy xuống.
Cậu nghe được tiếng nước. Sau đó nước ở bốn bên đều ùa về phía cậu, kéo cậu xuống, bốn phía đều là nước, trong suốt xanh thẳm. Đột nhiên, cậu cảm thấy nước cũng rất đáng thương, bởi vì nó là một giọt nước mắt khổng lồ.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng năm mười tuổi, bố mẹ chán nản, ông nội thất vọng, người thân cười nhạo. Cậu lại nhìn thấy mẹ mình, bà đứng ở trên bờ, nhìn cậu giãy dụa trong nước, nhìn cậu dần dần không thở được nữa.
Trạc Sướng cười, nhắm mắt lại.
Tôi không phải kẻ ngốc, tôi là người ngoài hành tinh.
Ta ko phải đứa ngốc, ta là ngoại tinh nhân.
***
Điệp Ngữ cảm thấy mình không còn chút sức lực nào cả.
Cô nhốt mình trong căn nhà trọ, ngủ liên tục ba ngày liền.
Thứ cô làm, cũng vẫn là trốn tránh như trước. Khi quá áp lực, cô sẽ thấy buồn ngủ.
Ba ngày sau, tỉnh lại, mở cửa sổ ra, ngủi thấy mùi hương man mát của mùa thu.
Cô duỗi tay, tay chạm phải tủ quần áo, làm đám quần áo rơi xuống.
Chiếc quần jeans cũ của cô đột nhiên xuất hiện.
Cô còn tưởng nó đã mất, vĩnh viễn không tìm lại được. Cô đã từ bỏ việc tìm kiếm từ lâu, mà hôm nay nó lại xuất hiện.
Cô nhìn nó, không có cảm xúc gì. Cô nhặt nó lên, tìm thấy chiếc ví tiền cũ trong túi quần.
Vì vậy cũng tìm được tấm phác họa tưởng là đã mất kia.
“Điệp Ngữ, ngày nào đó, anh sẽ dẫn em đi xem đám đá vụn.”
Lời Hải Sinh nói vang ở bên tai.
Đám đá vụn. Là Hải Sinh tự đặt tên cho nó. Đó là một đống đá thiên nhiên chất thành hình thù thú vị. Lúc Hải Sinh gặp nó, thì không có máy ảnh, nên đành phải vẽ lại nó.
Cô cũng cảm thấy thú vị, tiếc là Hải Sinh đã quên nói cho cô biết nó ở nơi nào.
Chỉ bằng mấy khối đá lởm chởm, làm sao tìm được tung tích của nó chứ?
Điệp Ngữ mở ti vi lên, chuyển sang kênh âm nhạc. Sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô lại đi tiếp. Lần này đi, không phải vì Cố Hải Sinh, không phải vì Cung Phát Thần, không phải vì Trạc Sướng, cũng không phải vì chụp ảnh.
Cô muốn trốn đi thật sự một lần. Chỉ mang theo chính mình.
Khi một người muốn trốn đi, sẽ phát hiện cả căn phòng đều là đồ bỏ đi. Cô không muốn mang gì đi hết. Vì vậy chỉ có một chiếc ba lô nhỏ, bên trong là một bộ quần áo để thay, một bộ nội y, một cái laptop, một cái đèn pin, mấy chiếc bút.
Lỗ Kỳ trở thành phu nhân nhà giàu. Dương Tư Tư thì chuyển ra ngoài tìm việc.
Cuộc sống rất có màu sắc riêng.
Cô khoác ba lô lên, giơ tay tắt tivi.
Lẽ ra cô nên tắt nhanh hơn, hoặc là không thèm tắt, cứ vậy mà đi, để cho âm nhạc luôn xuất hiện trong căn nhà trống…
Tiếc rằng, cuộc sống đều có hướng đi của nó.
Tay cô dừng lại ở đó.
“Xin thông báo về một tin tức. 9 giờ 21 phút sáng nay, cơ quan công an đã bắt được kẻ tình nghi trong vụ nổ xe ở Tín Hòa Thế Kỉ, là anh Trạc Sướng của Thịnh Thế Đại Hạ. Người thừa kế trẻ tuổi của Thịnh Thế này bị nghi ngờ là tự chế tạo thuốc nổ, có ý định mưu sát tổng giám đốc mới của Thiên Phượng – ông Cung Phát Thần. Vào lúc 10 giờ 53 phút đêm qua, một vụ nổ xe đã xảy ra ở Tín Hòa Thế Kỷ. Theo thông tin chúng tôi được biết, người lái xe họ Bành đã chết vào rạng sáng ngày hôm nay. Do ông Cung Phát Thần say rượu, phải rời khỏi xe nên đã may mắn thoát nạn, nhưng vẫn bị thương nặng do ảnh hưởng của vụ nổ. Hiện tại vẫn đang được chữa trị tại bệnh viện nhân dân thành phố. Bởi vì lúc đó đã muộn, trên đường ít người qua lại, nên không có ai trông thấy người bị hại. Những sự việc liên quan đến vụ án này sẽ được đưa tin sau, mời mọi người đón xem!”