TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 59

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Sáu giờ chiều ngày thứ Sáu, rất nhiều người sẽ không lựa chọn tăng ca mà trở về sớm, tắm gội thắp nhang, vui mừng chào đón ngày cuối tuần.

Diệp Nam Nịnh cũng đã làm xong công việc trong tay. Những việc này thật ra không phải quá khó, chỉ là lúc mới vào thì cần thời gian để làm quen thôi. Giờ cô đã làm được hơn hai tháng, những công việc hàng ngày đều thành thạo cả, thậm chí còn nhín ra được thời gian đi tỏ tình nữa cơ mà.

Diệp Nam Nịnh thầm cười cười, sau đó bước đến ngoài văn phòng, gõ cửa, hỏi: “Đỗ tổng, chừng nào thì chị về?”

“Hả?” Đỗ Khê Nhiễm ngẩng đầu, thấy là Diệp Nam Nịnh thì lại cúi mặt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đáp, “Chị còn làm thêm chốc nữa, em về trước đi.”


“Vâng.” Diệp Nam Nịnh xoay người rời đi.

Đỗ Khê Nhiễm thở phào một hơi rồi tiếp tục xử lí công việc trong tay, xác nhận với khách hàng về cuộc gặp ngày mai. Xong hết mấy chuyện vụn vặt thì cũng đã gần bảy giờ, cô thu dọn đồ đạc, xách túi ra chờ thang máy.

Trùng hợp đụng mặt lão Lý, lão Lý chào hỏi đơn giản, sau đó nhắc đến Hồ Hàm Xảo giờ đã nghỉ việc: “Hôm qua tôi thấy cô ta đăng trên vòng bạn bè, hình như đổi nghề rồi.”

Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc: “Mới thế đã đổi nghề rồi sao? Không phải chỉ xếp hạng cuối rồi bị loại thôi à? Cơ mà nếu chút áp lực đó cũng không chịu được thì đúng là không thích hợp tiếp tục làm ngành này.”

Lão Lý cười cười: “Cái miệng này của cô đúng là không tha cho ai cả, cơ mà chuyện này thì tôi đồng ý. Tôi còn hỏi cô ta sao không tiếp tục cố gắng kiên trì, đâu phải chỉ có mỗi một công ty là Chính Hòa. Cô đoán xem cô ta nói gì với tôi?”


Đỗ Khê Nhiễm không tò mò về chuyện của nhân viên đã nghỉ việc này lắm, nhưng mặt lão Lý lại tràn trề vẻ thiết tha muốn kể, thế nên cô cũng phối hợp hỏi: “Nói gì?”

Lão Lý nói với vẻ cao thâm: “Cô ta nói sợ tiếp tục làm ngành này sẽ bị người ta trả thù.”

“Bị ai trả thù cơ?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi xong thì nhướng mày, chỉ chỉ vào mình, “Không phải nói tôi đấy chứ?”

Lão Lý nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Cô ta là ai chứ?” Đỗ Khê Nhiễm mỉa mai mói, “Nếu không phải anh nhắc thì tôi sắp quên cô ta luôn rồi, sao có thể đi lãng phí thời gian quý báu để trả thù cho được?”

Lão Lý cười cười: “Đương nhiên là tôi tin cô sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn đó.”

“Vậy còn nghe được.” Đỗ Khê Nhiễm cười, lại nhận ra có chỗ nào đó không đúng lắm, bèn tò mò nhìn lão Lý: “Vậy cô ta nói ai?”


Lão Lý ngập ngừng như đang lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không.

“Diệp Nam Nịnh à?” Đỗ Khê Nhiễm đoán.

Lão Lý gật gật đầu, rồi chợt bật cười: “Cũng không biết cô ta nghĩ sao nữa mà bảo tụi mình cẩn thận với Diệp Nam Nịnh.”

Đỗ Khê Nhiễm cũng cười: “Chắc còn ghim trong lòng rồi. Rõ ràng là chính cô ta gây chuyện lung tung, đi cũng đi rồi còn không quên bôi nhọ Diệp Nam Nịnh thêm phát nữa.”

Lão Lý thở dài lắc đầu: “Không hiểu lắm mấy người trẻ tuổi bây giờ, có điều... cô ta nhắc tôi cẩn thận với Diệp Nam Nịnh hình như cũng không phải do chuyện lần trước.”

“Vậy là do đâu?”

“Không biết. Cô ta không nói rõ, chỉ nói là tốt nhất đừng chọc tới Diệp Nam Nịnh.”

“Cô ta nói đúng.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Lão Lý vừa kinh ngạc nhìn qua thì đã nghe Đỗ Khê Nhiễm nói tiếp: “Ai chọc tới người đẹp cũng khó mà thoát thân được.” Cô chính là ví dụ điển hình.
Lão Lý bật cười, sau đó chào tạm biệt cô ở bãi đỗ xe. Đỗ Khê Nhiễm đi đến gần xe mình, chú ý đến cái bóng dài trước cây cột. Cô tò mò bước qua xem, lại thấy ngay Diệp Nam Nịnh đang đứng đó, bị phát hiện thì vội trốn sang phía bên kia, hệt một chú nai con hốt hoảng.

Mãi một lúc sau, cô nàng mới thò đầu ra từ sau cái cột, nhìn cô với vẻ vô tội: “Đỗ tổng..”

Đỗ Khê Nhiễm khoanh tay chất vấn: “Sao em còn ở đây? Là vừa tới hay vốn dĩ không về?”

Diệp Nam Nịnh: “Đang đợi chị...”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn đồng hồ: “Ở đây đợi hơn một tiếng ấy hả?”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Chị bận xong chưa?”

“Rồi.” Đỗ Khê Nhiểm mở cửa xe, ngồi vào trong, im lặng một lúc lại quay đầu sang nhìn cô nàng, “Còn thơ thẩn gì nữa, lên xe đi chứ.”

Diệp Nam Nịnh kinh ngạc, mừng rỡ ngồi vào ghế phụ lái, ngay cả dây an toàn cũng gài một cách hết sức dè dặt.
Đỗ Khê Nhiễm liếc qua, để ý thấy tay cô nàng đang run run lại không nhịn được mà muốn cười: “Lúc trước sao em không run như vậy?”

“... Nhịn.”

“Cái này mà cũng nhịn được nữa cơ à?” Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nói.

“Được.” Diệp Nam Nịnh lập tức bày ra bộ mặt lạnh băng cao không với tới, “Như vầy nè.”

“Thần kì thật đấy.” Đỗ Khê Nhiễm nghiêng người, tò mò nhìn thật kĩ gương mặt Diệp Nam Nịnh. Nhìn nửa ngày, cuối cùng cô cũng tìm ra được chút manh mối từ vành tai hơi ửng đỏ của cô nàng, bèn trầm ngâm nói, “Hừm... Có phải em càng căng thẳng thì sẽ biểu hiện càng bình tĩnh không?”

Hai tay Diệp Nam Nịnh bắt lấy đai an toàn, gật gật đầu, ngoan ngoãn hệt như một bé học sinh tiểu học.

Đỗ Khê Nhiễm buồn cười, sau đó ngồi thẳng trở lại, nổ máy xe: “Đi đâu ăn cơm?”
“Về nấu cơm không?”

“Thôi, ăn ở ngoài đi. Chết đói rồi.” Đỗ Khê Nhiễm nghĩ đến những nhà hàng mà blogger đề cử, còn một tiệm cơm cà phê chưa thử, bèn lái xe đi hướng đó, “Em xem xem có đặt chỗ trước được không.”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh vừa nghe tên quán đã biết ngay, trực tiếp gọi một cú điện thoại qua cho giám đốc, nhanh chóng dặn dò xong là cúp máy, không cho đối phương cơ hội nói nhiều.

Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nhìn cô nàng mấy lần, chờ tới lúc dừng đèn đỏ mới nhìn thẳng qua: “Em biết cả giám đốc quán đó cơ à?”

Diệp Nam Nịnh nghẹn lời: “À... Dạ.”

“Thường đi ăn hả?”

“Dạ.”

“Vậy xem ra hương vị khá tốt nhỉ?”

“Dạ.”

“Chị bắt đầu mong chờ rồi.” Đỗ Khê Nhiễm vui vẻ vuốt vô lăng, ngón tay gõ mấy cái. Đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn mãnh liệt, cô từ từ ngó qua, thấy Diệp Nam Nịnh đang nhìn đăm đăm vào tay cô.
“Em đang nhìn gì vậy?”

Diệp Nam Nịnh lúng túng dời mắt, rồi lại không kiềm được mà lặng lẽ quay đầu, nhỏ giọng nài nỉ: “Em... em chụp một tấm hình được không chị?”

“Chụp hình gì?”

“Hình chị lái xe. Rất đẹp, em muốn giữ làm kỉ niệm.”

Đỗ Khê Nhiễm muốn từ chối, nhưng mà... cô nàng nói cô lái xe đẹp...

Thấy Đỗ Khê Nhiễm không nói gì, Diệp Nam Nịnh xem như ngầm đồng ý, vội móc điện thoại ra chụp một bức tay đối phương, rồi lại tham lam chụp thêm bức nữa dính cả người.

“Đẹp quá à.” Cô xem lại hình đã chụp.

“Khụ...” Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt nhìn qua màn hình di động một cái, tiếc là chẳng thấy được gì, “Có chụp app không đấy?”

“Không có.”

“...” Đỗ Khê Nhiễm ra lệnh, “Xóa đi.”

Diệp Nam Nịnh ôm khư khư điện thoại vào lòng như muốn bảo vệ, nét mặt hết sức nghiêm túc: “Không được, em sợ app chụp nhìn không thật. Đỗ tổng thật mới là đẹp nhất.”
Đỗ Khê Nhiễm thầm đắc ý nhướng mày. Nói sao thì ai được khen cũng sẽ thấy suиɠ sướиɠ, huống chi còn là được cô nàng xinh đẹp như thế khen, mức độ suиɠ sướиɠ lại càng nâng cao một bậc.

Đến nhà hàng, giám đốc đích thân ra đón, nhưng Diệp Nam Nịnh gần như không nói gì với anh ta, chỉ gọi món xong là để anh ta đi làm chuyện khác.

Đỗ Khê Nhiễm cảm thán: “Theo em đi ăn tiện thật đấy. Hoàn toàn không cần phải rối rắm xem nên ăn gì, cứ chờ món ngon mang ra là được.”

Diệp Nam Nịnh chớp lấy thời cơ mời mọc: “Vậy chị có thể thường xuyên đi ăn với em, em còn biết nhiều chỗ ăn ngon lắm.”

Đỗ Khê Nhiễm vừa định đồng ý thì lại sức nhớ ra quan hệ của hai người hiện tại hơi xấu hổ, bèn xua xua tay: “Tính sau đi.”

Diệp Nam Nịnh: Ư.

Tuy nhiên, Đỗ Khê Nhiễm lại ý thức được một vấn đề khác, rằng trước giờ cô cứ hay gọi Diệp Nam Nịnh đi ăn chung, mà Diệp Nam Nịnh cũng là một người bạn cơm chuẩn chỉnh. Nhưng giờ cô đâu thể tiếp tục để Diệp Nam Nịnh đi theo mình ăn chỗ này chỗ kia nữa, thế không phải mập mờ với người ta sao?
Xem ra phải đổi bạn cơm rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Khê Nhiễm lại nghĩ đến cô nàng blogger ẩm thực chưa gặp bao giờ. Không thể không nói, blogger mới là lựa chọn tốt nhất. Vừa biết nấu cơm vừa biết rất nhiều quán xịn, lại còn là bạn qua mạng, không dính líu đến ngoài đời, cùng nhau đi ăn cơm là thích hợp nhất. Hơn nữa, đối phương còn là người ở thành phố B, nói chuyện lâu nay rồi, hẹn ra gặp một lần cũng khá tốt.

Nghĩ đến đấy, Đỗ Khê Nhiễm lại vào Weibo, phá lệ mời bạn trên mạng đi gặp mặt.

Dududu: [Cụ ở chỗ nào của thành phố B thế?]

Tin nhắn vừa được gửi đi thì Diệp Nam Nịnh ngồi đối diện đột nhiên giật mình, lúng túng cầm lấy điện thoại. Đỗ Khê Nhiễm nghi hoặc nhìn qua: “Sao vậy?”

“Không... không có gì. Em chỉ muốn bấm điện thoại chút thôi.” Diệp Nam Nịnh nói nhanh, sau đó đưa điện thoại xuống dưới bàn, âm thầm đọc tin nhắn rồi lén liếc Đỗ Khê Nhiễm một cái, đổi từ chế độ rung sang chế độ im lặng, vùi đầu gõ chữ.
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Sao dọ OwO?]

Dududu: [Muốn hẹn Cụ ra ăn một bữa cơm, không biết Cụ có thấy tiện không?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Σ(⊙▽⊙ " Sao lại muốn hẹn mình ăn cơm?]

Dududu: [Yên tâm, tôi không phải người xấu, tôi chỉ muốn tìm bạn cơm thôi. Hơn nữa tôi cảm thấy hai ta nói chuyện lâu vậy rồi, hẳn là cũng hợp nhau, nên muốn gặp mặt làm quen, thế nào?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [o(╥﹏╥)o Mình hông dám.]

Dududu: [Tại sao?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Mình xấu lắm TAT. Thôi đừng gặp mà.]

Dududu: [Đẹp xấu đâu có gì quan trọng. Hai ta kết bạn làm quen chứ đâu phải yêu đương.]

“Món ăn của hai vị đã lên đủ hết rồi, xin cứ từ từ thưởng thức.” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
Cả hai đồng loạt ngẩng mặt lên từ màn hình điện thoại, nhìn qua đối phương, sau đó yên lặng buông điện thoại, bắt đầu dùng bữa.

Đỗ Khê Nhiễm nhấm nháp, tấm tắc khen đồ ăn, lại phát hiện lần này Diệp Nam Nịnh không hùa theo mình mà có vẻ thất thần, như đang ngẫm nghĩ chuyện gì trọng đại. Cô bèn gọi: “Diệp Nam Nịnh, Diệp Nam Nịnh.”

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu: “Dạ?”

“Mau ăn đi, nghĩ gì thế?”

Diệp Nam Nịnh uống một hớp trà sữa Hongkong, nói: “Nghĩ... Không nói cho chị đâu.”

Đỗ Khê Nhiễm lườm một cái sắc lẻm.

Cơm nước xong, Đỗ Khê Nhiễm nhận được tin nhắn bên phía khách hàng. Khi bước ra ngoài cùng Diệp Nam Nịnh, cô nói: “Ngày mai đi khu Tây. Thật ra đã bàn bạc ổn thoả cả rồi, em không đi cũng được.”

“Em đi. Nhiều người thì vẫn hữu dụng mà.” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm đành phải đồng ý. Dù sao hai người ở cùng một công ty, tránh né triệt để là không thể nào. Cô dặn dò: “Ngày mai đừng trang điểm đẹp quá.”

“Tại sao?” Theo lẽ tự nhiên, Diệp Nam Nịnh cho rằng khách hàng là loại háo sắc gì đó.

Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn sang đầy ẩn ý: “Chị sợ em muốn quyến rũ chị.”

Diệp Nam Nịnh ngập ngừng: “Vậy chị xem... em có cơ hội đó không?”

Đỗ Khê Nhiễm nghiêm túc quan sát đường nét trên gương mặt Diệp Nam Nịnh, sau đó mất tự nhiên hừ một tiếng: “Bình thường. Đối với chị, người đẹp có lực sát thương không cao bằng món ngon.”

Diệp Nam Nịnh mỉm cười: “Vậy nếu là người đẹp rất giỏi nấu món ngon thì sao?”

Đỗ Khê Nhiễm: “.”

Đỗ Khê Nhiễm cảm thấy Diệp Nam Nịnh bắt đầu hơi nhây rồi, không biết có phải lúc tỏ tình chạm trúng cái công tắc nào kì quái hay không.
Về đến nhà, Đỗ Khê Nhiễm mới nhớ ra cuộc đối thoại bị gián đoạn với blogger. Cô mở điện thoại lên xem, phát hiện bên kia cũng không trả lời mình.

Có lẽ lời mời gặp mặt đối với cô nàng mà nói thì có hơi đường đột. Cô đành phải tạm gác chủ đề này lại, thuận miệng nhắc đến chuyện động trời mấy hôm nay.

Đỗ Khê Nhiễm thật sự quá bức thiết muốn tìm người xả hết, nhưng mà người thân thiết bên cạnh cô chỉ có Đỗ Hà Nhược và Chương Mịch Song. Đứa đầu rõ ràng không phải đối tượng tốt để giãi bày chuyện tình cảm rồi, đứa sau thì lại quen biết Diệp Nam Nịnh, miệng còn không kín, ngộ nhỡ trực tiếp đi tìm Diệp Nam Nịnh mà nhiều chuyện thì hỏng.

Như vậy, bạn trên mạng chính là đối tượng tốt nhất để xả.

Dududu: [Đúng rồi, Cụ còn nhớ sinh viên thực tập mà tôi từng kể với Cụ không?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Nhớ chứ, ấy từng nhắc qua rất nhiều lần mà 罒ω罒]

Dududu: [...]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ẻm sao vậy?]

Dududu: [Ẻm tỏ tình với tôi.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ồ!]

Dududu: [Tôi nên làm gì đây?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Chịu ẻm đi! Mạnh dạn lên!]

Dududu: [?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [⊙v⊙]

_____________

Làm xong bộ này rồi đem hết hình minh hoạ đi in thì sẽ có mụt bộ card bo góc về Nịnh quê và Đỗ công chúa. Tới đó giveaway ✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi