TỚ MUỐN LÀM BẠN TỐT VỚI CẬU

Bởi vì quan hệ của hai người có thay đổi, hơn nữa được ba Chu nhờ cậy nên chiều thứ bảy Miêu Miêu nhìn Chu Viên đang muốn rời đi, "Cậu có rảnh không? Nếu như không bận thì đi xem phim chung không? Nếu như quá muộn thì tớ có thể đưa cậu về."

Chu Viên đã phát hiện tính cách quan tâm người khác này của Miêu Miêu bèn ngồi xuống.

Sau khi đợi lớp bên cạnh về hết Miêu Miêu đóng cửa lại, mở máy tính lên.

Thuần thục đăng nhập vào tài khoản iQiyi, sau đó hỏi, "Hôm nay mấy cậu muốn xem thể loại phim gì?"

"Lớp trưởng, không thì hôm nay xem phim tình cảm đi?" Một nữ sinh trong số đó nói.

"Không xem phim tình cảm. Chiến tranh, kinh dị, huyền ảo, nhiệt huyết, siêu anh hùng cũng được, phim tình cảm giữ lại chờ tốt nghiệp xong sẽ xem, bây giờ học sinh cấp ba không được yêu sớm." Miêu Miêu nhíu mày, "Chọn cái khác đi."

Mỗi lần xem phim kinh dị xong đều phải về phòng ngủ cùng nhau, xem phim siêu anh hùng xong thì một hai đều muốn cứu vớt thế giới.

"Lớp trưởng, lớp trưởng, bọn mình muốn phim tình cảm! Tình cảm!"

"Lớp trưởng, tình cảm! Lớp trưởng, tình cảm!"

Miêu Miêu bất đắc dĩ nhìn một đám bạn học đang rất hưng phấn, nuông chìu nói, "Được rồi, nhất định phải xem phim tình cảm đúng không? Không xem thì quậy đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Vậy xem bộ phim cũ tươi sáng đi, , phim tình cảm trong sáng."

Miêu Miêu tìm một lát sau đó bấm vào.

Trong lúc tải phim Miêu Miêu về lại chỗ ngồi của mình.

Bạn học trong lớp đều chưa từng xem bộ phim này, dù sao lúc bộ phim này ra mắt mọi người cũng vừa ra đời không lâu.

Miêu Miêu đã xem rồi, xem cùng Tinh Tinh từ rất lâu.

Nhưng mà xem lại lần nữa vẫn rất thích kiểu tình yêu trong sáng này.

Cô rất hâm mộ nữ chính trong phim, có thể nghiêm túc thích một người lâu như vậy, ngược lại là cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng trải qua cảm giác tim đập thình thịch kỳ diệu này.

Miêu Miêu lại xem thêm lần nữa, vẫn cảm thấy rất cảm động.

Sau đó lại phát hiện Chu Viên bên cạnh đang ngủ.

Miêu Miêu vốn muốn đánh thức hắn nhưng nghĩ tới ba Chu từng nói với mình, thời gian Chu Viên làm việc chỉ ngủ được ba giờ mỗi ngày.

Bây giờ vẫn chưa điều chỉnh lịch trình làm việc và nghỉ ngơi sao?

Miêu Miêu cũng không có đánh thức đối phương, lúc phim kết thúc Chu Viên vẫn chưa tỉnh lại, các bạn học cãi nhau mà rời khỏi lớp.

Chu Viên rốt cuộc bị đánh thức, ngẩng đầu lên, "Phải họp sao?"

"Ông chủ, mới vừa giải tán rồi." Miêu Miêu nói.

Lúc này Chu Viên mới nhận ra bản thân ở trường học chứ không phải ở công ty.

Bởi vì lúc nãy xem phim nên chỉ có hàng ngoài cùng là sáng đèn, các học sinh khác đã rời khỏi chỉ còn Miêu Miêu ngồi ở chỗ này cùng Chu Viên.

Chu Viên đứng dậy, "Xin lỗi, vừa rồi không có xem phim."

"Không sao." Miêu Miêu nói, "Đi thôi, tớ đưa cậu về."

Hai người đi xuống lầu bốn, vừa đi vừa trò chuyện.

Đúng lúc đó Miêu Miêu bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía sân tập.

Chu Viên nhìn theo ánh mắt cô thì thấy trên sân tập có một người đang chạy bộ.

Miêu Miêu thu hồi ánh mắt, nói, "Xin lỗi, tớ phải đến sân tập một lát."

Bên phía sân trường có một cái đèn rất lớn, có thể thấy người đang chạy bộ bên trong là một nam sinh, cậu chạy rất nhanh giống như đang phát tiết thứ gì.

Chu Viên ngây người, "Cần mình đi cùng cậu không?"

"Không cần, tớ tự đi là được, có chút xin lỗi vì không thể đưa cậu về nhà."

Chu Viên: "Mình cũng sẽ không để cậu đưa về thật đâu."

Miêu Miêu đi vài bước sau đó chạy về phía sân tập.

Chu Viên đứng tại chỗ một lúc, nhớ lại những gì mình nghe được, "Lớp trưởng thích Đặng Phong lớp bảy." "Cảm giác Đặng Phong hơi không xứng với lớp trưởng, cậu ấy nói lắp đó."

Hắn nhớ rõ Đặng Phong, nam sinh ngồi phía sau hắn khi còn bé, là người hiền lành.

Chờ hắn lấy lại tinh thần thì trên sân tập đã có hai người.

Rất xứng đôi, thanh mai trúc mã, đôi trẻ rất hồn nhiên*.

(*Trích bản dịch thơ Trường Can Hành - Lý Bạch.)

Miêu Miêu chạy tới sân tập, "Đặng Phong, cậu làm gì thế?"

Đặng Phong ngừng lại, "Cậu.... Cậu đừng.... Quản mình!"

Miêu Miêu thật sự mặc kệ đứng ở một bên đợi Đặng Phong chạy xong, mấy hôm trước người này lên thành phố tham gia thi đấu.

Hẳn là hôm nay mới trở về.

Qua hồi lâu, Đặng Phong cuối cùng cũng mệt mỏi dừng lại, Miêu Miêu đi tới ngồi bên cạnh cậu, "Khá hơn chút nào không?"

"Tốt.... Hơn chút ít." Cả người Đặng Phong như vớt lên từ trong nước, đều là mồ hôi.

"Miêu Miêu.... Bọn mình.... Bọn mình từ nhỏ.... Lớn lên.... Cùng nhau." Đặng Phong gõ đầu lắp bắp nói.

"Ừm, tớ biết, tớ còn biết cậu thích Tinh Tinh, Tinh Tinh nói cho cậu biết cậu ấy thích Triệu Mục rồi?" Đây không phải do Miêu Miêu thông minh mà là tình huống như này thật sự xảy ra nhiều lần rồi.

"Đúng vậy."

"Bình tĩnh một chút, qua một thời gian ngắn nữa sẽ đổi người thôi." Miêu Miêu nói, "Cậu ấy muốn dứt là dứt, cậu cũng không phải không biết."

"Không có.... Không có. Cậu ấy nói.... Lần này.... Là nghiêm túc." Đặng Phong cúi đầu.

"Lần nào cậu ấy cũng nói như vậy." Miêu Miêu nói, cô cảm giác nguyên nhân bản thân có thể xử lý phần lớn vấn đề của bạn học trong lớp chủ yếu cũng là bởi vì hai người bạn từ nhỏ đến lớn này đều rất rắc rối.

Khi còn bé, Miêu Miêu vô cùng nghe lời Tinh Tinh, trong ba người thì Tinh Tinh là lão đại, cho dù Tinh Tinh nói cái gì Miêu Miêu cũng đều tin tưởng, cho đến khi Tinh Tinh bởi vì trốn học mà bị đánh.

Miêu Miêu mới từ từ đổi vai.

Đặng Phong không nói, nằm trên bãi cỏ.

Miêu Miêu nằm cùng cậu trong chốc lát, sau đó thì thấy điện thoại của mình sáng lên.

Miêu Miêu cầm lên, "Là Tinh Tinh nhắn tin hỏi bọn mình có muốn cùng đi ăn đồ nướng không, cậu có muốn đi không?"

Đặng Phong do dự một lát, "Đi."

Miêu Miêu cũng đứng lên.

Nhắc tới đồ nướng Miêu Miêu lại nhớ tới Chu Viên, nhưng mà lo lắng Tinh Tinh cùng Đặng Phong bây giờ còn chưa quen thuộc với hắn lắm nên quyết định tìm hiểu nhau một lát sau đó thì cùng đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi