TỚ MUỐN LÀM BẠN TỐT VỚI CẬU

Có cảm giác rất kỳ lạ.

Miêu Miêu ngồi ở chỗ này chờ ba mẹ của Chu Viên cùng chủ nhiệm lớp qua đây.

Bởi vì trời tối nên bên ngoài không có âm thanh gì, thỉnh thoảng lại có tiếng giày cao gót đi qua, vô cùng nhịp nhàng, tiếng lộc cộc từ xa đến gần....

Miêu Miêu nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ đi tới ngồi cạnh giường bệnh, bên cạnh vẫn còn mấy cái giường bệnh trống không.

Lúc này, bên ngoài bắt đầu mưa to, gió thổi đập vào cửa thủy tinh.

Miêu Miêu đóng cửa sổ, quay đầu lại thì thấy Chu Viên đã ngồi dậy.

Miêu Miêu lại càng hoảng sợ, tim suýt nữa ngừng đập.

Chu Viên có chút xấu hổ, "Ngại quá, dọa cậu rồi."

Miêu Miêu càng xấu hổ, "Không sao, cậu tỉnh lại là tốt rồi. Tớ nghe bác sĩ nói cậu bị áp lực...."

Sau khi nói ra Miêu Miêu lại cảm giác mình không nên nói lời này, dù sao cũng chỉ là bạn tiểu học từ rất nhiều năm trước, hơn nữa bây giờ căn bản không có chút quen thuộc nào, lời mở đầu này thật sự quá dở.

Kỳ lạ là mỗi lần đối mặt với Chu Viên, cô lại xấu hổ không biết nên nói cái gì.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì trước đây từng quen biết, cũng có lẽ bởi vì gặp lại nên không thoải mái.

Chu Viên mở miệng phá vỡ không khí xấu hổ, "Cảm ơn cậu đã đưa mình tới bệnh viện."

"Đừng khách sáo, tớ là lớp trưởng mà, quan tâm bạn học là chuyện đương nhiên." Miêu Miêu nói, huống chi đây còn là bạn lúc nhỏ của mình.

Chu Viên ừ một tiếng rồi gọi cô, "Lớp trưởng."

Miêu Miêu rất thích nghe Chu Viên gọi cô là lớp trưởng, trong phòng quá xấu hổ, Miêu Miêu nhìn thấy ấm nước thì nói, "Tớ đổi cốc nước nóng khác cho cậu. Chủ nhiệm lớp cùng ba mẹ cậu chắc cũng sắp tới rồi."

Lúc Miêu Miêu cầm ấm nước đi ra đúng lúc gặp phải ba Chu tới đây.

"Miêu Miêu?" Ba Chu có chút không chắc chắn.

Ông đã không gặp đứa bé này rất nhiều năm rồi, cô bé nho nhỏ trước đây đã trở thành học sinh trung học rồi.

Lúc nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp nói là đã được lớp trưởng Hoa Miêu Miêu đưa đến bệnh viện, ông hỏi y tá trực ở bên dưới thì nhìn thấy Miêu Miêu nên nhịn không được kêu.

Miêu Miêu không có chút ấn tượng nào với ba của Chu Viên, chẳng qua cô vẫn có thể đoán được đây là ba Chu Viên.

"Chào chú Chu." Miêu Miêu chào hỏi, "Chu Viên đã tỉnh, đang truyền nước biển bên trong."

"Cảm ơn Miêu Miêu đã đưa Chu Viên đến bệnh viện."

Ba Chu cầm theo trái cây vào phòng bệnh, đặt trái cây ở bên cạnh rồi nói với con trai trên giường, "Ba vẫn còn nhớ rõ con từng nói đến bệnh viện thăm bệnh thì phải mang theo trái cây."

Chu Viên đương nhiên nhớ kĩ, lúc đó là do mẹ Miêu Miêu ngã bệnh.

Ba Chu vừa nói vừa nhìn hồ sơ bệnh án trước giường, "Gần đây con lại thức khuya nữa?"

"Không có." Chu Viên nói. Chỉ là do đã quen với thói quen làm việc và nghỉ ngơi trước đây nên không dễ ngủ.

Ba Chu thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, vẫn là dáng vẻ như trước đây.

Cũng không biết từ lúc này đã biến thành dáng vẻ này.

Ba Chu nói, "Được rồi, cô dâu nhỏ của con trở nên xinh đẹp rồi."

Chu Viên ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói, "Người ta chỉ là một cô bé, đừng nói lung tung." Hai người bây giờ vốn đang xấu hổ, nếu như bị nghe được thì càng xấu hổ hơn.

Kiểu đùa này không có gì thú vị.

Ba Chu nói, "Được được được, không nói giỡn nữa, ba nghe giáo viên của con nói đứa bé đó là một lớp trưởng khiến người khác rất yên tâm, rất quan tâm bạn học."

Chu Viên: "...." Sao có thể không khiến người khác yên tâm được, mọi chuyện quan trọng trong lớp cơ bản đều do lớp trưởng này xử lý.

Ba Chu thấy hắn mặc dù không nói nhưng rõ ràng vẫn đang nghe thì nói tiếp, "Giống hệt con khi còn bé, lúc đó con cũng rất quan tâm đến các bạn học. Cũng bởi vì giúp đỡ bạn học mà ầm ĩ một trận với cô giáo."

Chu Viên yên tĩnh nghe.

Lúc Miêu Miêu quay lại, chuẩn bị mở cửa ra thì nghe được giọng nói truyền tới từ bên trong.

"Lúc đó con còn nói ghét bỏ mấy đứa nhóc ngây thơ, dính người, lãng phí thời gian vào việc vui đùa...."

Hoa Miêu Miêu: "...." Đột nhiên đầu gối hơi đau, lúc đó hình như cô có hơi ngây thơ dính người.... Còn thích chơi đùa.

Trong nháy mắt Hoa Miêu Miêu bỗng nhiên nghĩ tới bản thân còn mời đối phương cuối tuần cùng đi xem phim....

Ừm, đối phương nhất định sẽ cảm thấy đã nhiều năm rồi mà mình vẫn còn thích chơi đùa như vậy.

Miêu Miêu cảm giác hai cha con chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói, cô vốn đang bưng nước ấm lại quay về phòng nước sôi.

Khi Miêu Miêu lấy điện thoại ra, mới nhớ đến tin nhắn chưa đọc trên tài khoản QQ, [Hoa Miêu Miêu, tâm tư của cậu quá xấu! Dựa vào cái gì mà cướp vị trí của lớp bọn tôi!]

Đối phương nhắn qua nhóm lớn, là nhóm hai lớp anh em chủ nhiệm lớp tạo.

Miêu Miêu nhớ rõ nữ sinh này, năm ngoái cô tình cờ biết được lớp bên cạnh mượn năm vị trí của lớp cô, lúc đó cô có một tệp pdf nhưng không thể mở được, máy vi tính trong phòng học không thể kết nối mạng, thời điểm Miêu Miêu đến tiệm net thì đúng lúc nghe được.

Miêu Miêu vốn chuẩn bị nói chuyện này với chủ nhiệm lớp, nhưng mà lúc suy nghĩ lại cô chợt nhận ra một vấn đề chính là không có chứng cứ.

Lớp bọn họ đều ngang nhau, một lớp là một cộng đồng lợi ích, chỉ có người ngu đột xuất mới thừa nhận chuyện này.

Tiền đã được chuyển vào tài khoản của bạn học lớp năm, nếu như thừa nhận vậy chắc chắn một xu cũng không lấy được. Những bạn học không làm mà được lợi khác thì càng không có khả năng thừa nhận.

Nỗi oán hận giữa hai lớp chất chứa đã sâu, đối mặt với chuyện như này nhất định sẽ đoàn kết.

Giống như nếu cô làm sai chuyện gì, dù lớp trưởng lớp bên cạnh chỉ ra thì lớp bọn họ vẫn sẽ bịt mắt giấu diếm chuyện sai này đi.

Miêu Miêu vẫn luôn đợi đến năm nay, có điều muốn hai vị trí trong lớp hai của bọn họ đúng là ngoài ý muốn.

Vốn dĩ cũng không ngờ bạn học lớp bên cạnh sẽ gửi tin nhắn cho mình.

Miêu Miêu trả lời, [Trước tiên tôi giải thích một chút, mười hai bạn học nộp đơn lớp bọn tôi thì có bảy người có giấy chứng nhận, năm bạn học khác cũng được chủ nhiệm lớp kiểm tra, đúng lúc lớp trưởng của các cậu ở văn phòng nói sẽ trả hai vị trí cho tôi, bởi vì năm ngoái bạn ấy đã mượn năm vị trí trong danh sách.]

Người bên kia qua một lát mới ấm ức nhắn lại, [Tôi cũng có chứng nhận, dựa vào cái gì phải tặng vị trí này cho cậu?]

Miêu Miêu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, ngây ngốc nói, [Lớp bọn tôi tổng cộng có bảy người có chứng nhận, lớp các cậu có chín người không?]

Lúc đó Lý Kiều mang hồ sơ đăng ký của bốn bạn học ra, Miêu Miêu không có thấy kĩ nhưng mà lúc đó cô nghĩ không có khả năng đá bạn học có chứng nhận bảo lãnh tối thiểu cùng chứng nhận hộ nghèo ra ngoài nhỉ?

Miêu Miêu nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ được đối phương nổi giận đùng đùng tìm đến mình như thế chắc chắn là do Lý Kiều nói với cậu ta, năm nay cậu ta không xin được trợ cấp nghèo khó bởi vì do cô đã cướp đi vị trí của cô gái này.

Miêu Miêu cũng không nói rõ mà chỉ nói một nửa, để cô gái này tự mình suy nghĩ.

Nói quá thẳng thắn ngược lại không tốt lắm, dù sao quan hệ giữa hai lớp cũng không tốt, nếu như cô nói thẳng lớp trưởng của các cậu lừa cậu, không chừng còn có thể sinh ra tâm lý phản nghịch.

Cô gián tiếp chỉ ra hai chuyện, đầu tiên cô chỉ muốn hai vị trí nhưng mà cũng không nói rõ là muốn vị trí của người nào. Thứ hai bạn học có chứng nhận chắc chắn có thể báo lên trên.

Nữ sinh kia không nhắn tin tiếp nữa, Miêu Miêu nghĩ bây giờ hai người trong phòng bệnh cũng đã nói được kha khá rồi, cô ra ngoài lấy nước cũng phải quay về.

Lúc Miêu Miêu quay lại phòng bệnh đúng lúc bác sĩ đi ra từ bên trong, hẳn là đã nói xong.

Miêu Miêu đi vào, cảm giác được bầu không khí giữa hai người càng thêm xấu hổ.

Miêu Miêu đi lấy hai cái ly rót nước cho Chu Viên cùng ba Chu.

Ba Chu nói, "Miêu Miêu, hôm nay vất vả cho cháu rồi, để chú đưa cháu về nhà."

Miêu Miêu nói, "Không sao ạ, nơi này cách trường học không xa, cháu quay về trường ngủ là được." Ở trường học cô có một giường ngủ, thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ ở chỗ này.

"Để chú đưa cháu về trường." Dù sao đã trễ thế này rồi, để cô một mình quay về cũng không được yên tâm.

Miêu Miêu nhìn Chu Viên, đúng lúc hắn nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau Chu Viên nói, "Hôm nay làm phiền lớp trưởng rồi."

"Không có, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

Lúc xuống lầu, ba Chu nhịn không được nói với Miêu Miêu, "Lúc còn bé quan hệ của hai đứa rất tốt."

Miêu Miêu gật đầu, "Lúc đó nhờ có cậu ấy chăm sóc cháu."

"Vậy...." Ba Chu có chút khó mở miệng nhưng vẫn nói, "Bây giờ cháu có thể chăm sóc thằng nhóc đó một chút được không?"

"Dạ?" Miêu Miêu khó hiểu.

"Là như vầy, cháu đừng hiểu lầm, ý của chú đúng hơn là có thể dẫn theo thằng nhóc này chơi cùng được không, ví dụ như ở trường có hoạt động gì có thể thể để nó tham gia một chút, lúc không có chuyện gì làm thì trò chuyện với nó."

Miêu Miêu do dự, hỏi, "Cậu ấy làm sao vậy?"

"Nó bị chút đả kích nên tâm trạng không tốt lắm."

"...." Cảm giác tâm trạng của cậu ấy rất ổn định.

Ba Chu tiếp tục nói với Miêu Miêu, "Thời điểm nó làm ăn bị người khác lừa gạt. Từ nhỏ đến lớn nó luôn rất ưu tú, cho tới nay chưa bao giờ gặp đả kích như vậy, hơn nữa nó vẫn luôn muốn trở thành người có thể thay đổi thế giới."

Miêu Miêu ngây người, chẳng trách bây giờ người này rất ít nói.

Ba Chu: "Không phải kêu cháu chăm sóc đặc biệt mà chỉ là hy vọng có thể dẫn theo nó chơi cùng, nó vẫn luôn nhớ cháu, xem cháu là người bạn tốt nhất, sau này chuyển đi, bên cạnh đều là người trưởng thành, một đứa bé như nó dù tâm trí có trưởng thành đi nữa thì cũng không có bạn bè."

Miêu Miêu nghĩ đến một đứa bé học đại học, xung quanh chỉ toàn người trưởng thành đúng là sẽ rất vất vả.

"Cháu là lớp trưởng, giúp bạn học mới hòa nhập vào cuộc sống của lớp là việc cháu phải làm."

Miêu Miêu tự hỏi, hòa nhập vào cuộc sống của bạn đồng trang lứa sao.... Cuộc sống của bọn họ bây giờ chính là suy nghĩ đến cuộc thi giữa kì phải thi được một thành tích xuất sắc.

Miêu Miêu quay về phòng ngủ, bạn cùng phòng có hơi kinh ngạc, "Lớp trưởng, không phải cậu nói hôm nay về nhà ngủ sao?"

"Chu Viên bị bệnh nên tớ đến bệnh viện một chuyến." Miêu Miêu vừa nói vừa cầm bàn chải của mình ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Lát nữa phải tắt đèn.

Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ giúp bạn học mới hòa nhập hoàn cảnh mới thế nào.

Từ ngoài đi vào đúng là đã tắt đèn.

Mọi người vẫn đang ồn ào nói chuyện, phòng ngủ của bọn họ rất lớn, có tám người, ngoài cô ra thì còn có bảy người khác.

"Cậu ấy thật sự không thích nói chuyện, mình thấy cậu ấy tới đây lâu như vậy nhưng hình như chỉ nói chuyện với màn hình."

"Đi học còn ngủ."

"Mấy cậu chưa nghe nói sao, đi học còn ngủ nhưng vẫn theo kịp lớp bọn mình, điều này nói rõ cái gì, nói rõ chỉ số IQ cao!"

Miêu Miêu nghe được đại khái vài câu, những nữ sinh này thảo luận về Chu Viên.

"Lớp trưởng, cậu thấy Chu Viên thế nào?"

"Lớp trưởng, cậu có thể hỏi thăm xem Chu Viên có bạn gái hay không?"

"Ừm...."

"Ừm.... Tớ cũng không biết nên nói cái gì." Miêu Miêu thật sự không biết nên nói cái gì.

"Lớp trưởng, cậu ấy đẹp trai như vậy, cậu có cảm thấy rung động không?"

"Lớp trưởng chắc chắn lại nói không có, các cậu quá non, mình học cùng lớp trưởng từ cấp hai, lúc bọn mình học cấp hai lớp trưởng rất lợi hại."

"Chị em, không phải chứ, cậu biết mấy thứ hot như vậy mà lại chưa bao giờ kể cho bọn mình nghe!"

Miêu Miêu: "Dì quản lý sắp tới rồi, nhanh ngủ đi."

"Mình đứng ở cửa thấy dì quản lý còn chưa đến, nhanh kể đi!"

"Lúc đó lớp trưởng cũng làm lớp trưởng, thời điểm bọn mình học năm đầu cấp hai thì có một nam sinh lớp trên đến tỏ tình, là hotboy trường đó! Vẻ ngoài giống như minh tinh, lớp trưởng không nói hai lời đã từ chối người ta."

"Ôi ôi ôi ôi ~"

"A a a a a a~"

"Cho nên mới có thể học cùng một lớp với mấy cậu." Miêu Miêu nghiêm túc nói, "Không được yêu sớm có biết hay không?"

Trường học nghiêm cấm yêu sớm, nhưng mà bí mật đương nhiên cũng có, lớp Miêu Miêu có hai đôi nam nữ đang mập mờ, có điều Miêu Miêu cũng không vạch trần, loại chuyện này tốt hơn là nhắm mắt làm ngơ.

"Nam sinh kia đẹp trai hơn hay là Chu Viên đẹp trai hơn?"

"Chu Viên nhỉ, cảm giác Chu Viên rất trưởng thành!"

Miêu Miêu: "...."

"Dì quản lý đã tới!" Nữ sinh canh cửa nhỏ giọng nói.

Trong phòng ngủ lập tức trở nên yên tĩnh.

Miêu Miêu nằm trong chăn, mắt nhìn trần nhà, nhớ tới vấn đề Chu Viên là người như thế nào mọi người hỏi cô lúc nãy....

Nhìn một lát cô từ từ ngủ thiếp đi.

Miêu Miêu cảm giác bản thân đang chạy bộ, chạy mãi không ngừng, đủ loại hoa cỏ đều lui về phía sau, Miêu Miêu cảm thấy rất mệt mỏi nhưng hình như không dừng lại được.

Sau đó thì thấy Chu Viên cách đó không xa, cậu ấy biến thành phiên bản thu nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng, nói với cô, "Cậu không thể ngây thơ dính người như vậy!"

Miêu Miêu thoáng cái bị đánh thức, tỉnh lại mới phát hiện là một giấc mơ, nhớ đến khung cảnh trong mơ cô vừa buồn cười vừa khó hiểu, tại sao lại mơ thấy giấc mơ như vậy?

Sáng hôm sau, Miêu Miêu đến phòng học thì phát hiện Chu Viên đã ở bên trong.

Miêu Miêu chào hỏi hắn, "Chào buổi sáng Chu Chu."

Lúc nói ra khỏi miệng Miêu Miêu ngây người một lát, cô kêu Chu Chu.... Hơn nữa hình như những lời này rất thuận miệng, giống như trước đây đã từng nói rất nhiều lần.

Chu Viên cũng ngây người, đối với Chu Viên thì Miêu Miêu dường như đang tái hiện cảnh cũ.

"Buổi sáng tốt lành." Chu Viên trả lời.

Miêu Miêu ngồi xuống, "Đúng rồi, hôm qua cậu có làm bài tập không?"

Miêu Miêu vừa nói vừa mở sách bài tập ra, "Câu hỏi cuối khác đáp án tớ tham khảo, đáp án tham khảo chỉ có câu trả lời nên tớ cũng không biết đã làm sai chỗ nào."

Miêu Miêu rất tự nhiên, Chu Viên như quay về lúc còn bé, lúc đó hắn thường tới trường sớm làm bài tập, mà Miêu Miêu sẽ dò đáp án cùng với hắn.

Chu Viên đi tới xem bước làm bài của cô, sau đó nhận ra bản thân không biết nhiều về hóa học.

Hắn trực tiếp học tài chính từ lúc đầu, ngoài các lớp học về tài chính ra thì là Triết học Mác Lênin và Tư tưởng Mao Trạch Đông, Anh văn còn có đại số tuyến tính, lý thuyết xác suất, toán cao cấp và thống kê.

Hóa sinh cùng vật lý thì hắn chỉ tự xem qua một ít sách, hiểu được vài nội dung.

Miêu Miêu thấy Chu Viên nhìn đề bài rồi sau đó lấy sách Hóa học ra, kiểm tra chương và bài tương ứng rồi sau đó lại lật ra phía trước.

Sau đó cầm sách bài tập của Miêu Miêu, nhìn các bước giải của cô rồi dùng bút chỉ và câu hỏi, "Nguyên tố hóa trị âm hai ở đây hẳn là C, vậy ở đây phải là metanol, cậu tính lại lần xem kết quả có đúng hay không."

Miêu Miêu trợn mắt há mồm, "Sao cậu làm được vậy?" Nếu như cô không lầm thì vừa nãy người này vẫn đang lật xem sách.

Chu Viên thấy vẻ mặt này của cô thì trong lòng có hơi buồn cười, lâu rồi mới gặp lại mà vẻ mặt của cô vẫn giống hệt lần đầu tiên gặp.

Miêu Miêu tính lại lần nữa rồi kiểm tra với đáp án tham khảo.

Miêu Miêu nhịn không được nhìn về phía Chu Viên lần nữa, "Đại ca!"

Chu Viên bị xưng hô này chọc cười, "Lớp trưởng khác sáo rồi, cái gì không biết có thể hỏi mình."

"Cảm giác sau này cậu chắc chắn sẽ hối hận bởi vì câu này." Miêu Miêu nói.

Chu Viên nhướng mày trêu chọc cô, "Xong rồi, bây giờ mình có hơi hối hận rồi."

"Lời nói như bát nước đổ đi." Miêu Miêu nhún vai.

"Cũng không hẳn, dù mua bảo hiểm vẫn còn có thời gian đổi ý."

"Giống như QQ cùng Wechat có thể thu hồi tin nhắn trong vòng hai phút sao?"

Hai người nhìn nhau cười, dường như cũng không còn xấu hổ nữa.

Miêu Miêu phát hiện Chu Viên lại có thể bắt đầu nghe giảng bài lớp buổi sáng, hình như không được dễ dàng lắm.

Trong lúc nghe giảng bài khí chất bỗng nhiên như sếp tới họp.

Miêu Miêu bị tưởng tượng của mình chọc cười, Chu Viên quay đầu thì thấy cô đang cười một mình không ngừng.

"Cậu đang cười cái gì?" Chu Viên nhỏ giọng hỏi cô.

Miêu Miêu lấy giấy ra viết, "Cậu có cảm giác giáo viên hơi căng thẳng không? Cảm giác bây giờ cậu càng giống thầy giáo hơn."

Thầy giáo đương nhiên căng thẳng, Chu Viên là nghiên cứu sinh đó! Vốn dĩ không cần nghe giảng bài cũng không sao, bây giờ hắn vừa nghe giảng, lúc nhìn thấy anh lại có cảm giác như bản thân nói sai cái gì.

Đây không phải học sinh cấp ba đến học mà càng giống như giáo viên đến kiểm tra trình độ giảng bài.

Chu Viên viết một câu lên giấy, sau đó đưa qua.

Miêu Miêu liền thấy chữ viết cứng cáp có lực bên trên, "Nếu mình là thầy giáo thì nhất định sẽ khen thưởng hai bông hoa hồng cho cậu."

Ký ức là một thứ rất thần kỳ, trong đầu cô thoáng cái lại nhớ tới chuyện có liên quan đến hoa hồng.

Mặt Miêu Miêu đỏ đỏ, viết trên giấy, "Đi học truyền giấy vẫn được khen thưởng hoa hồng?"

Rất nhanh đối phương đã trả lời, "Cái này có phải thể hiện mình là một thầy giáo tốt rất bảo vệ học sinh?"

Miêu Miêu: "...." Chú à, tâm trạng không tốt mà chú nói đâu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi