TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 60

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Đỗ Khê Nhiễm buồn cười nói: [Sao Cụ lại muốn tôi chịu ẻm?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Nói chơi í mà (*o▽o*). Bạn rất hay nhắc đến em ấy, tôi còn tưởng là bạn cũng thích ẻm.]

Dududu: [Hahahaha, vậy thì không phải. Nhắc đến em ấy chỉ đơn giản là vì cô nàng khá thú vị thôi.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Vậy ấy tính đối mặt với ẻm thế nào?]

Dududu: [Nói thật, tôi cũng không biết nữa, ầy. Cụ có ý gì hay không?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ấy cứ tùy tâm mà làm đi, đừng vì sợ tổn thương đối phương mà miễn cưỡng bản thân.]

Dududu: [Miễn cưỡng thì không có, mà ngược lại, tôi còn hơi sợ hãi. Tôi thật sự không biết một người như em ấy rốt cuộc thích điểm gì ở tôi? Tôi ngờ rằng em chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời, chờ đến khi hiểu biết thêm về tôi thì thứ tình cảm đó cũng sẽ tan biến. Thế nên suy nghĩ của tôi càng thiên hướng để thời gian làm phai đi tình cảm của em hơn. Chờ đến khi em gặp được người thích hợp thì lẽ tự nhiên cũng sẽ lược qua chuyện này.]


Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ý hay. Vậy ấy cứ giữ nguyên cách cư xử thường ngày đi. Thấy sao thoải mái thì cứ làm vậy.]

Dududu: [Được, nhất trí!]

Xả xong, cả người Đỗ Khê Nhiễm nhẹ nhõm đi nhiều. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tất cả vẫn như cũ, để tự Diệp Nam Nịnh học cách buông tay. Dần dà, tự nhiên em sẽ phát hiện cô không phải người thích hợp, tình cảm cũng sẽ phai nhạt đi.

Thời buổi này có được bao nhiêu trái tim chân thành, lại có bao nhiêu người có thể kiên trì đâu chứ?

Cũng hệt như những kẻ theo đuổi cô lúc trước, hễ không nhìn đến hy vọng là sẽ lập tức dừng lại, rời đi một cách dứt khoát. Đó mới là lựa chọn của người thông minh.

Cô tin chắc Diệp Nam Nịnh cũng là một người thông minh.

Hôm sau, đến gần trưa thì Đỗ Khê Nhiễm nghe thấy tiếng chuông cửa, biết là Diệp Nam Nịnh sang gọi mình dậy ăn cơm. Cô lười nhác ngồi dậy khỏi giường, lờ đờ bước đến cửa phòng ngủ, sau đó quay đầu nhìn lại căn phòng lộn xộn. Một giây do dự trôi qua, Đỗ Khê Nhiễm buông xuôi nghĩ dọn dẹp cái gì chứ, dù Diệp Nam Nịnh có thấy cũng chẳng sao, nói không chừng còn có thể khiến em trực tiếp rút lui.


Cô ngáp dài, mở cửa, thấy Diệp Nam Nịnh đã ăn mặc chỉnh tề, còn trang điểm nhẹ thì chợt cứng đờ: “Mới sáng mà em trang điểm đẹp thế làm gì?”

Vậy chẳng phải sẽ khiến cô trông nhếch nhác lắm sao?

Diệp Nam Nịnh cười nhẹ: “Đỗ tổng, buổi sáng tốt lành, mau qua ăn cơm đi.”

Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu, đánh răng rửa mặt xong rồi vẫn trang điểm một chút, không phải muốn tranh đua mà do chiều phải đi gặp khách hàng.

Cô đứng trước tủ quần áo hết nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn một chiếc áo khoác kiểu dáng bình thường, an toàn không lỗi, sau đó sang phía đối diện ăn cơm.

Nào ngờ Diệp Nam Nịnh lại quan sát cô mấy lượt rồi bật thốt lên: “A, em có cái thắt lưng.” Vừa dứt câu đã tót về phòng, mang ra một chiếc thắt lưng bằng da bản nhỏ, hưng phấn đứng trước mặt, mang thắt lưng cho cô rồi gút một nút thắt với phong cách độc đáo.


Đỗ Khê Nhiễm nhìn Diệp Nam Nịnh đang cụp mắt nghiêm túc thắt đai lưng, để ý thấy lông mi của cô nàng thật sự rất đẹp, thế mà lại thất thần đi đếm thử.

“Xong rồi.” Diệp Nam Nịnh ngước mắt nhìn cô.

“Chậc.” Đếm trật rồi.

“Sao vậy chị?” Diệp Nam Nịnh hỏi.

“Không có gì.” Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn cái thắt lưng vừa xuất hiện thêm trên eo, là món độc quyền của nhãn hàng thời trang nào đó, nếu biết cách phối hợp thì có thể ghi thêm khá nhiều điểm. Nhưng đối với loại quỷ lười phải cắm mặt đi làm như cô mà nói thì gần như là không có thời gian để mà nghiên cứu mấy món thời thượng này, “Đẹp không?”

“Đẹp chứ.” Diệp Nam Nịnh kéo cô đến trước chiếc gương bên cạnh TV treo tường, “Chị xem, đẹp biết dường nào, đeo vào là thấy phần nào ra phần đó.”
Đỗ Khê Nhiễm nghiêng người soi gương: “Hình như đúng thật, eo trông còn thon nữa.”

“Ưm, siêu thon.” Ngón tay Diệp Nam Nịnh giật giật trong không khí, sau đó lặng lẽ giấu ra sau. Vừa nương cớ thắt dây nịt mà lén chạm vào eo Đỗ tổng rồi!

Có tương lai lắm Diệp Nam Nịnh!

Đang ăn dở bữa cơm trưa thì Đỗ Hà Nhược trở lại, vừa vào nhà đã trách móc hành vi tồi tệ ăn cơm không đợi của hai người: “Em! Đường đường một thiếu nữ mười tám, vừa thoát thân khỏi biển đề, muốn về nhà ăn một ngụm cơm nóng thôi, nhưng mà không một ai thèm quan tâm xem em có đói bụng hay không! Úhuhu! Mấy người thật tàn nhẫn!”

Diệp Nam Nịnh vội xin lỗi rối rít, đứng dậy đi lấy chén đũa cho cô nàng.

Đỗ Khê Nhiễm thì lại cạn lời nhìn con nhỏ diễn sâu này: “Mày đâu có nhắn tin về, bọn chị còn tưởng là mày lại đi hẹn hò nữa rồi chứ.”
Đỗ Hà Nhược nghẹn lời, sau đó lại xụ mặt, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh: “Hẹn hò gì chứ. Tụi em trong sạch.”

“Ồ, sao đấy, bạn nhỏ thất tình rồi à?” Đỗ Khê Nhiễm cười trên nỗi đau của người khác.

“Chị thấy ghét quá.” Đỗ Hà Nhược hừ hừ, “Cái gì mà thất tình. Vốn tụi em đâu có hẹn hò, được chưa?”

“Vậy bản mặt oán phụ lúc này là sao?”

Đỗ Hà Nhược vừa định bật lại thì chợt thấy Diệp Nam Nịnh bưng đến cho mình một bát cơm, vội vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn chị Tiểu Diệp.”

Diệp Nam Nịnh cười cười, tiếp tục ăn cơm.

Đỗ Hà Nhược ăn hai đũa, mắt vẫn luôn dán lên người Diệp Nam Nịnh, nhìn một cách hết sức lộ liễu, nhìn đến nỗi Diệp Nam Nịnh thấy ngại, chỉ có thể vùi đầu bào cơm.

“Ăn thì ăn đi, nhìn miết làm gì?” Đỗ Khê Nhiễm nhắc nhở em gái ăn cơm cho đàng hoàng.
“Chỉ là tự nhiên em sực nhớ ra một chuyện. Chị Tiểu Diệp, có phải hồi trước chị cũng học trường cấp ba của tụi em không?” Đỗ Hà Nhược hỏi.

“Ừ.”

“Trời ạ, thì ra chị chính là thần thoại trong trường bọn em?!” Đỗ Hà Nhược khϊếp sợ nói.

Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Là sao?”

Đỗ Hà Nhược bèn quay đầu giải thích: “Thì không phải em chuyển trường đấy sao? Lúc vừa chuyển đến đã nghe nói trường tụi em hồi trước có một thiếu nữ thiên tài, đã đẹp mà còn giàu nữa, quan trọng nhất là đầu óc còn siêu lợi hại, là thần tượng của rất nhiều người. Tiếc là trước giờ em vẫn chưa gặp được. Mãi đến hôm tiệc sinh nhật của Diệp Đình Viễn kết thúc, sau đó có người đồn nữ thần kia chính là chị của Diệp Đình Viễn, nhưng cậu ấy lại không nói gì nên tụi em cũng không dám chắc.”
Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang Diệp Nam Nịnh: “Em ấy là nữ thần của trường không phải chuyện hết sức bình thường sao?”

Mặt Diệp Nam Nịnh ửng đỏ.

“Bình thường thì bình thường, nhưng cảm giác này giống như đu idol vậy đó chị hiểu hông? Là kiểu mừng rỡ khi mà tự nhiên quay đầu lại thấy nữ thần ở ngay bên cạnh. Khó tả lắm!” Đỗ Hà Nhược nói, lại đột ngột túm lấy tay Diệp Nam Nịnh, “Thần thi cử mau cho em xin vía, xin vía!”

Diệp Nam Nịnh cười ngượng ngùng, lặng lẽ muốn rút tay ra.

Ngay sau đó, Đỗ Khê Nhiễm đã vỗ một phát lên mu bàn tay Đỗ Hà Nhược: “Lo ăn đi, khều móc cái gì.”

Đỗ Hà Nhược cười cười rụt tay về, dừng một lúc lại nói thêm: “À phải rồi, tuần này tụi em có mấy giáo viên thực tập lớp mười, trong đó có một người rất xinh, nghe nói là đàn chị khóa trên, chung lớp với nữ thần, tên là Ngô Vũ Hồng. Chị Tiểu Diệp, chị biết không?”
Đôi đũa của Diệp Nam Nịnh run rẩy, kinh ngạc nhìn Đỗ Hà Nhược: “Ai?”

“Ngô Vũ Hồng, là bạn học của chị đúng không?”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang, thấy Diệp Nam Nịnh thất thần, lát sau mới nghe đối phương gật đầu nói: “Ừm, bạn học.”

“Chị ấy cũng xinh thật đấy. Hồi trước hai người thân nhau không?” Đỗ Hà Nhược nhiều chuyện hỏi.

Diệp Nam Nịnh gật đầu, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy: “Không thân.”

“Ầy, thôi được rồi. Em còn tưởng nếu thân thì có thể dẫn chị vào trường chơi.” Đỗ Hà Nhược nhiều chuyện xong lại tiếp tục lảm nhảm chuyện trong trường.

Diệp Nam Nịnh đờ đẫn ăn xong bữa trưa. Vì phải đi gặp khách hàng nên giờ dạy thêm dời sang buổi tối.

Trên đường đi, Đỗ Khê Nhiễm phát hiện cô nàng cứ im lìm, còn thi thoảng cau mày, bèn hỏi: “Có tâm sự à?”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt: “... Không có.”

Đỗ Khê Nhiễm chành môi, không hỏi nữa, song lại nói: “Tạm thời gác mấy chuyện đó sang bên, chốc nữa gặp khách hàng không cho thất thần đâu đấy. Tài liệu bảo em đọc em đã đọc hết chưa?”

“Dạ rồi.” Diệp Nam Nịnh lắc lắc đầu, một lần nữa đặt hết sự chú ý vào công việc.

Lần này trực tiếp đến công ty khách hàng, hai người được đưa vào phòng họp. Diệp Nam Nịnh mở tài liệu trong máy, mở hết slide trình chiếu và mô hình để tiện cho Đỗ Khê Nhiễm sử dụng, sau đó lật vở, chuẩn bị ghi chép những điểm quan trọng trong cuộc họp.

Chỉ thoáng chốc mà người phụ trách đã đến. Anh ta tuổi tầm ba mươi, từng gặp qua Đỗ Khê Nhiễm vài lần, tiến độ hợp tác đã bàn bạc đâu vào đấy, chỉ còn bước ký hợp đồng cuối cùng, thế nên lần này Đỗ Khê Nhiễm cũng mang hợp đồng đến.
Hai người hàn huyên một lúc, người phụ trách đưa ra mấy câu hỏi cuối cùng. Đỗ Khê Nhiễm giải đáp hết những nghi ngờ của anh ta xong đâu đấy, lại trình bày lợi nhuận rõ ràng. Người phụ trách nhanh chóng quyết định ký hợp đồng.

Nhưng ngay khi định ký tên thì đối phương đột nhiên khựng lại, cười nhìn Đỗ Khê Nhiễm: “Đỗ tổng, tôi đây là nể mặt cô mà ký đấy nhé. Tối cùng ăn bữa cơm đi.”

Trong lòng Diệp Nam Nịnh đánh thịch một tiếng. Cô nhìn người nọ bằng ánh mắt cảnh giác.

“Không thành vấn đề. Tối tôi mời.” Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười.

Ký hợp đồng xong, người phụ trách lại khăng khăng đòi dẫn Đỗ Khê Nhiễm đi tham quan công ty. Chú ý đến người vẫn luôn đi theo sau lưng bọn họ, anh ta hỏi: “Người đẹp này là nhân viên của cô à?”

“Phải.” Đỗ Khê Nhiễm đáp.
“Cô ấy mang giày cao gót cũng mệt rồi, không mấy để cô ấy đi nghỉ ngơi đi, chúng ta tham quan tiếp?” Người nọ nói.

Diệp Nam Nịnh lập tức lên tiếng: “Đỗ tổng, em không mệt.”

Đỗ Khê Nhiễm gật đầu: “Không sao. Người trẻ tuổi mà, để các em ấy rèn luyện nhiều một chút.”

Cứ thế, ba người vẫn luôn đi cùng nhau. Đến chạng vạng, người phụ trách mới dẫn các cô đến khách sạn năm sao gần đó dùng bữa.

Trên bàn cơm, người nọ liên tục mời rượu. Đỗ Khê Nhiễm uống hết hai ly đã bị Diệp Nam Nịnh cản lại.

Sắc mặt người phụ trách cứng đờ: “Bạn nhỏ, cô chặn ly này lại là muốn uống thay cô ấy sao?”

Diệp Nam Nịnh gật đầu: “Tôi uống với anh.” Vừa dứt câu đã ngửa mặt uống một hơi cạn sạch.

Người kia cất giọng cười sang sảng: “Còn trẻ mà tửu lượng khá đấy. Nào, ly này hai ta uống.”
Đỗ Khê Nhiễm muốn cản cũng không kịp. Chỉ thấy Diệp Nam Nịnh như muốn liều mạng với người ta, tu hết ly này đến ly khác vào bụng, ngoài mặt không hề nao núng, chỉ là ánh mắt như muốn lóe ra tia lửa.

Đỗ Khê Nhiễm thầm thở dài một tiếng, mượn cớ cầm điện thoại lên xem mấy lần rồi đứng dậy bưng ly nói: “Vu tổng, ly này tôi kính anh, xem như tạ lỗi. Trong nhà có việc, phải đi trước.”

“Trong nhà có việc gì thế?” Vu tổng không mấy gì hài lòng.

“Em bé ở nhà kiếm tôi rồi.”

Vừa dứt câu thì đừng nói Vu tổng mà ngay cả Diệp Nam Nịnh cũng kinh ngạc nhìn cô, chiếc ly trong tay chao đảo.

“Em bé?” Vu tổng kinh ngạc nói, “Không ngờ Đỗ tổng cô còn trẻ trung, xinh đẹp thế mà đã có em bé rồi à?”

“Cũng không trẻ nữa, sắp ba mươi rồi.” Đỗ Khê Nhiễm lập lờ nói, lại cười uống ly rượu trong tay, “Không còn sớm nữa, tôi thật sự phải đi rồi. Con bé còn chờ tôi về kèm nó học.”
Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới nhận ra em bé cần kèm học mà chị nói chính là Đỗ Hà Nhược, bèn âm thầm cười trộm, sau đó cùng chị rời đi.

Đỗ Khê Nhiễm gọi một người đến lái xe rồi nằm bẹp trên băng sau chờ đợi, hạ cửa sổ xe xuống hóng gió.

“Đỗ tổng, chị thông minh quá à...” Diệp Nam Nịnh đã ngà ngà say, đang tựa vào ghế nhìn góc nghiêng gương mặt người trước mắt.

“Là em dở quá thì có. Sao lại đi đấu rượu như thế, khờ dữ vậy?” Đỗ Khê Nhiễm bất đắc dĩ nhìn Diệp Nam Nịnh, lại bắt gặp một đôi mắt chứa đầy thâm tình.

Có lẽ do tác dụng của cồn nên mặt Diệp Nam Nịnh ửng đỏ, đôi mắt cũng chứa đựng chút ánh sáng nhu hòa. Khi bị cô nàng nhìn chăm chú thì có ảo giác như được đối đãi hết sức dịu dàng.

“Tại hắn ta thích chị.” Diệp Nam Nịnh tủi thân xụ mi, nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén, “Không đúng, hắn chỉ nổi lòng háo sắc thôi, không có thích chị đâu.”
Đỗ Khê Nhiễm đỡ trán cười cười: “Vậy nên?”

“Em ghét hắn.” Diệp Nam Nịnh nói.

“Nhưng người ta là khách hàng lớn.”

“Vậy nên em càng ghét hắn.”

Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười hỏi: “Nếu chị thích hắn ta thì sao?”

Diệp Nam Nịnh đột nhiên thẳng lưng, như bị câu này hỏi đến ngây ngẩn: “Hắn xấu như thế, sao chị lại thích?”

“Thích đâu phải chỉ nhìn mặt, cũng có thể vì tiền mà.” Đỗ Khê Nhiễm nhìn vào mắt Diệp Nam Nịnh, thoáng ý cười, “Em mới quen biết chị bao lâu, căn bản không hiểu con người chị. Nói không chừng chị chính là một kẻ hám lợi, vì ký hợp đồng mà có thể đánh đổi bất kì điều gì, bao gồm cả thân thể...”

“Không thể nào!” Diệp Nam Nịnh che miệng Đỗ Khê Nhiễm, “Em không cho chị nói như vậy.”

Đỗ Khê Nhiễm cười gỡ tay cô nàng: “Là em không dám nghe chứ gì? Em đang sợ rằng chị không giống với hình tượng trong lòng em.”
“Không phải. Chị vốn không phải loại người ấy. Đưa ra giả thiết như vậy là vô nghĩa.”

“Sao lại không phải? Có ai mà không yêu tiền?”

“Nhưng mà chị không phải loại người đó!” Giọng Diệp Nam Nịnh có phần nghẹn ngào, như sắp khóc đến nơi.

Thấy thế, Đỗ Khê Nhiễm cũng không dám trêu cô nàng nữa. Nhưng vừa định dỗ thì lại nghe Diệp Nam Nịnh đau đớn nói: “Nếu chị là người như thế thì hay quá rồi.”

Đỗ Khê Nhiễm: “Hả?”

“Em cũng có tiền lắm mà.” Diệp Nam Nịnh nói, “Chị có quen em vì tiền không? Em có tiền hơn lão già dê kia, còn trẻ hơn, đẹp hơn, yêu chị hơn nữa. Nhìn sao thì em cũng là lựa chọn tối ưu nha.”

Đỗ Khê Nhiễm bị nghẹn á khẩu.

Diệp Nam Nịnh đột nhiên lục túi xách. Trong khi lúng túng, cô trực tiếp trút hết đồ đạc trong túi ra.

“Em tìm gì thế?” Đỗ Khê Nhiễm dò hỏi.
Đúng lúc này, tài xế cũng tìm được xe. Anh ta mở cửa ghế lái, thấy băng sau là hai cô nàng xinh đẹp đang ngồi, vừa định xác nhận thì lại nghe thấy một câu nói chấn động vỡ nát tam quan...

“Trong thẻ này có năm trăm vạn, chị dám ngủ với em một đêm không?”

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi