TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Lúc này, Hứa Gia Lạc thực sự cứ như một con quỷ nước. Hắn chạy xồng xộc về phía khu nghỉ dưỡng, chỉ để cho mọi người một bóng lưng vội vã và vệt nước dài rỏ xuống đường. Đám Vương Tiểu Sơn đứng đằng sau đứng nhìn ngơ ngác vì hành động này của hắn.

“Da mặt anh Hứa mỏng vậy hả ta?” Hồ Hạ rất khó hiểu: “Chẳng phải chỉ bị rớt xuống nước thôi à, sao chạy nhanh thế?”

“Hay là vội để đi xem múa thoát y nhỉ?” Tiêu Vân trêu chọc một câu: “Chúng ta cũng nhanh tới đằng trước xem thôi, tôi mong chờ màn này lắm đấy.”

Phó Tiểu Vũ không nói gì.

Thực tình mà nói, kể từ khi đứng ở cạnh bể bơi, y đã thấy đầu mình váng vất.

Y bị người xung quanh đẩy dần đẩy dần tới phía trước, mãi đến khi đứng dưới sân khấu.

Nơi còn lưu lại xúc cảm rõ ràng nhất lại là ngón tay, nơi đó vẫn nhoi nhói đau vì bị Hứa Gia Lạc nắm quá chặt.

Vừa rồi y đã xô Hứa Gia Lạc ngã xuống bể bơi hết lần khác.

Nghĩ đến dáng vẻ Hứa Gia Lạc ngã ào vào bể bơi, Phó Tiểu Vũ thậm chí còn cảm thấy khá buồn cười. Song còn không chờ y bật cười theo men say, nỗi cô đơn đã tuôn trào dữ dội –

“Chao ôi! Hấp dẫn quá! Hấp dẫn quá!”

“Wow! Sếp Phó ơi, mau nhìn kìa!”

Người xung quanh ồn ào kêu đầy hưng phấn. Màn biểu diễn trên sâu khấu quá đỗi sexy, đủ kích động thần kinh của tất cả mọi người.

Nhưng giữa đám đông nhốn nháo, Phó Tiểu Vũ lại cảm thấy ngơ ngác.

Bất chợt, y thấy mình như quay trở lại ULOFT, đứng một mình trên ban công quen thuộc kia.

Đêm ở Phuket tựa như biển sâu bao phủ từ không trung xuống, một tầng thủy tinh vô hình cách ngăn y và thế giới bên ngoài, khiến y phải ở trong một bể cá cô độc. Tiếng nhạc nồng nhiệt ồn ào trở nên xa vời, vũ công đang uốn éo trên sân khấu tựa ảo ảnh ngoài bể cá, đang dùng tư thế quái dị tuần tra tới lui.

Phó Tiểu Vũ bất chợt thấy hoảng hốt. Dường như cách bể cá, y đã nhìn thấy phòng ngủ chính của Hứa Gia Lạc, nhìn thấy bản thân mình mỏi mệt vất vả quay về từ Việt Nam, nhìn thấy bản thân tỉ mỉ sửa soạn trang phục trong nhà vệ sinh, đeo tai thỏ lên, rồi đến đuôi, sau đó… Là tiếng gõ cửa của Hứa Gia Lạc…

Sau khi chia tay, Phó Tiểu Vũ rất ít khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.

Y không nhớ đến, cũng không nhắc lại với Hứa Gia Lạc.

Có lẽ vì chưa bao giờ nhắc đến, nên từ trong đáy lòng y vẫn luôn có những tảng đá khổng lồ ứ đọng chằn chặn ở đó.

Nên y mới dữ dằn ngửi cổ Hứa Gia Lạc, mới cho hắn nhìn vết lỗ kim tiêm thuốc ức chế của mình, và khi Alpha tiến sát lại gần, y lại đẩy mạnh người ấy ra.

Nên y mới nương theo men say mà đẩy Hứa Gia Lạc xuống bể bơi hết lần này đến lần khác.

Kỳ thật, y không nghi ngờ tình yêu của Alpha này dành cho mình, chỉ là, y thật sự không biết nên chuyển mấy tảng đá ấy đi kiểu gì.

Cốc cốc cốc.

Đừng mở cửa…

Phó Tiểu Vũ cầm lòng chẳng đặng mà thầm gào thét một tiếng.

“Ôi đậu má, sếp Phó ơi, sếp mau nhìn kìa!”

Đúng khoảnh khắc này, Vương Tiểu Sơn lại túm mạnh tay y lắc lắc, khiến y văng thẳng khỏi bể cá.

“Sao thế?” Phó Tiểu Vũ ngơ ngác quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Vương Tiểu Sơn vừa hò la bảo y nhanh nhìn đi đang dùng một tay che mắt, cười đến độ run rẩy: “Anh mau nhìn trên sân khấu đi. Mẹ kiếp, đó là anh Hứa đấy sao? Em thật sự không dám nhìn!”

Rốt cuộc Phó Tiểu Vũ cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu. Vào lúc này, y cũng hoàn toàn sửng sốt.

Trên sân khấu vốn là cảnh tượng cực kỳ nóng bỏng và kích thích. Mấy Omega đeo tai thỏ, mặc chiếc áo ngực bằng vỏ dừa, chân đi vớ đen. Nhóm Alpha thì mặc ba lỗ trắng và quần lót, đang quấn quýt từng đôi từng đôi một.

Lúc này Hứa Gia Lạc đang đứng giữa sân khấu.

Tóc hắn vẫn ướt sũng, chiếc ba lỗ màu trắng tôn lên đường nét cơ ngực săn chắc, nửa người dưới lại mặc bộ đồ của nhóm Omega – đuôi thỏ hồng trên mông và vớ màu đen.

Hiển nhiên Alpha này vừa trà trộn vào đội vũ công múa thoát y, hắn khoác trên mình bộ trang phục nửa O nửa A kia, vũ đạo vừa học theo ngay tức thì, nom càng dở ông dở thằng.

Lần này tất cả mọi người điên cuồng tới cực điểm, tiếng cười, tiếng huýt sáo liên tiếp vang vọng. Nếu không phải vì buổi biểu diễn múa thoát y không cho phép chụp ảnh thì có lẽ tất cả đã giơ điện thoại lên.

Trong tiếng cười rộn ràng ồn ã, chỉ có mình Phó Tiểu Vũ là mê mải ngắm nhìn Hứa Gia Lạc trên sân khấu.

“Mẹ kiếp, Hứa Gia Lạc điên rồi hả?” Ôn Hoài Hiên đứng bên cạnh Phó Tiểu Vũ, hắn không nhịn được nhỏ giọng mắng một câu: “Anh ta không phải là Alpha à? Không cảm thấy mất mặt hả?”

Ôn Hoài Hiên vốn luôn tao nhã lịch sự, chỉ không ngờ lúc này hắn ta lại đột nhiên nổi giận, giống như bị khiêu chiến một thứ nhận thức nào đó mà nảy sinh cảm giác phẫn nộ.

Không phải là Alpha không thể múa thoát y, lúc này trên sân khấu cũng có không ít người đang biểu diễn. Nhưng hàm ý trong câu nói của Ôn Hoài Hiên lại mang một ý nghĩa sâu xa hơn – Dù sao Hứa Gia Lạc cũng là Alpha thuộc cùng đẳng cấp với hắn, Alpha như họ sẽ không dùng hình thức này, dáng vẻ này để làm vui lòng người khác.

Đương nhiên hắn là Alpha chứ.

Nhưng Phó Tiểu Vũ không trả lời, y chỉ kinh ngạc nhìn Hứa Gia Lạc đang nghiêm túc mặc đồ múa thoát y, đoạn nghĩ:

Nhưng, làm thế rất mất mặt ư?

….

Lúc Hứa Gia Lạc dựa theo trí nhớ để vọt vào phòng trang điểm tạm thời trong khu nghỉ dưỡng của đoàn múa thoát y kia, trên người hắn vẫn ướt đẫm, khiến nhân viên trông coi đồ đạc phải ngây người.

Hắn gọi người trong quán bar đến phiên dịch, cuối cùng cũng khiến đối phương tin tưởng rằng hắn muốn mượn quần áo để tạo bất ngờ cho bạn bè, và cho tiến vào phòng.

Hứa Gia Lạc tìm kiếm trong tủ quần áo dự bị một hồi lâu mới tìm được đôi vớ đen của Omega size lớn nhất có thể miễn cưỡng mặc trên đùi mình. Chỉ đến lượt chiếc áo ngực vỏ quả dừa kia, chứng buồn núm vú khiến hắn không thể nào tập trung được, nên đành thay bằng áo ba lỗ màu trắng bó sát của các vũ công Alpha.

Thậm chí Hứa Gia Lạc còn không có thời gian soi gương, chỉ vội vàng chạy vội tới khu vực hậu trường sân khấu. Mãi đến khi đi ngang qua mấy nhân viên công tác đang há hốc miệng kinh ngạc, hắn mới cảm thấy căng thẳng một cách muộn màng.

Song đã chẳng còn thời gian để hắn xốc lại tâm lý nữa rồi.

Hứa Gia Lạc hít sâu một hơi, đoạn xông thẳng tới giữa đội hình.

Chưa từng lên sâu khấu sẽ không thể biết được nơi ấy chói mắt đến cỡ nào.

Có một giây, Hứa Gia Lạc còn tưởng rằng mình đã bị mù.

Hắn che mắt một chút rồi đứng đờ người giữa sân khấu, chỉ nghe bên dưới bùng nổ một tràng cười vang dội.

Đương nhiên Hứa Gia Lạc không phải là người da mặt mỏng, nhưng dù đã sớm nghĩ kỹ mình định làm gì, thì mãi đến khi đứng trên sân khấu, khi cảm nhận được đôi vớ trên đùi cọ vào da, thứ cảm giác xấu hổ xa lạ kia mới chính thức dấy lên.

Bộ trang phục nửa O nửa A trên người hắn càng làm hắn thêm ngô chẳng ra ngô mà khoai cũng không thành khoai. Cộng thêm việc không học được vũ đạo của người ta, thế nên Hứa Gia Lạc chỉ đành đứng sau đội ngũ uốn éo lung tung, và càng khiến hắn thêm vụng về bởi động tác cứng còng.

Trái với Hứa Gia Lạc, các vũ công vô cùng chuyên nghiệp. Dù nửa chừng có một Alpha kỳ quặc chen vào, họ vẫn vui vẻ nhảy múa như thường lệ.

“Anh ơi…”

Hàn Giang Khuyết chưa tỉnh rượu hẳn, lúc đầu hắn và Văn Kha len lén tìm một góc vắng vẻ để hôn nhau. Hôn được nửa chừng, Hàn Giang Khuyết bỗng liếc nhìn thấy màn kia qua khóe mắt, nhất thời trợn tròn mắt.

Quả thật là khá chấn động.

“Hứa Gia Lạc, hắn ta, hắn ta làm gì thế kia? Anh sắp xếp đấy hả?” Hàn Giang Khuyết lùi về sau một chút. Cảm giác chuếnh choáng do say vẫn hiện hữu trong hắn, khiến hắn nửa tựa vào cổ Văn Kha vừa bực bội vừa ấm ức nói: “Tiệc độc thân của em sao lại phải xem cái này chứ?”

“Anh… Không.” Văn Kha cũng vô cùng kinh ngạc. Song nói được một nửa anh bỗng nhận ra điều gì đó, đoạn suy nghĩ một chút rồi lấy tay xoa mặt Hàn Giang Khuyết. Văn Kha cúi đầu hôn người yêu thật nồng nàn, vừa hôn vừa nói: “Không sao hết, chúng mình không nhìn Hứa Gia Lạc nữa, mặc kệ người ta đi.”

….

Tiếng cười dưới sân khấu càng lúc càng vang dội, còn xen lẫn tiếng huýt sáo và tiếng ồn ào. Mặc dù đều là cấp dưới và bạn bè, nhưng tất cả đã uống không ít, lúc này nhìn thấy cảnh tượng này đương nhiên ai nấu đều vui vẻ đến phát điên.

Từ nhỏ đến giờ, Hứa Gia Lạc luôn là người được hoan nghênh nhất, nên thật sự hắn có rất ít khoảnh khắc như thế này.

Hứa Gia Lạc vừa lúng túng uốn éo vừa đảo mắt tìm kiếm.

Hắn đã dần thích ứng với ánh đèn sân khấu, cuối cùng… Cũng tìm được Phó Tiểu Vũ đứng bên dưới.

Omega ấy đang nhìn hắn.

Đúng lúc này, loa phát nhạc bỗng đổi sang ca khúc You spin me round, một bài hát khá xưa cũ.

Hứa Gia Lạc bỗng điên cuồng bất chấp.

Cút mẹ nó đi.

Người khác cười thì cứ cười, liên quan quái gì đến hắn.

Dù sao hắn cũng chỉ muốn làm Omega đứng dưới kia bật cười mà thôi.

Cảm xúc lúc này của hắn không phải là cùi không sợ lở, mà là bỗng không còn thấy quan trọng nữa.

Hứa Gia Lạc không thèm tiếp tục quan tâm xem vũ công nhảy thế nào, chỉ vận dụng luôn tài năng nhảy disco của chính mình. Hắn giơ cao hai tay lắc lư đi ra chính giữa sân khấu, mỗi một bước lại cách Phó Tiểu Vũ đứng bên dưới gần hơn. Theo nhịp chân tiến lên, gương mặt của người ấy cũng càng lúc càng rõ.

Tiểu Vũ, nhìn anh đi.

Người Hứa Gia Lạc đẫm mướt mồ hôi. Chiếc ba lỗ sau lưng càng thêm dính sát trên người, vẽ lên đường cong rắn rỏi chắc nịch của cánh tay và vòm ngực.

Hứa Gia Lạc nghĩ thế, và bỗng cảm thấy châu thân mình ngập tràn thứ cảm xúc khó nói thành lời. Hắn quay người để lộ hoàn toàn chiếc đuôi thỏ bông xù sau lưng, sau đó lắc lư dữ dội theo tiết tấu.

Rõ ràng là một Alpha nam tính ngời ngời đang đi vớ, nhưng đôi chân và bờ mông của hắn lại cuồn cuộn bắp, cục đuôi màu hồng dưới ánh đèn cũng đang rung rung rất khí thế.

Điên cuồng và buồn cười đã bay sạch, mà sự gợi cảm như đất lở đá trôi hình như cũng có thể miễn cưỡng coi là gợi cảm.

“Anh Hứa ơi!”

Vương Tiểu Sơn đứng bên dưới biến thành một fan của Hứa Gia Lạc, cậu ta vừa gọi vừa cười. Mà Phó Tiểu Vũ thì không nhịn được hít một hơi thật nhẹ.

Dưới ánh đèn chói lóa, đôi mắt của y càng thêm rực rỡ.

Từ đầu đến cuối, y luôn có thể cảm nhận được ánh mắt của Hứa Gia Lạc vẫn theo đuổi mình.

Ánh mắt ấy bỏng rẫy khôn cùng.

Hứa Gia Lạc nhảy rất hăng, nhưng lúc dõi theo Phó Tiểu Vũ lại mang nỗi khao khát mãnh liệt không thể kiềm chế…

Tiểu Vũ…

Em có thể ghi nhớ khoảnh khắc này được không?

Lúc nhớ đến ngày sinh nhật, em có thể nhớ đến cảnh anh đã đi vớ múa thoát y sau khi chơi trò Nói thật hay thách?

Lúc nghĩ đến bộ đồ lót tình thú hôm chia tay, liệu em có thể… Cũng nhớ đến anh đang rung rung đuôi thỏ trước mặt tất cả mọi người vào thời khắc này không?

Nhớ rõ dáng vẻ anh khốn nạn nhất, nhưng cũng phải nhớ dáng vẻ anh ngu ngốc nhất.

Hứa Gia Lạc nghiêng người lắc lư cái đuôi của mình, vừa lắc vừa cố chấp nhìn Omega dưới sân khấu.

Liệu em có thể đừng đau khổ như vậy nữa được không?

Có lẽ cũng bị hắn chọc cười chun chút rồi ấy nhỉ?

Phó Tiểu Vũ không biết có phải mình đã thật sự say rồi hay không, nhưng vào lúc này, y cảm thấy mũi mình cay xè. Dường như tảng đá khổng lồ trong lòng y đang trải qua cơn chấn động đất rung núi chuyển trong nhịp trống dồn dập.

Đến độ y không thể không quật cường nghiến chặt răng dốc hết sức mới có thể duy trì vẻ mặt thoạt trông điềm tĩnh.

Dường như, Phó Tiểu Vũ đang quyết đấu trong im lặng với Hứa Gia Lạc trên sân khấu.

Đến hồi cuối của buổi biểu diễn, bầu không khí bên dưới đã đến đỉnh sôi động, Hứa Gia Lạc cũng hoàn toàn hòa nhập vào sâu khấu. Một khi không còn nhăn nhó khi múa thoát y, thì sẽ không còn tồn tại thứ gọi là khó coi nữa, chỉ còn dư lại gợi cảm và năng lượng của thân xác.

Lúc kết thúc, các vũ công dồn dập cúi đầu chào cảm ơn, nhưng Hứa Gia Lạc không hề rời đi. Đây là lần đầu tiên hắn múa thoát y, hắn chỉ muốn để Phó Tiểu Vũ nhớ rõ mình của giây phút này.

Là Alpha hay Omega, đi vớ hay mặc ba lỗ trắng đã chẳng còn quan trọng cái mẹ gì nữa hết.

Mà khi lần đầu buông thả bản thân, để mình hoàn toàn cuồng say…

Hứa Gia Lạc lại cảm thấy thoải mái như một phép màu.

Người hắn ướt đẫm mồ hôi, có điều lúc nhìn thấy khuôn mặt tĩnh lặng của Phó Tiểu Vũ, trong lòng hắn lại vẫn có quá nhiều cảm xúc xôn xao như cũ.

Omega ấy vẫn không bật cười.

“Có thể mở bài hát Chốn không người của Trần Dịch Tấn không ạ?”

Hứa Gia Lạc gỡ chiếc micro từ giá đỡ bên cạnh xuống, sau đó nói với nhân viên điều khiển nhạc người Thái. Thấy gương mặt ngơ ngác của đối phương, hắn mới nhún nhún vai tự giễu: “Được lắm, xem ra không có nhạc nền rồi.”

Để lý trí đang thét gào tỉnh táo hơn chút…”

Hắn hít sâu một hơi, đoạn hát câu đầu tiên.

Lúc này dưới sân khấu đang rất nhốn nháo, có điều mãi đến khi Hứa Gia Lạc dừng một lúc, hạ tông giai điệu xuống và chính thức bắt đầu, tiếng ồn ào của mọi người cũng dần dần lắng lại.

Trong bóng đêm yên tĩnh của Phuket, Alpha vẫn mặc chiếc ba lỗ trắng bó sát thân mình và đi tất chân đang hát khúc ca của Trần Dịch Tấn.

Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ, hắn nhớ vào ngày đầu năm lúc hai người ở quán bar, mình đã từng quan sát Omega này một cách tinh tế, sau đó tấn công rất khéo léo.

Hắn đã nói với người ấy rằng, Phó Tiểu Vũ, cậu là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Nhưng hắn không hề nghiêm túc nói với Phó Tiểu Vũ về chính bản thân mình.

Hắn, Hứa Gia Lạc, là một người Cho đi.

Vương tội xấu nhất trên cõi đời này

Chính là lòng ta quá dễ rung động

Chẳng dám có gió, chẳng dám có âm

Chút tình yêu này chẳng ai chứng cho.”

Cũng là vào hôm đó, hắn đã nói cho Phó Tiểu Vũ, cậu là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, phải học được cách bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, phải học được… Cút mẹ nó đi.

Nhưng cho đến giờ Hứa Gia Lạc chưa từng nói cho Phó Tiểu Vũ, mình là một người Cho đi.

Vấn đề của hắn chỉ hắn có thể dùng cách không ngừng trả giá để chứng minh giá trị của bản thân, để hy vọng người khác sẽ yêu mình.

Nhưng càng trả giá, hắn lại càng thấy không được yêu.

Càng như thế, hắn lại càng tuyệt vọng.

Khiếm khuyết của hắn là hắn vốn không tin vào tình yêu, thế mà cả đời vẫn luôn không ngừng khát khao tình yêu.

Là vì Phó Tiểu Vũ xuất hiện…

Nên đã yêu hắn, cứu rỗi lấy hắn.

“Nỗi sung sướng tột cùng lúc lên trời xuống đất này

Rất muốn được nói chuyện mà không chớp mắt

Giống như tiến vào cảnh không người.”

Hát đến câu này, Hứa Gia Lạc bỗng khép hờ mắt, giọng cũng khàn khàn.

Dù nhìn nhiều người đến thế, trong ánh mắt của hắn chỉ còn sót lại một bóng hình.

Giống như đã lạc vào chốn không người.

Chốn không người không nên chỉ dừng ở ban công nho nhỏ của họ, chỉ biết co ro, không đối mặt với cuộc đời chân thực.

Chốn không người hẳn phải là lúc này, vào lúc giữa biển người ồn ào nhốn nháo, lúc mỗi sớm chiều gặp Phó Tiểu Vũ, là cuộc sống cụ thể và đầy đủ.

Trong nháy mắt đó, Hứa Gia Lạc cảm thấy mình thật tự do.

Dù có Cận Sở hay không thì hắn nghĩ, mình chuẩn bị xong hết tất cả để đối mặt với Nam Dật.

Một ngày nào đó Nam Dật sẽ hiểu được hắn, cho dù không phải hôm nay.

Mãi đến khi nghe thấy cụm chốn không người kia, Phó Tiểu Vũ thật sự không kiềm chế được mình nữa, bèn vội vàng quay đầu chui ra khỏi đám đông.

Y thật sự không hiểu rõ cảm xúc lúc này của mình.

Ngay cả lúc xem múa, rõ ràng là y vẫn có thể mạnh mẽ nhịn được. Vậy mà vào lúc này, y lại đột nhiên thấy tim mình rung động dữ dội.

Từng đợt núi rung đất chuyển ấy là do tảng đá trong lòng y đang lắc lư,

Nhưng Phó Tiểu Vũ lại thấy hoảng loạn trước nay chưa từng có.

Đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ chọn cách trốn đi, dù không biết rốt cuộc mình trốn đi vì cái gì.

Có lẽ y cần suy nghĩ, có lẽ y đã thật sự say rồi…

Ôn Hoài Hiên và Vương Tiểu Sơn đều theo y ra ngoài.

“… Vẫn ổn chứ?”

Alpha kia khá lo lắng.

“Tôi ổn.” Phó Tiểu Vũ vội vã nói, sau đó bước đi không mục đích: “Không sao cả.”

“Hay là đi hóng gió chút đi?” Ôn Hoài Hiên ngẩng đầu lên nhìn thấy một chỗ cho thuê xe máy bên cạnh bèn thấp giọng hỏi.

Phó Tiểu Vũ từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn về phía bờ biển.

Mưa đã ngừng, gió biển mang theo luồng không khí ẩm ướt thốc vào mặt.



“Tiểu Vũ!”

Hứa Gia Lạc hát xong mở mắt ra thì ngây ngẩn cả người.

Trong đám đông đã không còn bóng dáng của Phó Tiểu Vũ nữa.

Ôn Hoài Hiên và Vương Tiểu Sơn cũng không thấy đâu.

Hắn nhảy vọt xuống khỏi sân khấu, nhưng lại bị nhóm Hồ Hạ và Tiêu Vân ôm chặt lấy sờ tới sờ lui người hắn.

“Chờ anh về đã rồi nghịch.” Hứa Gia Lạc đẩy đám người nhiệt tình ra bên ngoài, trên trán toát mồ hôi hột. Hắn sốt ruột lắm, cuối cùng dứt khoát rống lên một câu: “Tôi mắc tiểu, nhanh cho tôi ra ngoài cái.”

Sau đó hắn mới không bị bao vây nữa, vừa lúc xông ra ngoài thì gặp Vương Tiểu Sơn đứng ở cổng khu nghỉ dưỡng.

“Tiểu Sơn…”

Hứa Gia Lạc chạy tới. Không chờ hắn mở miệng, Vương Tiểu Sơn đã nói ngay: “Hai người họ đã lái xe máy đi hóng mát rồi.”

“Mẹ kiếp!”

Hứa Gia Lạc tức giận, cũng xông vào thuê một chiếc xe máy. Người trong quán rượu không nhịn được mà đánh giá hắn từ trên xuống dưới mấy lần.

“Anh Hứa mặc vậy đuổi theo ạ?” Vươg Tiểu Sơn chậm rãi theo vào. Hỏi xong câu này cậu ta không chờ Hứa Gia Lạc trả lời đã cười tít mắt nói: “Anh chở em theo với.”

“Tại sao phải cho cậu đi?” Lúc này Hứa Gia Lạc mới chậm chạp nhận ra mình vẫn còn đi vớ. Khi bước lên xe máy, lập tức truyền đến một cảm giác rất vi diệu.

“Vậy anh biết họ đi về phía nào không?” Vương Tiểu Sơn thản nhiên nói: “Không cho em đi hóng chuyện thì anh đừng hòng biết.”

“… Lên xe đi.” Hứa Gia Lạc nghiến chặt răng, đoạn ném cho Vương Tiểu Sơn một cái mũ bảo hiểm.

Xe gắn máy phát ra tiếng động chói tai khi khởi động, sau đó hai người đón gió biển đuổi theo.

Hứa Gia Lạc chạy xe rất nhanh, nhanh đến độ chỉ mới đuổi theo mấy phút đã nhìn thấy Ôn Hoài Hiên và Phó Tiểu Vũ.

Hai chiếc xe gần như chạy song song với nhau, có điều lúc thì Ôn Hoài Hiên chạy trước, lúc lại là Hứa Gia Lạc dẫn đầu. Thế nhưng cả hai đều chạy rất nhanh như thế, chẳng ai dừng lại.

Hứa Gia Lạc lại bị tụt ở phía sau một chút, hắn nhìn chằm chằm chiếc xe kia, gấp gáp nói: “Vương Tiểu Sơn, nghĩ biện pháp gì đi!”

“Xùy.”

Vương Tiểu Sơn khinh thường xí một tiếng. Chờ đến khi Hứa Gia Lạc đuổi kịp, cậu ta thẳng thừng rống to với xe bên Ôn Hoài Hiên: “Sếp! Anh Hứa đuổi kịp anh rồi! Anh ấy bảo em nghĩ cách để anh dừng xe!”

“…”

Sự thẳng thắn của Vương Tiểu Sơn khiến nhất thời Hứa Gia Lạc không khỏi tăng tốc một chút. Nhưng không ngờ chiếc xe đằng trước lại dần dần chậm lại, sau đó dừng ở ven đường.

Hứa Gia Lạc cũng dừng xe, đi tới trước chiếc xe gắn máy kia. Đầu tiên hắn nhìn Phó Tiểu Vũ ngồi ở phía sau, sau đó mới nhìn Ôn Hoài Hiên chằm chằm.

Hắn vẫn mặc trên mình chiếc ba lỗ trắng bó sát và đôi vớ, còn đội thêm mũ bảo hiểm, nom càng thêm buồn cười đến lạ.

Nhưng lúc giằng co với Ôn Hoài Hiên, trên mặt hắn lại không mảy may có ý định lùi bước.

“Người anh em này.” Trong ánh mắt Hứa Gia Lạc có hàm ý không thể nghi ngờ: “Chúng ta đổi chỗ thôi.”

Có lẽ cách xưng hô người anh em này khiến Ôn Hoài Hiên nhất thời sửng sốt và không đáp lời ngay.

“Tiểu Vũ.”

Hứa Gia Lạc đi tới bên cạnh xe cất lên giọng nói khàn khàn vì ca hát: “Chúng ta trò chuyện được không?”

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám đậm của Phuket. Sóng biển không ngừng vỗ từng cơn, mang theo âm thanh rất dịu dàng.

Qua thật lâu, cuối cùng y cũng nhẹ nhàng nói: “Được.”

Ôn Hoài Hiên muốn nói lại thôi, rồi im lặng gật đầu.

Hứa Gia Lạc đổi xe máy cho Ôn Hoài Hiên, sau đó cúi đầu cài dây mũ bảo hiểm chặt hơn cho Phó Tiểu Vũ.

Rõ ràng là khi nói “Người anh em”, nom Alpha ấy rất ngầu. Vậy mà lúc lên xe hắn lại không thể không kéo tất chân cao hơn chút mới có thể khiến mình không ngồi lên đuôi.

Phó Tiểu Vũ nhìn cục bông màu hồng kia, y khẽ nghiêng đầu một cái, nhưng vẫn không kìm được mà quay lại nhìn.

Xe máy lần nữa lên đường, lần này họ đã bỏ Vương Tiểu Sơn và Ôn Hoài Hiên lại phía sau.

Gió biển mằn mặn tanh tanh vụt qua người họ.

“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ vươn tay ra nhẹ nhàng bám lấy eo hắn: “Hóng gió mạnh thêm chút đi.”

“Được.” Hứa Gia Lạc vặn tay ga một cái, xe nhanh chóng vọt lên trước.

“Hứa Gia Lạc.”

Phó Tiểu Vũ lại kêu tên hắn từ đằng sau lưng.

“Có anh đây.”

“Bíp bíp…”

Nhất thời hắn không phản ứng kịp, mãi đến khi cảm thấy cái đuôi sau lưng mình bị bóp mạnh hai lần, hắn mới nhận ra Omega đang học tiếp còi xe.

Trong gió biển, Hứa Gia Lạc không nhịn được mà cười toe toét.

Đuôi lại bị bóp hai lần.

“Bíp bíp!”

Lần này là Hứa Gia Lạc phát ra tiếng kêu.

___________

Hết chương 112.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi