TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Hứa Gia Lạc không định sẽ bỏ lỡ nguyên bữa tiệc ngày hôm nay, có điều Nam Dật đã chơi cả ngày, giờ cậu bé liên tục ngáp ngắn ngáp dài mấy lần. Hứa Gia Lạc bèn bế con trai mình lên đi về phía khu nghỉ dưỡng.

Bé con nặng trĩu tay đang gà gật bên vai hắn. Có lẽ vì gió biển mơn man nhẹ nhàng và nằm trong lòng bố mình quá dễ chịu, nên còn chưa đến phòng Nam Dật đã ngủ thiếp đi.

Hứa Gia Lạc đặt Nam Dật lên giường Cận Sở. Hắn đứng thẳng dậy, chỉ thấy chiếc huy chương cuộc đua ca nô rẻ tiền kia vẫn còn được đeo trên cổ bé con thì khẽ cười cười, đoạn dùng ngón tay sờ khuôn mặt múp míp mềm mại của Nam Dật rồi mới quay người chuẩn bị rời đi.

“Gia Lạc à.” Cận Sở vốn đứng ở bên cạnh lẳng lặng ngắm nhìn hai cha con, lúc này y cũng bất giác đứng dậy đi theo Hứa Gia Lạc ra đến hành lang bên ngoài.

“Hả?” Hứa Gia Lạc dừng chân: “Sao thế?”

“Em muốn hỏi…”

Cận Sở ngập ngừng muốn nói lại thôi, mà Hứa Gia Lạc thì vô thức hỏi ngay: “Có phải em cũng muốn xuống chơi không? Vậy để sau đó anh về trông con thay em nhé, được không?”

Cận Sở hơi sửng sốt, cuối cùng chỉ nở nụ cười rất nhẹ rồi thấp giọng nói: “Không cần, không có chuyện gì đâu.”

Hôm nay y cũng quá mệt mỏi rồi, huống chi y còn không có tâm trạng nào để chơi đùa.

Chỉ là y vẫn mãi nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến việc Hứa Gia Lạc nói sai lầm vừa nãy.

Nghĩ… Trước đó y đưa ra đề nghị ly hôn có phải là một quyết định sai lầm không?

Cận Sở bỗng nhiên rất muốn hỏi Hứa Gia Lạc vấn đề này.

Có điều thấy Hứa Gia Lạc còn nghiêm túc nghĩ muốn thay phiên y trông con, Cận Sở bỗng thấy xót xa đến lạ.

Thời gian càng lâu, có đôi khi y sẽ dễ dàng quên mất rất nhiều điểm tốt của Alpha này.

Bây giờ nhớ lại, chỉ còn sót lại mất mát và rất nhiều xót xa, tựa như miếng bánh ga tô nọ, ăn đến thìa cuối cùng mới phát hiện nó ngọt ngào đến nhường nào. Nhưng mà ai cũng biết, rằng ăn miếng cuối cùng xong thì sẽ chẳng còn gì nữa.

Vì thế, ngay cả vấn đề kia Cận Sở cũng không muốn thốt nên lời nữa.

“Được.” Hứa Gia Lạc lại nhìn Cận Sở một cái rồi gật gật đầu: “Nam Dật có chuyện gì thì em cứ gọi anh.”

….

Khu nghỉ dưỡng rất đỗi yên tĩnh. Trên đường đi, Hứa Gia Lạc còn bất ngờ nhìn thấy mấy Alpha và Omega mặc trang phục rất nóng bỏng đang ra ra vào vào một căn phòng cạnh đại sảnh, hình như đang chuẩn bị gì đó.

Chỉ mất một giây, Hứa Gia Lạc đã nhận ra –

Không ngờ Hàn Giang Khuyết và Văn Kha lại chuẩn bị một màn biểu diễn hấp dẫn đến thế, đúng là không thể coi thường hai người này được.

Dường như lúc này đêm ở Phuket mới thật sự mở màn, nhưng ai ngờ lúc này trời lại đổ mưa phùn lất phất.

May là Văn Kha đã sớm có kế hoạch dự phòng cho thời tiết, thế nên mọi người đều không quá để ý, tất cả đều rối rít chạy từ bãi biển tới cạnh bể bơi khu nghỉ dưỡng, sau đó lần lượt ngồi xuống bàn.

“Anh Hứa ơi, đến đây nào! Chơi Nói thật hay nói thách, có quê mùa tí nhưng đủ kích thích! Lên nào!”

Vương Tiểu Sơn đã uống không ít rượu, vừa nhìn thấy Hứa Gia Lạc cậu ta bèn kéo tay hắn lại: “Mau mau ngồi xuống đi ạ.”

“Phó Tiểu Vũ đâu?” Hứa Gia Lạc liếc nhìn quanh bàn một vòng, sốt ruột hỏi.

“Vừa rồi hai người họ về khá sớm, giờ không thấy đâu.” Hồ Hạ ngồi bên cạnh nói một câu.

Lúc này Hứa Gia Lạc đã gấp lắm rồi, hắn lại đứng dậy liếc mắt tuần tra toàn bộ bể bơi một vòng, cuối cùng mới phát hiện Ôn Hoài Hiên và Phó Tiểu Vũ đứng cạnh quầy bar cạnh bể bơi.

Hắn đi thẳng tới đó.

Trong tiếng nhạc ồn ào, hai người kia lại đứng bên quầy bar nên hoàn toàn không nhận ra Hứa Gia Lạc đang đến gần.

“Hút thuốc không?”

Hứa Gia Lạc nghe Ôn Hoài Hiên hỏi.

“Sao lại hỏi thế?” Phó Tiểu Vũ thấp giọng nở nụ cười: “Thực ra tôi không hay hút thuốc đâu, không phải lần trước đã nói với anh rồi sao?”

“Chỉ là tôi cảm thấy thế thôi.” Giọng của Ôn Hoài Hiên rất trầm: “Cảm thấy với tâm trạng lúc này cậu sẽ muốn hút thuốc, giống như lần trước ấy…”

Bên quầy bar quá ồn ào, người người gọi rượu mạnh không ngớt. Cộng thêm bar đang mở một ca khúc nhạc rock, đến nỗi Hứa Gia Lạc chẳng nghe thấy nửa câu nói sau của Ôn Hoài Hiên.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn bám riết chốn này.

Từ trong bản tính của hắn đã có chất giảo hoạt như một con cáo, cũng có sự nhạy cảm của loài động vật đối với từng cọng cỏ ngọn cây trong môi trường xung quanh.

Hắn vẫn luôn luôn dè chừng Ôn Hoài Hiên.

Thậm chí còn không chỉ đơn giản vì bản thân Ôn Hoài Hiên, mà là vì người này đã phản chiếu tâm trạng bộc lộ… của Phó Tiểu Vũ khi không ở trước mặt hắn.

Phó Tiểu Vũ đã hút thuốc trước mặt Ôn Hoài Hiên.

Bởi vì tâm trạng không tốt.

Nhất thời Hứa Gia Lạc không biết chuyện nào khiến mình đau lòng hơn.

“Pina Colada!”

*Là một loại cocktail được làm từ rượu rum, kem dừa hoặc nước cốt dừa và nước cốt dứa, có nguồn gốc từ Puerto Rico.

Đúng lúc này, chàng bartender người Thái bỗng đặt một ly cocktail đến trước mặt Phó Tiểu Vũ.

Omega nhận lấy ly Pina Colada mình gọi, y thuận thế xoay mình lại, vừa lúc đối mặt với Hứa Gia Lạc đang kinh ngạc đứng cách đó không xa.

“Về rồi à?” Phó Tiểu Vũ điềm nhiên chào một tiếng.

“Uống gì đó nhé?” Ôn Hoài Hiên cũng gật đầu nhẹ với Hứa Gia Lạc một cái “Tôi thấy rất nhiều người gọi Pina Colada, anh cũng thử chút xem sao.”

Quả thật Hứa Gia Lạc cũng hơi thất hồn lạc phách, thậm chí nhất thời còn không mở miệng. Mãi đến khi Phó Tiểu Vũ và Ôn Hoài Hiên cùng nhau đi rồi, hắn mới vô thức nói với bartender: “Pina….”

Vừa mở miệng, hắn lập tức nhận ra có gì đó sai sai.

Uống Pina Colada cái gì, uống Pina Colada cái gì chứ!

Tình hình ban đầu vốn đã tệ rồi, nếu lại để Ôn Hoài Hiên dẫn Phó Tiểu Vũ ra ngoài lái xe máy thì đêm nay hắn sẽ thật sự vô dụng.

Hứa Gia Lạc bỗng lắc đầu thật lực, đoạn nhanh chóng quay lại ngồi vào bàn, còn cố ý nhìn lướt qua cái cốc trong tay Ôn Hoài Hiên…

Thoạt nhìn là một cốc Soda.

Mẹ kiếp, suýt chút nữa là thua trong tay kẻ này rồi.

Chỗ ngồi của Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ ngăn cách bởi Vương Tiểu Sơn và Hồ Hạ.

Cảm giác ấy xa xôi đến độ giống như mỗi người một nơi vậy.

“Mọi người về cả rồi à, nhanh bắt đầu nào!”

Vương Tiểu Sơn phát cho mỗi người một con số, sau đó hào hứng lấy điện thoại ra: “Để em bốc thăm trước cho!”

Cậu ta còn có một app chuyên dụng chơi Nói thật hay thách, có thể tự động bốc thăm, có cả kho câu hỏi lúc không nghĩ ra vấn đề gì, khá là chuyên nghiệp.

Ban đầu Hứa Gia Lạc không có hứng thú gì với trò chơi này, hắn còn đang suy nghĩ để tìm cơ hội nói riêng vài câu với Phó Tiểu Vũ.

Nhưng lúc này Vương Tiểu Sơn lại rất kích động, cậu ta uống rượu đến độ mặt mũi đỏ bừng, khiến Hồ Hạ phải nhìn chằm chằm.

“Số 8.”

“Đây!”

Cũng rất khéo, số 8 lại chính là Hồ Hạ. Alpha này vẫn luôn nhìn Vương Tiểu Sơn, lúc này đột nhiên bị nhắc đến khiến cậu ta giơ cả cánh tay lên.

“Vậy tôi là chủ xị hỏi trước nha.” Vương Tiểu Sơn nhấp thêm ngụm rượu, khẽ đảo mắt rồi cười toe toét hỏi: “Chuyện ngu ngốc nhất mà anh từng làm vì thất tình là gì?”

Khá lắm. Vừa nghe xong Hứa Gia Lạc đã biết nhất định Vương Tiểu Sơn là người chơi già dặn kinh nghiệm.

Vương Tiểu Sơn vừa hỏi xong thì bỗng nghiêng đầu sang một bên: “Chờ đã, không phải là anh chưa từng yêu đương đấy chứ?”

“Sao lại thế được!” Hồ Hạ thật sự không thể chịu được sỉ nhục này: “Tôi từng yêu một lần đấy. Chuyện ngu ngốc nhất tôi từng làm vì thất tình là… Là sau khi chia tay mối tình đầu, tôi, tôi…”

Cậu ta nghiến răng một cái: “Tôi xăm một dòng chữ “XXX anh vĩnh viễn yêu em” lên đùi, đến bây giờ còn chưa xóa đi. Nghe nói là đau lắm.”

Hứa Gia Lạc suýt nữa phụt hết chỗ nước mình vừa uống.

Đừng nói đến Tiêu Vân và Vương Tiểu Sơn đang cười như điên, đến cả Phó Tiểu Vũ cũng không nhịn được mà phì cười thành tiếng.

Có lẽ vì câu hỏi bắt đầu này quá vui, đến mức ban đầu mọi người còn không quá hứng thú đã bắt đầu hăng hái dần lên.

Trò nói thật hay thách này, không chơi thì cảm thấy ngốc, một khi hòa vào bầu không khí sẽ bất giác chìm đắm vào.

Chơi được hai lượt, mọi người đã uống không ít rượu, câu hỏi đặt ra cũng bắt đầu chuyển hướng tới chủ đề lợi hại hơn. Thậm chí Vương Tiểu Sơn còn chờ cơ hội để hỏi trải nghiệm tình dục của Tiêu Vân và Lý Tinh Tinh.

Phó Tiểu Vũ nghe rất nghiêm túc, nhưng lạ là chẳng ai bốc thăm được y.

Hồ Hạ cuối cùng cũng chọn trúng Vương Tiểu Sơn. Cậu ta cố ý suy nghĩ một lúc mới vờ điềm nhiên hỏi: “Tiểu Sơn này, giờ cậu đang yêu à?”

“Ừm… Câu hỏi hay đấy.” Vương Tiểu Sơn khẽ mỉm cười một cái: “Tôi vừa chia tay. Chia tay một ngày trước khi đến Thái Lan.”

Dáng vẻ mỉm cười nói “Vừa chia tay” của Vương Tiểu Sơn khiến mọi người phải bối rối.

“Lại chia tay à?” Phó Tiểu Vũ nhíu nhíu mày.

“Đúng thế ạ.” Đôi mắt của Vương Tiểu Sơn hơi mơ màng, cậu ta nói: “Cũng chẳng sao, lần này em không đau lòng lắm đâu, thật đấy. Chơi tiếp nào.”

Hiển nhiên là Vương Tiểu Sơn đã ngà say rồi. Hứa Gia Lạc nhìn cậu thư ký một cái, đoạn im lặng dịch ly rượu của cậu ta ra ngoài.

Mưa vẫn rơi tí tách.

Đột nhiên có người rút được Phó Tiểu Vũ, là Lý Tinh Tinh.

Lý Tinh Tinh hơi lúng túng xoa xoa mũi, nói thật, cô thật sự không muốn rút trúng ông chủ của mình. Cô suy nghĩ hồi lâu, sau đó liếc nhìn điện thoại, bỗng như được giải cứu: “A đúng rồi, nếu nghĩ không ra câu hỏi thì có thể dùng chức năng chọn câu hỏi ngẫu nhiên của app này đúng không?”

Không chờ Vương Tiểu Sơn trả lời, Lý Tinh Tinh đã bấm chọn câu hỏi ngẫu nhiên, sau đó cầm điện thoại đọc: “Trong năm nay, ngày mà bạn đau lòng nhất là khi nào? Tại sao? A… Đây chỉ là ngẫu nhiên thôi.”

Đọc đến sau cùng chính cô cũng kinh hãi, Vương Tiểu Sơn có app quỷ quái gì vậy, hỏi câu ngẫu nhiên này không bằng tự cô suy nghĩ còn hơn.

Phó Tiểu Vũ không khỏi sửng sốt.

Y cầm ly rượu im lặng mấy giây, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Gia Lạc ngồi cách đó không xa trong chốc lát.

Cách cặp kính, đôi mắt hẹp dài của Alpha ấy đang cố chấp nhìn y.

“À, hay là đôi câu khác đi?” Sau mấy giây chờ đợi, Lý Tinh Tinh lúng túng giảng hòa: “Sao nó lại ra hai câu hỏi thế này, không đúng quy định nhỉ.”

Hứa Gia Lạc ngồi đối diện cô cũng mấp máy môi như muốn nói điều gì đó.

“Không cần.” Phó Tiểu Vũ bỗng lắc đầu, y nhấp một ngụm Pina Colada: “Ngày mà tôi đau lòng nhất trong năm nay chính là hôm sinh nhật, ngày 18 tháng 8. Là vì…”

Phó Tiểu Vũ dừng lại một chút mới nhẹ nhàng nói tiếp: “Có lẽ là vì bản thân đã già hơn một tuổi.”

Lời thật lòng chỉ nói phân nửa.

Giống như vị rượu rum tuột từ yết hầu xuống dạ dày đang dần trở nên chát đắng.

“Đưa điện thoại cho tôi nào.”

Phó Tiểu Vũ nhận lấy điện thoại, nhưng con số hiển thị trên app lại khiến y kinh ngạc.

Số 7.

Là số của Hứa Gia Lạc.

Hứa Gia Lạc không thể nào biểu hiện bình thản được, ánh mắt của hắn gần như ngưng tụ lại trên người Phó Tiểu Vũ. Khi biết được mình là người được rút trúng, trong nháy mắt đó hắn vừa đau lòng cho câu trả lời trước đó của Phó Tiểu Vũ, vừa nhịn không được mà dấy lên tia hy vọng.

Hắn nghĩ, Phó Tiểu Vũ sẽ hỏi mình cái gì đây?

Thực ra Omega ấy cũng uống say đến mơ màng rồi. Đôi mắt mèo tròn xoe như được phủ tầng sương mờ, y chỉ hững hờ liếc nhìn hắn một cái, sau đó tùy nhấn điện thoại một cái.

Người ấy chọn câu hỏi ngẫu nhiên.

Hứa Gia Lạc bỗng thấy mất mát.

Nhưng sau khi chọn ngẫu nhiên xong, Phó Tiểu Vũ nhìn màn hình điện thoại, nhất thời không nói gì.

“Sao thế? Có vấn đề gì ạ?” Vương Tiểu Sơn tò mò hỏi.

“Cái app này của cậu…” Phó Tiểu Vũ khẽ nhíu mày đưa điện thoại cho Vương Tiểu Sơn.

“Ha ha, câu này có gì đâu ạ.” Vương Tiểu Sơn đọc xong thì bật cười: “Đây vốn chính là trò Nói thật hay thách bản trưởng thành mà sếp.”

Hứa Gia Lạc bỗng có chút cảm giác khó nói.

“Anh Hứa ơi, để em đọc câu hỏi sếp Phó rút được nhé! Cho hỏi lần trước bạn làm chuyện chăn gối là lúc nào?”

Đệt.

Hứa Gia Lạc không nhịn được chửi tục trong lòng một câu.

“Tôi…” Hắn ngẩng đầu lên, và nhìn thấy Phó Tiểu Vũ vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt trầm lặng.

“Tôi có thể chọn Thách không?”

Trong lòng Hứa Gia Lạc quả thực như dời sông lấp biển, cuối cùng hắn chỉ khàn khàn nói.

Thực ra vấn đề này không quá khó khăn, nhưng hắn lại lựa chọn thử thách khiến mấy người Hồ Hạ Tiêu Vân đều nghi ngờ nhìn lại.

“Thử thách… Cũng dùng điện thoại bốc thăm à?”

Hứa Gia Lạc kinh ngạc đứng dậy nhìn Phó Tiểu Vũ, nói.

“….”

Phó Tiểu Vũ không nói gì. Y bỗng chốc đứng thẳng dậy, sau đó bước mấy bước tới bên cạnh Hứa Gia Lạc, rồi…

Chỉ nghe “Rào rào” một tiếng thật to, Hứa Gia Lạc bị xô mạnh xuống hồ bơi sau lưng. Người đẩy dùng lực rất mạnh, mạnh đến độ bọt nước văng tung tóe lên bờ.

“Đây là thử thách.”

Phó Tiểu Vũ nói.

Y đã say rồi, cả người cũng hơi lắc lư một cái.

Lần này thật sự chẳng ai ngờ được một sếp Phó vốn luôn lạnh lùng cứng nhắc lại là người ra tay.

“Ha ha ha ha!”

“Anh Hứa! Anh Hứa à!”

Sau một lúc kinh ngạc, mọi người nhìn Hứa Gia Lạc chật vật nhô đầu lên khỏi bể bơi, ai nấy đều ồn ào kêu to.

Lần này ai ai cũng hoàn toàn hưng phấn đến điên cuồng rồi.

“Tiểu Vũ…”

Hứa Gia Lạc ngơ ngác vì bị xô xuống. Hắn lần mò tìm trong bể bơi một chút, cuối cùng cũng tìm được kính mắt.

Trên kính dính đẫm nước, hết thảy đều trở nên mơ hồ, tiếng reo hò của mọi người cũng biến thành xa xôi. Dường như trong mắt hắn chỉ còn lại hình bóng của Omega đang đứng trên bờ kia.

Hứa Gia Lạc bước tới định leo lên, nhưng lại bị xô mạnh xuống một lần nữa.

“Ào ào!”

Nước lại văng tung tóe.

Phó Tiểu Vũ không muốn cho hắn trèo lên.

Hứa Gia Lạc nghĩ như thế.

Mắt hắn vẫn còn lờ mờ, sau đó hắn bắt lấy đôi tay vừa đẩy mình kia.

Hứa Gia Lạc vẫn còn hoảng hốt và ngơ ngác vì bị xô xuống dưới, nhưng trong lòng vẫn xôn xao khó tả thành lời.

Phó Tiểu Vũ đang giãy giụa, nhưng Hứa Gia Lạc nắm rất chặt, gần như gắt gao siết lấy mấy ngón tay thuôn dài của người ấy trong lòng bàn tay mình, nắm cho đến khi Omega không còn rút tay ra nữa.

Phó Tiểu Vũ đang quay lưng về phía những người khác, nên động tác nhỏ này rất bí mật.

“Tiểu Vũ à…”

Hứa Gia Lạc cảm thấy hình như đầu mình bị nước chui vào rồi. Thậm chí hắn còn mất lý trí cho rằng Phó Tiểu Vũ hiểu lầm nên mới tức giận, bèn vội vàng nói: “Không phải đâu, không có ai khác hết. Là cái lần kia… Sinh nhật em…”

Hắn gác kính lên đầu, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của Omega đang cúi người trong khoảng cách này.

Đôi mắt tròn vương vấn hơi nước, khuôn mặt phơn phớt ửng đỏ.

Phó Tiểu Vũ đã say, nhưng lại càng khiến nỗi cô đơn trong mắt kia càng thêm rõ ràng.

Hứa Gia Lạc bỗng hiểu ra.

Phó Tiểu Vũ không nghi ngờ hắn.

Phó Tiểu Vũ chỉ còn đau khổ vì ngày hôm đó.

Đương nhiên là hắn hiểu rõ.

“Tiểu Vũ…”

Hứa Gia Lạc thầm thì: “Anh yêu em.”

Hắn cảm nhận những giọt nước men dọc theo giữa ngón tay, cảm nhận được cơ thể mình khe khẽ run rẩy vì chưa thích nghi với nhiệt độ nước.

Ba chữ này vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn, chỉ là đã lâu lắm rồi hắn không thể nào thốt nên lời.

Có điều, vào giờ phút này đây, dù có thế nào đi chăng nữa hắn cũng chẳng còn cách nào kìm chế được.

Nghe thấy ba chữ đó, Phó Tiểu Vũ bỗng quay đầu sang chỗ khác bướng bỉnh rụt tay về.

Đúng lúc này, phía xa truyền đến một tiếng la kích động, hình như có ai đang gọi gì đó.

Hứa Gia Lạc lau nước trên kính, đoạn cùng quay đầu lại nhìn sân khấu chính giữa với Phó Tiểu Vũ.

Âm nhạc đã trở nên sôi động hơn, mà nhóm Alpha và Omega ăn mặc gợi cảm đã lên sàn, màn trình diễn nóng bỏng nhất sắp bắt đầu!

Hứa Gia Lạc ngắm nhìn nửa bên mặt của Phó Tiểu Vũ. Rèm mi dài ấy khẽ chớp một cái, chỉ một cái thôi, sau đó người ấy buồn bã cúi đầu. Trên khóe môi của y còn dính chút bọt trắng của ly Pina Colada, nom rất đáng yêu.

Anh yêu em, Phó Tiểu Vũ à.

Hứa Gia Lạc nghĩ.

Trong nháy mắt ấy, có thứ xúc động, có thứ điên cuồng nào đó vẫn mãi kiềm chế trong lòng hắn suốt cả đêm nay bất chợt chẳng thể xiềng xích được nữa.

Đừng đau lòng.

Đừng đau lòng nữa.

Trong đầu Hứa Gia Lạc ngập tràn câu nói này. Hắn trèo ra khỏi bể bơi với bộ quần áo ướt đẫm, có điều hắn chỉ kịp vội vàng nói một câu với Phó Tiểu Vũ rồi chạy về phía khu nghỉ dưỡng:

“Chờ anh nhé Tiểu Vũ!”

___________

Hết chương 111.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi