Tôi chạy vội xuống nhà, nghe được tiếng tim đập dữ dội, âm thanh này vọng lại quá lớn, nên tôi không nghe được bất cứ âm thanh gì khác.
Tôi nói với lái xe, nhanh, nhanh, đi nhanh lên.
Lái xe quay lại nói với tôi mấy câu. Nhưng tôi chỉ biết là môi anh ta đang động, chứ không nghe thấy anh ta nói gì.
Tôi không nghe thấy, sao lại thế này? Sao lại thế này?
Nước mắt tôi chảy ra, tôi quát lên, nhanh đi, đi nhanh đi, tôi xin anh đi nhanh đi.
Miệng của lái xe vẫn động đậy.
Tôi không nghe được, nhưng tôi cũng hiểu được, anh ta đang hỏi, cô muốn đi đâu.
Đi đâu?
Tôi muốn đi đâu chứ?
***
Điệp Ngữ chạy vội vào bệnh viện nhân dân thành phố như một con ruồi bay loạn.
Cô đứng ở chỗ y tá, toàn thân run lên, giọng nói đứt quãng, “Cung… Cung… Cung Phát Thần.”
Cô y tá nhìn cô, rồi đứng dậy, chỉ về một hướng.
Điệp Ngữ lảo đảo chạy trên hành lang. Nước mắt cô đã không còn chảy nữa.
Sau đó bước chân của cô chậm lại. Khi nhìn thấy Cung Phát Thần, cô dừng hẳn lại.
Trên cánh tay anh ta, trên đầu anh ta đều quấn băng vải, ngồi trong xe lăn, bị rất nhiều người vây quanh. Anh ta chửi một câu nhỏ: “Cút ngay! Tôi đi nhà vệ sinh không cần người đi cùng. Tôi không cụt chân!”
Nhìn có vẻ suy sút mà vẫn đẹp.
Điệp Ngữ cảm thấy hốc mắt hơi chua.
Anh ta vẫn tốt. Anh ta không sao cả. Vẫn có thể tức giận được.
Cô bắt đầu cười.
Tầm mắt của anh ta xuyên qua đám người, nhìn về phía cô. Rất lạnh, lại mang theo dịu dàng. Tầm mắt bọn họ gặp nhau, lẳng lặng hòa quyện vào nhau.
Điệp Ngữ đột nhiên phát hiện, bọn họ đã từng sống nương tựa vào nhau. Vai trò của anh ta trong cuộc đời cô còn hơn cả một người yêu. Tình yêu của cô đối với anh ta, đã vượt qua tình yêu từ lâu. Tính mạng của anh ta cũng thế.
Nếu anh ta chết, có lẽ cô sẽ đi theo anh ta. Nhưng mà anh ta không sao, thì cô yên tâm rồi.
Tiếng khóc thút thít của Trịnh Ninh Ninh, đột nhiên chia cắt ánh mắt bọn họ.
Điệp Ngữ lại nghe thấy. Cô nghe thấy rồi, thế giới lại đứng ở trước mặt cô. Vì vậy cô quay người, đi ra ngoài.
Di động vang lên. Cô nghe máy.
“Cung Phát Thần không sao. Anh ta không sao. Anh ta vẫn tốt.” Cô nói vào trong điện thoại, còn mỉm cười nữa.
Mẫn Hạo Trung nghe cô nói, rồi lại nghe thấy giọng hơi nức nở của cô, “Cho nên Trạc Sướng cũng sẽ không sao, đúng không? Đó không phải là Trạc Sướng làm. Không phải cậu ấy.”
Cô biết không phải Trạc Sướng làm. Không phải cô tin chính mình, cũng không phải cô tin sự phán đoán của mình, mà là, cô tin tình yêu của Trạc Sướng.
Cậu ấy yêu cô, không muốn mất cô. Cậu ấy biết, nếu Cung Phát Thần chết, cô cũng sẽ chết theo, nên Trạc Sướng sẽ không đi giết người. Càng không đi giết Cung Phát Thần.
Cô có thể nghi ngờ toàn bộ mọi người trên thế giới, thậm chí nghi ngờ chính mình. Nhưng cô tin Trạc Sướng.
Mẫn Hạo Trung nắm chặt lấy điện thoại, “Điệp Ngữ, cô đang ở đâu, tôi đi đón cô – – Chúng tôi cần gặp cô.”
***
“Ba ngày trước lúc cô rời đi, Trạc Sướng nhảy từ lầu hai xuống, nhảy vào bể bơi. Khi tôi phát hiện thì cậu ấy đang nằm trên bờ. Tôi nghĩ là tự cậu ấy bơi lên.” Mẫn Hạo Trung nói, “Trạc Sướng không phải loại người biết cam chịu. Cậu ấy biến mất hai ngày, tôi không tim được cậu ấy. Sáng nay cậu ấy đột nhiên trở lại Thịnh Thế, rồi bị cảnh sát canh giữ ở đó bắt được.”
Anh ta bình tĩnh nói xong tất cả, “Hiện tại có rất nhiều chứng cứ bất lợi với cậu ấy. Tôi lấy thân phận luật sư đi thăm cậu ấy, nhưng cậu ấy quá kích động, không thể nói chuyện được.”
Điệp Ngữ túm lấy tay anh ta, đánh gãy lời của anh ta, “Để tôi đi gặp cậu ấy, bây giờ cậu ấy đang sợ hãi. Trạc Sướng rất sợ.”
“Điệp Ngữ.” Mẫn Hạo Trung đỡ lấy cơ thể lảo đảo muốn ngã của cô.
Điệp Ngữ vội vàng cười, “Anh không biết sao, tối nào cậu ấy cũng sợ, cậu ấy không thích những nơi xa lạ.” Cô vẫn cười như lúc trước, nhưng giọng nói thì hơi nghẹn ngào, “Lần nào cậu ấy cũng xin tôi đừng đi, nhưng tôi thì luôn bỏ đi mà không cần nghĩ ngợi. Tôi thật là xấu xa…”
“Điệp Ngữ.” Giọng Mẫn Hạo Trung vẫn luôn bình tĩnh, “Bây giờ cô không thể đi gặp cậu ấy. Phải xin phép trước. Tôi đã trình bày tình trạng của Trạc Sướng lên tòa án rồi. Tôi sẽ tìm cách giúp cậu ấy. Tin tôi đi.”
Điệp Ngữ gật đầu, nước mắt rơi xuống, “Tôi tin anh, tôi tin anh mà. Ngay cả Hải Sinh anh còn tìm được, thì anh nhất định sẽ cứu được Trạc Sướng.”
Mẫn Hạo Trung nhớ tới lời tàn nhẫn mà anh ta từng nói với Điệp Ngữ, trong lòng hơi chua xót.
Anh ta giơ tay đẩy kính mắt.
“Còn có bố mẹ Trạc Sướng nữa, bọn họ là người có quyền có thế, nhất định sẽ cứu Trạc Sướng ra đúng không…” Điệp Ngữ cắn môi.
Mẫn Hạo Trung không trả lời. Anh ta là luật sư, anh ta tin tưởng chứng cứ.
Trạc Sướng có năng lực phá hủy cả một tòa nhà, nói gì đến một con người nho nhỏ chứ? Anh ta nhìn vẻ mặt chắc chắn của Điệp Ngữ, không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô. Cô dựa vào cái gì, mà tin tưởng Trạc Sướng như vậy chứ?
Về phần bố mẹ Trạc Sướng, bọn họ đã về Thịnh Thế, quản lý mọi việc.
***
Biểu hiện của Điệp Ngữ rất tốt. Rất cố gắng bình tĩnh, rất bình tĩnh đợi chờ.
Suy nghĩ của cô trở nên ngắn gọn bất thừng, không có suy nghĩ vớ vẩn gì khác. Cô chưa bảo giờ chuyên tâm và chắc chắn như bây giờ.
Nó làm cô trở nên thành thục và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cô cảm nhận được sức mạnh của mình, đủ để cô đợi Trạc Sướng trở về. Loại cảm giác chờ đợi này giống như vết thương mà Trạc Sướng để lại trên vai cô, chua xót mà yên lặng.
Cô nói với chính mình, có gì lớn lao đâu, sự thật đã chứng minh, mạng của mày rất cứng, mày có thể chịu được mà.
Vậy nên cứ chịu đựng đi.
Một tuần sau, Điệp Ngữ đợi được lệnh của tòa án, có thể đến thăm Trạc Sướng.
Cách một tấm thủy tinh, cô gặp được con chó nhỏ của cô.
Trên người cậu rất nhiều vết thương, trên trán có một vết sẹo rất to. Ánh mắt không có cảm giác an toàn. Vừa thấy cô, cậu liền nhào tới, vỗ kính kêu to. Cách tấm thủy tinh, Điệp Ngữ thấy cậu như một con thú nhỏ bị thương, sợ hãi, lo lắng, còn có ý phản kháng.
Điệp Ngữ vô cùng bình tĩnh, chỉ vào cái điện thoại bên cạnh. Cậu lại chỉ lo khóc, không hề động vào nó.
Hai vị cảnh sát ấn cậu ngồi xuống, cầm điện thoại lên đặt lên tai cậu.
“Trạc Sướng.” Giọng nói sạch sẽ của cô truyền đến tai cậu, “Trạc Sướng.”
“Điệp Ngữ, dẫn tôi đi đi, dẫn tôi đi đi!” Cậu khóc rất to, nước mắt nước mũi bay khắp mặt, “Tôi không giết người! Tôi không làm mà!”
Điệp Ngữ véo vào tay mình, giọng nói lại rất kiên định, thậm chí là rất bình tĩnh, “Trạc Sướng, tôi biết, tôi biết mà, tôi tin cậu, tôi tin cậu!”
Trạc Sướng đột nhiên yên tĩnh lại, nhìn cô chằm chằm, “Chị thật sự tin tôi sao?”
Điệp Ngữ gật đầu, có một giọt lệ rơi xuống, chỉ có một giọt. Điệp Ngữ cắn môi, gật đầu.
Nước mắt Trạc Sướng lại rơi xuống, đột nhiên cậu gào lên, “Chị nói dối! Chị lừa tôi! Chị đi rồi, chị không thèm để ý đến tôi!”
Móng tay Điệp Ngữ cắm sâu vào lòng bán tay, cô nhanh chóng lắc đầu, “ Trạc Sướng, là lỗi của tôi.” Cô giơ tay trái lên, nặn ra một nụ cười, “Cậu xem này, chiếc nhẫn cậu đưa cho tôi, vẫn đeo ở đây này. Tôi là của cậu mà, Trạc Sướng. Tôi chỉ thuộc về cậu. Tôi sẽ không rời khỏi cậu đâu.”
Trạc Sướng yên lặng khóc, “Chị nói dối…”
Điệp Ngữ dán tay lên tấm kính, cười rất xinh đẹp, “Tôi là vợ cậu, mà cậu không tin vợ mình sao?”
Trạc Sướng giơ tay lên lau nước mắt.
Điệp Ngữ bắt đầu nói ra những lời mà cô đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần ở trong lòng, “Trạc Sướng, cậu phải nghe lời, phải kiên nhẫn. Mẫn Hạo Trung sẽ đến thăm cậu, cậu phải nói thật với anh ta, nhất định phải nói, phải nói rành mạch, như vậy thì anh ta mới giúp cậu được, có biết không? Tôi ở nhà chờ cậu, tôi ở nhà chờ cậu nhé…”
Có vẻ Trạc Sướng không nghe thấy, cậu chỉ nhìn cô, không ngừng khóc.
Có cảnh sát đi tới, cậu co người lại.
“Đã đến giờ!”
Điệp Ngữ hô lên, “Trạc Sướng, cậu tin tôi đi, tin tôi thêm lần này nữa đi!”
Trạc Sướng bị kéo ra khỏi ghế, cậu túm lấy điện thoại như phản xạ, “Điệp Ngữ, tôi nhớ chị! Tôi nhớ chị! Chị dẫn tôi đi đi! Ở đây đều là ma quỷ! Bọn họ…”
Trạc Sướng không nói hết câu, đã bị lôi đi. Nhìn cậu có vẻ rất yếu ớt, mọi sự giãy dụa đều có vẻ rất vô lực.
Ống điện thoại bị lắc ở không trung. Cảnh sát đi tới, đặt nó về chỗ cũ, rồi đi ra ngoài.
Không gian tịch mịch làm người ta thấy hoảng hốt, lại trống không như trước.
Điệp Ngữ đi ra khỏi trại giam, hai chân mềm nhũn. Cô quỳ trên mặt đất khóc lên.
Trạc Sướng còn chưa nói hết. Khi cậu bị kéo đi, cô nhìn thấy tầng tầng vết thương mới bên dưới áo cậu.
Cậu bị đánh, thì nhất định sẽ phản kháng, cậu sẽ bị đối xử tàn nhẫn… Nhà tù là địa ngục trần gian. Nhưng người ở cùng Trạc Sướng, nhất định là những người cực kỳ độc ác, bọn họ phát hiện Trạc Sướng không bình thường, thì sẽ đánh đập cậu dã man hơn…
Điệp Ngữ đau lòng đến mức không thở nổi, cô dùng sức đấm vào ngực. Trước ngực tím bầm lại, cũng không làm cô hết nỉ non.
Đây là đau đớn cô phải nhận. Đây là trừng phạt cô phải nhận.
Cung Phát Thần không yêu cô, là may mắn của anh ta. Bởi vì những ai yêu cô đều gặp phải bất trắc. Bố cô mất, mẹ cô mất, Hải Sinh cũng ra đi, mà Trạc Sướng đang phải chịu tội.
Trạc Sướng đáng thương; Trạc Sướng đơn thuần; Trạc Sướng bị bỏ rơi từ nhỏ; Trạc Sướng vĩnh viễn cũng không lớn; Trạc Sướng luôn dùng bạo lực để che dấu sự tự ti, yếu ớt; Trạc Sướng thẳng thắn yêu cô… Thậm chí cậu còn không thể thích ứng với xã hội bình thường, thì sao có thể sống nổi ở trong tù chứ?
Cô dựa vào cái gì chứ? Không có một chỗ đáng yêu nào. Cô mới là người đáng chết nhất, vậy mà vẫn sống đến bây giờ.
Mày không nên cắt cổ tay, loại tự sát đó không thích hợp với mày. Mày nên nhảy từ tầng 63 xuống, mày nên ngã thành bùn nhão, rồi bị chó ăn hết.
Điệp Ngữ không thể dừng lại được, cô nghẹn ngào, “Để tôi chịu tội đi, để tôi chịu thay cậu ấy…”
Mẫn Hạo Trung dựa vào cửa xe, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Anh ta rất muốn đi tới đỡ cô dậy, nhưng anh ta không bước nổi một bước.
Nếu trên đời này, có một cô gái, khóc lóc nỉ non cho bạn như vậy, thì ngồi tù, cũng đáng thử một lần.
Hẳn là cô đã yêu Trạc Sướng.
Cậu nhóc kia, rốt cuộc đã chiếm được lòng cô ấy.
Tiếc là cậu không nhìn thấy. Nếu nhìn thấy, miệng cậu sẽ rộng đến Thái Bình Dương mất.
***
Điệp Ngữ nói, “Chúng ta phải nhanh chóng cứu cậu ấy ra. Anh biết mà, trong tù toàn là người xấu, nửa đêm cũng dậy đánh người!”
Điệp Ngữ nói, “Mẫn Hạo Trung, sao chúng ta lại quên là, bệnh nhận có vấn đề về tinh thần, thì không cần chịu trách nhiệm hình sự nhỉ? Trạc Sướng không cần ngồi tù nữa.”
Mẫn Hạo Trung lo lắng nhìn cô, cuối cùng vẫn trả lời, “Chính phủ đang sửa chữa luật pháp, thay đổi vấn đề chịu trách nhiệm hình sự của bệnh nhân tâm thần.”
“Sao lại sửa?”
“Hiến pháp quy định.”
“Ai… ai muốn sửa thế?”
“Trịnh nghị viên.”
“Trịnh nghị viên?” Ồ, bố của Trịnh Ninh Ninh, nghị viên quốc hội. Vẻ mắt Điệp Ngữ hơi hoảng hốt, “Cũng phải nhỉ. Đúng vậy, nếu chỉ vì không biết gì, mà làm người khác bị thương, rồi lại không phải chịu một chút trách nhiệm nào, thì thật sự là không công bằng, rất không công bằng… Người bị hại kia rất vô tội.” Nước mắt cô rơi xuống.
Cô nên bênh vực cho Trịnh nghị viên, bởi vì như vậy sẽ có thể an ủi chính mình. Ông ta không nhằm vào Trạc Sướng, mà chỉ là phải thay đổi điều luật kia thôi.
Vì thế cô cười, “Nhưng mà, nhưng mà, Trạc Sướng không bị tâm thần mà, cậu ấy chỉ là một đứa bé, trí tuệ của cậu ấy chỉ có mười tuổi thôi, sao có thể nghi ngờ người có tâm lý chưa trưởng thành chứ?”
“Việc Trạc Sướng là lập trình viên đã bị tòa án biết rồi.”
Ánh mắt Điệp Ngữ thẳng tắp, cô hoảng sợ cười, “Cho dù Trạc Sướng là thiên tài lập trình, nhưng mà không có chứng cứ mà. Không có chứng cứ là có thể kết luận bừa sao?”
“Điệp Ngữ.” Anh ta vẫn bình tĩnh nói, “Cung Phát Thần đã trình khẩu súng tự chế của Trạc Sướng lên tòa rồi. Cũng có người lên tòa làm chứng là Trạc Sướng đã từng dùng súng uy hiếp Cung Phát Thần.”
Điệp Ngữ đứng dậy, cả người lung lay. Cô tức giận quát lên, “Mẫn Hạo Trung, anh có biết vì sao tôi ghét anh như vậy không?”
Anh ta lẳng lặng nhìn cô.
“Anh luôn đánh vỡ mọi hy vọng của người khác mà không hề thấy áy náy!”
“Xin lỗi. Tôi là một luật sư. Luật sư chỉ tin tưởng sự thật và chứng cứ.” Anh ta dừng lại một chút, “Bối cảnh của Cung Phát Thần quá mạnh, tôi không thể nhúng tay vào, vả lại… bên phía mẹ Trạc Sướng cũng không có ý kiến gì.”
Anh ta nhìn Điệp Ngữ. Mặt cô tái nhợt.
Bọn họ đều hiểu cả. Anh ta đã nói rõ ràng như vậy rồi.
Điệp Ngữ nghe rõ.
Cô gật đầu với anh ta, “Mẫn Hạo Trung. Anh nên nói điều này từ sớm mới phải. Tôi không nên trở thành vật cản trong chuyện này. Tôi nguyện ý làm tất cả để cứu cậu ấy. Trạc Sướng vô tội.”
“Cho dù là tôi, cũng không thể tin cậu ấy vô tội. Điệp Ngữ, tôi phải nhắc cô, Trạc Sướng không phải người tốt.”
“Ừ.” Cô gật đầu, “Anh cũng nói cho tôi biết rằng, cậu ấy chỉ đối xử tốt với người cậu ấy thích. Mà Trạc Sướng không chỉ có thích, mà còn yêu tôi. Tuy là —— tôi không xứng với tình yêu này, nhưng tôi tin tưởng nó.”
Nói xong, cô cũng đi mất.
***
…
…
…
Trạc Sướng mất ba tháng để phục hồi.
Trong khoảng thời gian này, bác sĩ Trương luôn ở cùng cậu. có đôi khi, cậu không thể không để bọn họ trói mình lại. Nhưng dù vậy, cậu cũng vẫn giãy dụa như người bệnh tâm thần, sau đó tạo thành cả người đều bị thương. Trong mơ, cậu luôn bị đánh. Cuộc sống trong tù đã kết thúc, nhưng nó vẫn tiếp tục trong giấc mơ.
Những người đó cười nhạo cậu. Khi phát hiện ra sự khác biệt của cậu, thì bắt đầu đánh cậu. Rồi lấy đó làm việc vui. Có đôi khi, cậu đang ngủ, đột nhiên bị đánh. Bọn họ lột sạch quần áo của cậu, rồi đánh cậu, đổ nước tiểu lên người cậu. Bọn họ nói, ông trời thật là không công bằng, ngay cả thằng ngu cũng làm được thiếu gia, còn được giết người.
Trong giấc mơ, bọn họ cũng vẫn đánh cậu như trước. Cậu ôm chặt lấy đầu mình, nước mắt chảy vào miệng vết thương. Khi cậu phát hiện ra mình càng phản kháng càng bị đánh đau hơn, thì cậu không phản kháng nữa.
Cậu không nghĩ gì nữa. Cậu chỉ nhớ lời của Điệp Ngữ nói. Tôi tin chị, tôi chờ chị.
Cô gái kia lại lừa cậu lần nữa.
Khi Cung Phát Thần tuyên bố hủy đơn kiện với cậu, Trạc Sướng nhìn thấy anh ta mỉm cười.
Anh ta nói với truyền thông là: “Dù sao cậu ấy cũng là kẻ yếu. Tôi muốn tha thứ cậu ấy, như vậy mới có thể cứu vớt cậu ấy.”
Những lời này trở thành đầu đề của mọi tờ báo lớn nhỏ, “Tha thứ mới có thể cứu vớt” trở thành lời tuyên truyền để tranh cử chức Phó thị trưởng của anh ta.
Khi anh ta trúng cử, người Trạc Sướng cũng đã phục hồi như cũ.
Mẫn Hạo Trung nói với cậu, “Chúc mừng cậu trở về, Trạc Sướng.”
Cậu chỉ gật đầu, không nói gì.
***
Điệp Ngữ nói, “Tôi không phải phóng viên chiến tranh!”
Cậu bé túm lấy cô, cười, “Vậy thì có sao đâu, chị chỉ cần chụp là được rồi. Có đề tài nào tốt hơn chiến tranh đâu. Chúng ta nên làm cho cả thế giới nhìn thấy, chiến tranh trong hòa bình là như thế nào —— chẳng lẽ chị sợ chết à?
Điệp Ngữ gật đầu, “Có hơi sợ.”
Cậu bé cũng cười, “Thật ra em cũng sợ. Nhưng mà mục đích là để dũng cảm hơn.”
Điệp Ngữ nghe lời nói không có logic của cậu.
Cậu bé cười nói thêm, “Giống như mục đích của chiến tranh là hòa bình vậy.”
Điệp Ngữ nhìn cậu cười, “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Cậu bé hứng thú nhìn cô, “Ở đâu thế?”
Điệp Ngữ lơ mơ nói, “Ha ha, chị nói bừa thôi.”
Cậu bé cầm máy ảnh treo trên cổ lên, “Lời như vậy mà chị cũng có thể nói bừa được. Chị chắc chắn là một người lạm tình rồi.”
“Hả?” Điệp Ngữ xấu hổ.
Rắc một tiếng, vẻ mặt xấu hổ của cô đã bị đối phương chụp lại.
Cô mang hộ chiếu đến sân bay, nói là, có thể mua được một tấm vé máy bay sắp bay không, đi đâu cũng được.
Cô bán vé nói, có.
Cô cầm vé, đăng ký, ngồi xuống, ngủ mất. Đến khi tỉnh ngủ, cô tiếp viên hàng không nói, thưa cô, đã tới Palestine.
Cô ra khỏi sân bay, đứng ở đầu đường, đột nhiên bị đám người ở đâu xuất hiện kéo đi. Cô khoác một cái ba lô, thất tha thất thểu chạy theo. Trước khi cô bị ngã, một cậu bé túm lấy tay cô, rồi gào lên, “Chạy mau, quân đội đến rồi!”
Vì vậy Điệp Ngữ liều mạng chạy theo.
Cô cứ chạy như vậy, chợt nghe thấy tiếng súng vang, sau đó cô lại thấy cả người nhẹ nhàng hơn.
Khi đó cô nghĩ, đời người thật là thần kỳ.
Cậu bé nhìn vết thương trên cổ tay cô, một cái lại một cái. Da nơi đó rất mỏng, mỏng như vỏ bánh trong suốt, nhìn thấy rõ cả mạch máu.
Điệp Ngữ rút tay mình ra, cười.
Cậu bé kia cũng cười, “Chị thích tự sát hả?”
Điệp Ngữ cắn một miếng bánh mì cứng, không biết nên nói gì.
“Em chỉ hỏi vậy thôi. Chị biết đấy, phong viên luôn tò mò với mọi thứ mà.”
“Vậy cũng không cần bóc vết sẹo của người khác chứ.” Điệp Ngữ liếc cậu.
“Em đã cứu chị một mạng, chị để em phỏng vấn một chút coi như là báo đáp cũng không phải là quá đáng chứ nhỉ?”
Điệp Ngữ tức giận, nhíu mày nhìn cậu, “Báo đáp hả? Sao cậu không đợi tôi lấy thân báo đáp đi?”
Cậu ta bật cười chế nhạo, “Nào dám, dạo này lấy vợ khó lắm.”
Vợ. Vợ.
Điệp Ngữ lại nhớ tới Trạc Sướng.
Mấy hôm trước, cô gọi điện thoại cho Tư Tư. Tư Tư sợ hãi nói về tình hình của Trạc Sướng, Cung Phát Thần, Thịnh Thế… Sau đó còn hỏi cô, Điệp Ngữ, chị ở đâu thế, sao em nghe thấy tiếng ồn ào ở đó.
Điệp Ngữ nói, chị rất tốt, đang làm việc.
Chị làm gì thế?
À, làm mấy việc không quan trọng.
“Cắt vì anh ta hả?” Cậu nhóc kia hỏi.
Điệp Ngữ ngẩng đầu, miệng không nhai nữa, “Anh ta là ai?”
Cậu ta nhìn cổ tay cô, “Người chị đang nghĩ trong lòng đấy.”
“Không phải!” Điệp Ngữ mở to mắt, giống như muốn mắng chửi chính mình, “Tôi tự sát vì một người đàn ông khác rất nhiều lần. Nhưng bây giờ tôi lại yêu một người khác rồi. Sao hả, tôi lạm tình vậy đó, cậu cắn tôi chắc?”
Cậu ta bị cô mắng, thì thấy oan ức, “Không phải là em thấy tò mò sao, cần gì phải sũ như vậy chứ.”
Xoay người đi ra ngoài, đến khi quay lại thì mang theo một bát mì ăn liền, cười hì hì, “Ôi chao, là vị bò cay đấy, bát cuối cùng.”
Điệp Ngữ ném bánh mì ra, cầm lấy bát mì.
Cậu nhóc kia cười, “Vốn là đưa cho chị mà, cướp làm gì chứ.”
Có vị hạt tiêu kích thích, làm khẩu vị của Điệp Ngữ cũng khá hơn.
“Nói thử coi, người bây giờ chị yêu, là người như thế nào?” Vẻ mặt cậu ta nịnh nọt.
Điệp Ngữ bắt đầu nhớ lại, vẻ mặt cũng rất hạnh phúc, “Cậu ấy là một đứa bé vĩnh viễn cũng không lớn, nhưng mà tôi vẫn yêu cậu ấy. Không nghĩ tới, tôi lại vì vậy mà thật sự trưởng thành. Chúng tôi là người của hai thế giới, không thể ở cùng nhau được. Nhưng mà, tôi cũng có yêu một người đàn ông rất hoàn mĩ. Tôi từng tự sát vì anh ta rất nhiều lần, bởi vì anh ta không yêu tôi. Người như tôi, đều là tự làm tự chịu.”
Nói xong thì cười.
Đang ăn chợt nghe cậu nhóc kia nói, “Thật ra trước khi Romeo yêu Juliet, từng điên cuồng yêu một cô bé khác tên là Rosalind. Nhưng mà Rosalind từ chối anh ta. Romeo rất đau khổ, vì gặp Rosalind mà lẻn vào bữa tiệc của gia tộc đối địch. Ai ngờ khi gặp được con gái Juliet của gia tộc đối địch, liền yêu cô ấy, rồi làm ra một giai thoại.”
Điệp Ngữ ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Cậu ta mỉm cười nói tiếp, “Không ai trách Romeo lạm tình cả, mà còn cho anh ta là tình thánh. Mỗi lần yêu, anh ta đều yêu sâu đậm, cho đến khi anh ta tìm được người thật sự phù hợp, anh ta nguyện ý trả giá cả sinh mệnh cho người đó.”
Điệp Ngữ rơi nước mắt, cô cười, “Ha ha, thật là cay.”
Cậu nhóc kia đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Nhưng đừng để nước mắt rơi vào bát, trong nước mắt có độc tố, như vậy là sẽ thành chị tự sát đấy.”
Điệp Ngữ cười.
Ăn xong mì, cô hỏi cậu ta, “Mai chúng ta sẽ làm gì?”
“Mai em muốn vận chuyển đồ cứu trợ, chị ở nhà chờ, khi nào đồ cứu trợ đến, thì chia nhỏ chúng nó ra.”
“Ừ.” Điệp Ngữ gật đầu, rồi cười hỏi, “Nhà hả? Cậu coi đây là nhà à?”
“Xung quanh anh đây đều là nhà.” Cậu ta đắc ý nói.
Điệp Ngữ lấy đũa gõ đầu cậu ta, “Không lớn không bé!”
Cậu ta kêu đau rồi lại lặng lẽ mò đến gần.
“Này, chị.” Cậu nhóc này thật sự không coi mình là người ngoài, “Đôi nam nữ khỏa thân trong máy ảnh chị là ai thế?”
“Khỏa thân gì?”
“Chính là tấm ảnh đứng trên gò đất, khắp trời đầy sao đấy. Dáng người như vậy…” Ánh mắt cậu ta di chuyển lên xuống, “Không phải chị đấy chứ?”
“Ai cho cậu lục đồ của tôi hả?” Điệp Ngữ đứng dậy đuổi đánh cậu ta.
Thật vui vẻ.
Trong cuộc đời, người đến người đi, yêu yêu hận hận, cuối cùng, cũng chỉ còn một mình.
Điệp Ngữ nói cho chính mình, một mình, mới là chân lý của cuộc sống.
Không phải là cô đơn một mình, mà là tình cảm chỉ có một mình, cho dù bị bao nhiêu người vây quanh, cũng vẫn chỉ một mình.
***
Ở cùng cậu nhóc kia rất quen thuộc, cậu ta cũng luôn miệng gọi chị. Dường như hai người đã quen biết từ lâu vậy. Cậu ta tên là Trương Tử Phong. Tốt nghiệp hệ tin tức. Chạy đến chiến khu là công tác phản chiến, cũng giúp đỡ trẻ em ở đây. Điệp Ngữ trêu chọc tên cậu ta, sau đó thì luôn gọi là đồ điên.
Điệp Ngữ cũng nỗ lực tham dự, phân phát đồ cứu trợ cho những đứa trẻ ở đây, chụp ảnh cho bọn chúng. Có đôi khi, cô cũng lẻn vào đội ngũ du hành cùng với Trương Tử Phong, chụp được những cảnh xung đột.
Có đôi khi, đạn sượt qua tai, Điệp Ngữ sợ tới mức tim như dừng đập. Cô thề là sau này không đến nữa, nhưng rồi vẫn lại đến.
Không có cách nào. Cô lên nhầm thuyền giặc, tình thương cũng nổi lên.
Sau đó lại bị Phong Tử cười nhạo là “quá lạm tình”.
Có đôi khi vật tư quá khan hiếm, mà sự viện trợ đột nhiên gián đoạn, những đứa bé kia quá đói, cô đành phải tìm đủ mọi thứ có thể ăn được làm đồ ăn. Sau đó, chính cô cũng đói.
Vì vậy lại thấy nhớ thành thị, nhớ những quán cơm thơm phức trong thành thị.
Cô thở dài, rốt cuộc cô cũng không phải người vĩ đại.
Điệp Ngữ mệt mỏi. Đói đến mức bụng cũng đau. Ngay cả thở cũng khó khăn. Đã mấy ngày rồi, tâm trạng của cô rất xấu.
Sau khi làm xong việc, cô ngồi trong căn nhà thấp bé đợi Phong Tử về. Cô đói, rất muốn ăn gì đó.
Có tiếng ủng đi tới. Cô không biết là bạn hay là địch, liền chạy vào trong phòng.
“Điệp Ngữ!” Cô nghe được một tiếng gọi.
Dừng bước.
Cảm thấy hai chân nóng lên. Cúi đầu nhìn xuống, hai ống quần đầy máu.
Cô ngẩng đầu nhìn Cung Phát Thần, lại cúi đầu xuống nhìn máu đỏ trên quần, người liền mềm nhũn xuống.
Chu Điệp Ngữ vẫn thấy máu là choáng.
***
Anh ta tìm Điệp Ngữ từ ngày cô biến mất. Ba tháng sau rốt cuộc cũng tìm được.
Dựa vào mấy tấm ảnh về trận chiến trên báo. Mấy tấm ảnh Điệp Ngữ chụp cho đám trẻ con.
Anh ta tìm được tòa soạn báo, liền tìm được nơi gửi tới, là một người tình nguyện tên là Trương Tử Phong chụp.
Anh ta đã nghĩ rất lâu mới lên máy bay đến đây. Anh ta cũng từng lo lắng mình sẽ bị trúng đạn.
Nhưng rồi anh ta vẫn tới, còn gặp được cô.
Cô mặc bộ quần áo bẩn, trên mặt đầy tro bụi, vừa nhìn thấy anh ta liền ngất đi.
Anh ta liên hệ với đại sứ quán, rồi đưa Điệp Ngữ về bệnh viện trong thành phố.
Môi Điệp Ngữ bong da, tái nhợt.
Anh ta ôm cô vào lòng, vô cùng lo lắng.
Hôm đó, cô chạy đến đàm phán với anh ta, xin anh ta thả Trạc Sướng ra.
Anh ta không thể tin nổi, cô lại xin anh ta thả người muốn giết anh ta ra.
Anh ta biết đó là Trạc Sướng, tuy là say, nhưng anh ta cảm thấy cái bóng kia chính là Trạc Sướng.
Nhưng mà Điệp Ngữ lại tin rằng tên ngốc kia tuyệt đối không giết anh ta.
Vì thế anh ta tát cô một cái. Anh ta không thể tha thứ cho việc cô biện hộ vì một người đàn ông khác như vậy, nhất là ở trước mặt anh ta.
Lúc trước, sự tin tưởng của Điệp Ngữ chỉ thuộc về anh ta.
Cho dù anh ta có làm gì, Điệp Ngữ cũng sẽ tin tưởng anh ta.
Vậy mà bây giờ, cô lại đem tất cả tình yêu gửi cho Trạc Sướng.
Anh ta không thể nhịn được, tát cô một cái.
Điệp Ngữ quỳ xuống, khóc nức nở, nói là Trạc Sướng ở trong tù phải chịu khổ.
Cung Phát Thần nghe vậy, trong lòng chua xót.
Cô ngốc này, chẳng lẽ cô không biết rằng cô càng cầu xin, anh ta càng tức giận sao?
Anh ta muốn cho Trạc Sướng chết ở trong tù.
Cô nói, cô sẽ ra đi. Cô sẽ không xuất hiện nữa. Chỉ cần anh ta cứu Trạc Sướng, cô sẽ biến mất. Cô nói, cô đã đi xin mẹ Trạc Sướng rồi, Lâm Nhã Như đồng ý chỉ cần cô biến mất, bà ta sẽ bảo vệ con trai bà ta.
Cung Phát Thần nghe được rất nhiều vấn đề trong lời cô nói.
Sau đó anh ta lạnh lùng nói với cô, “Tôi muốn em ở lại, cả đời làm tình nhân của tôi!”
Điệp Ngữ vội vàng gật đầu.
Cung Phát Thần lén ký hiệp định với Lâm Nhã Như, anh ta có được 30% cổ phần của Thịnh Thế. Sau đó anh ta tuyên bố hủy đơn kiện. Còn xử lý hậu sự cho người lái xe đáng thương kia. Tất cả đều xong xuôi, Chu Điệp Ngữ lại biến mất.
Anh ta thề nhất định phải bắt được cô. Đồ lừa đảo này!
Cung Phát Thần cảm thấy trò chơi này rất vui, quả thực hơn hẳn những trò chơi lúc trước của bọn họ. Nó làm anh ta thấy kích thích, làm anh ta thấy khẩn trương, làm anh ta tràn ngập ý chí chiến đấu, và vô cùng đau lòng.
Anh ta không có chút tổn thất nào. Thậm chí anh ta còn thành công mượn sự kiện này, chiếm được địa vị và tiền bạc.
Phúc họa tướng ỷ, quả nhiên là chính xác.
Vì thành công, anh ta có thể hy sinh một chút. Cho dù là một chút cơ hội, anh ta cũng sẽ không buông tha. Anh ta tin là Trạc Sướng, sẽ chế tạo cơ hội cho anh ta.
Bác sĩ đi ra, muốn anh ta điền một số thông tin.
Sau đó mắng anh ta.
Cung Phát Thần không hiểu tiếng Ả Rập, nên có một nhân viên của đại sứ quán làm phiên dịch cho anh ta.
Ý bác sĩ là, may mắn, thai nhi vẫn an toàn. Trên thế giới chỉ có mình Trung Quốc các người thực hiện kế hoạch hóa gia đình, nhưng nó không phải là lý do để phá thai.
Cung Phát Thần không hiểu.
Vì thế bác sĩ nghiêm túc nói mấy câu, rồi quay người đi.
Phiên dịch nói, thành tử cung của cô ấy quá mỏng, do đã từng phá thai, không biết lần này có giữ được không.
Vì thế Cung Phát Thần nhớ tới mấy năm trước, Điệp Ngữ làm loạn hôn lễ của anh ta.
Cô hỏi anh ta, cô có thể có con với anh ta không.
Cung Phát Thần lúc đó chỉ chú tâm vào sự nghiệp, chán ghét tình yêu, nên đã nói, anh ta không muốn có phiền phức không cần thiết. Rồi bỏ đi.
Khi đó, Điệp Ngữ còn chưa đầy hai mươi tuổi.
Cũng là lần duy nhất cô nhắc tới đề tài này.
Khi đó chính cô vẫn còn con nít.
Anh ta cảm thấy cần phải xác nhận một chút, vì thế chạy vào phòng bệnh, y tá không ngăn được, đành phải mặc kệ anh ta, tưởng rằng anh ta quá vui vì được làm bố.
Điệp Ngữ đang làm siêu âm, nhìn điểm đen đen trên màn hình, vẻ mặt hạnh phúc.
“Bố đứa bé là ai?” Anh ta hỏi cô. Sau đó lại cảm thấy vấn đề này thật ngu ngốc.
Điệp Ngữ không dời mắt khỏi sinh mệnh nhỏ bé kia, nghe thấy có người hỏi, cũng không thèm nghĩ ngợi gì liền nói, “Ai quan tâm chứ?” Cô vừa cười vừa nói.
Nói cong mới nhớ ra, liền ngẩng đầu nhìn lên. Trông thấy anh ta thì không cười nữa, “Xin lỗi, tôi chỉ là… quá vui thôi.” Cảm thấy mình không đủ thành ý, liền bổ sung thêm một câu, vui vẻ phấn chấn, “Trước kia bác sĩ nói với tôi, cả đời này tôi cũng không thể làm mẹ được.”
Y tá nói câu gì đó. Điệp Ngữ không hiểu.
Hai cô gái khua tay múa chân một lát, Điệp Ngữ mới hiểu cô ấy hỏi cô có muốn chụp ảnh làm kỷ niệm không.
Yes, yes. Điệp Ngữ gật đầu.
Cung Phát Thần liền nuốt lời muốn nói lại.
Đợi đến khi tất cả xong xuôi, Điệp Ngữ mới cẩn thận cầm lấy tấm ảnh, cười như một đóa hoa. Cô nói với Cung Phát Thần, “Anh dẫn tôi về đi. Tôi không thể sống ở đây được. Tôi phải ăn uống, nghỉ ngơi cẩn thận.”
Cung Phát Thần nhìn bộ dáng không để tâm của cô. Giống như cô đã quên hết những xung đột, những mâu thuẫn lúc trước. Bây giờ cô tìm đã được một đối tượng để đặt hết tình yêu nồng nhiệt của mình rồi. Đó là con của cô.
Con của cô sẽ không từ chối tình yêu của cô, cũng sẽ không phản đối tình yêu của cô. Đương nhiên, cũng không có bất kỳ ai ngăn cản cô yêu con cô cả.
Vì thế, cô đem toàn bộ tình yêu của mình dành cho sinh mệnh nhỏ chưa chào đời này. Những người khác, chuyện khác không thể lọt vào mắt cô.
Điệp Ngữ chính là vậy, cô không hề keo kiệt, mỗi lần yêu đều là toàn bộ tâm ý. Đã từng người được nhận là anh ta, sau đó, có lẽ là Trạc Sướng.
Nhưng bây giờ, bọn họ đều bị cô từ bỏ. Cô có đứa bé của mình, những người khác không là gì cả.
Cô xoa bụng, vẻ mặt ngọt ngào, “Cún con bảo bối, mẹ mang con về nước nhé.”
Sao cô lại tự tin là anh ta sẽ mang cô về chứ?
Nhưng mà Cung Phát Thần cũng vẫn mang cô về.
Ở trên máy bay, anh ta hỏi cô, “Em từng phá thai à?”
Điệp Ngữ đang uống sữa. Cô dừng lại, nhìn anh ta, rồi gật đầu. Vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Là của tôi?”
“Ừ.”
Điệp Ngữ tiếp tục uống sữa tươi.”Không phải vấn đề của anh. Là chính tôi không muốn. Chỉ là tôi đi phá thai, nhưng làm không tốt lắm.”
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn đám mây ngoài cửa sổ, “Ôi, cún con bảo bối, con mau nhìn này, đám mây này thật là xinh đẹp.” Lại quay đầu nói với Cung Phát Thần, “Hoàng Hậu nhìn đến tuyết trắng liền sinh ra công chúa Bạch Tuyết, tôi nhìn thấy mây trắng, anh nói xem sẽ sinh ra cái gì?”
Cung Phát Thần nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, có lẽ cô đã không cần gì cả, nên mới vui vẻ như vậy. Cô luôn biết tìm niềm vui trong đau khổ, cũng rất biết quên.
Chỉ là người bị cô vứt bỏ, không khôi phục nhanh như cô mà thôi.
Anh ta lắc đầu.
“Là cún con đấy.” Cô cười đắc ý, “Bởi vì mọi việc thay đổi khôn lường.”
Cung Phát Thần cũng cười khổ.
Trong đầu của anh ta đều là Chu Điệp Ngữ hai mươi tuổi, nhẹ nhàng hỏi anh ta: em có thể có con với anh không?
Khi đó anh ta còn không thèm dùng một phút để đoán xem mục đích của cô là gì.
Cô sẽ khẩn trương đến mức nào.
Anh ta lại lạnh lùng trả lời tàn nhẫn.
Anh ta nghĩ đến cô tự đi tìm nơi phá thai, nghĩ tới cô đau khổ, tuyệt vọng. Nghĩ tới bác sĩ nói cho cô biết rằng, phẫu thuật không tốt, cô có thể sẽ không được làm mẹ.
Cô biến mất một thời gian dài. Khi đó, Cố Hải Sinh ở cùng cô.
Cô không nói với anh ta một chữ nào.
Cho dù là hiện tại, cô cũng không hề trách cứ.
Cô nói đó là vấn đề của cô.
Cung Phát Thần đột nhiên rơi lệ, nong nóng.
Anh ta đã rất lâu không khóc rồi.