TỎ TÌNH

Nhân viên sửa chữa nhanh chóng chạy đến sau mười phút, khi một tia sáng chói lóa chiếu vào, hai người giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà tự động buông tay, Châu Kinh Trạch bám vào bức tường đứng dậy, giơ tay che lại ánh sáng nhức mắt, thanh âm khàn đặc:

"Mình vào nhà vệ sinh một lát."

Hứa Tùy đi lên tầng 23 tìm nhóm người Hồ Thiến Tây, đẩy cửa, hai người họ đã ngồi trên ghế đấu võ mồm được hơn hai mươi phút rồi. Hồ Thiến Tây nhìn thấy Hứa Tùy, lập tức đứng dậy, ngại ngùng chuyển chủ đề: "Tùy Tùy, mau đến ăn cơm đi, hai người còn không quay lại là thức ăn sẽ nguội mất."

"Đúng rồi, cậu mình đâu?" Hồ Thiến Tây hỏi.

Di động của Thịnh Nam Châu đúng lúc có tin nhắn mới, anh ấy mở ra xem: "Cậu ấy nói cậu ấy có việc nên đi trước rồi, đã thanh toán, bảo chúng ta cứ ăn thoải mái."


"Thịnh Nam Châu, cậu bảo cậu có keo kiệt không? Là cậu nhận lỗi mà sao cậu của mình lại phải bỏ tiền ra chứ?" Hồ Thiến Tây chế giễu anh ấy.

Thịnh Nam Châu không biết xấu hổ trả lời rằng: "Đây chẳng phải là vì bố mình thương mình sao."

Hứa Tùy đang nghĩ, một người có xuất thân tốt như Châu Kinh Trạch, bản thân lại còn tài giỏi xuất chúng, làm việc gì cũng nhàn nhã thong dong, mặc đời tùy ý.

Trước mặt mọi người ngang tàng ngỗ ngược, mang trên mình một loại thể chất mạnh mẽ bất cần chỉ có ở những người trẻ tuổi. Nhưng trên thực tế anh lại rất khiêm tốn và kiên định, sẽ nói câu "chị vất vả rồi" với bà chủ tiệm há cảo, sẽ chú ý đến thời tiết trở lạnh con gái không thể uống sữa lạnh, cũng sẽ luôn im hơi lặng tiếng thanh toán hóa đơn mỗi khi bạn bè tụ tập.


Một người như vậy, được dành nhiều tình yêu thương cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng tại sao lại mắc phải chứng bệnh sợ không gian kín chứ?

Hứa Tùy lại nhớ ra anh sống một mình trong ngôi nhà to lớn nhưng không thường xuyên có ánh sáng đèn ở đường Hổ Phách.

"Bảo bối à, cậu đang nghĩ gì thế?" Hồ Thiến Tây giơ năm ngón tay tới trước mặt cô khua khua.

Hứa Tùy hoàn hồn, cầm cốc sinh tố trên bàn lên uống một ngụm nhằm che đậy, cười nói: "Đang nghĩ cuối cùng hai cậu cũng chịu làm lành rồi."

Châu Kinh Trạch biến mất suốt cả một tuần, hay nói đúng hơn là biến mất khỏi thế giới của Hứa Tùy. Ngày nào Hứa Tùy cũng mở vòng bạn bè trên Wechat của anh ra mấy lần nhưng anh chẳng đăng bất cứ thứ gì cả, bài đăng mới nhất vẫn dừng lại vào ba tháng trước.

Thỉnh thoảng Hứa Tùy sẽ nắm bắt được một vài tin tức có liên quan đến Châu Kinh Trạch từ trong lời nói của Hồ Thiến Tây, ví dụ như "nghe nói Thịnh Nam Châu giành được vị trí thứ hai từ dưới lên trong kỳ thi lý thuyết môn kỹ thuật bay, còn cậu của cậu ấy giành được vị trí thứ nhất", "không ngờ hôm nay lại có một chàng trai tỏ tình với Châu Kinh Trạch!".


Thông thường đều là Hứa Tùy vừa cho mèo ăn vừa yên lặng lắng nghe.

Cuối tuần, Hứa Tùy dạy phụ đạo cho Thịnh Ngôn Gia xong đang chuẩn bị rời đi, thì đúng lúc Thịnh Nam Châu gõ cửa đi vào, nói: "Tuần này không cần đến trường luyện tập nữa đâu, lát nữa đến thẳng nhà của Kinh Trạch luôn, nhà cậu ấy cũng có phòng chơi đàn, cậu tới đó cũng tiện."

"Được." Hứa Tùy đáp lại.

Sau khi Hứa Tùy xuống tầng, cô nhìn thấy nhóm người Hồ Thiến Tây, Đại Lưu đã ở đó đợi cô từ lâu. Mọi người đi theo Thịnh Nam Châu cùng đến nhà của Châu Kinh Trạch.

Thịnh Nam Châu bấm chuông hai lần, không phản ứng, nhưng lại nghe thấy tiếng sủa của Berger ở trong sân. Thịnh Nam Châu đứng trong tường vây nhảy lên mấy cái, hét lớn: "Kratos, đi gọi bố của mày dậy đi!"

Berger hướng về phía bọn họ "gâu gâu" hai tiếng, dùng chân cậy mở cửa kính, sau đó chạy lên tầng.
Châu Kinh Trạch xuất hiện trước mặt bọn họ với vẻ mặt ngái ngủ, bộ đồ mặc ở nhà màu xám, mí mắt rũ xuống, sắc mặt mỏi mệt, nhưng biểu cảm lại cực kỳ tồi tệ, một tư thế tên chết tiệt nào chán sống dám đánh thức ông đây dậy.

Châu Kinh Trạch chầm chậm nâng mí mắt lên nhìn bọn họ.

"Cậu..."

Thịnh Nam Châu vẫn chưa kịp nói xong, "rầm" một tiếng cửa ngay lập tức bị đóng lại, suýt chút nữa kẹp chúng mũi anh ấy, một câu "ĐM" hòa lẫn vào trong gió.

Năm phút sau, Châu Kinh Trạch thay một bộ quần áo khác, mở lại cửa cho bọn họ. Anh rửa mặt một cách rất tùy ý, những giọt nước men theo đường quai hàm căng chặt nhỏ xuống dưới.

"Vào đi." Thanh âm của anh vì vừa mới ngủ dậy nên khàn khàn.

Hứa Tùy đi sau cùng, cô phát hiện sân của nhà anh rất to, tầng hai còn có một khu vườn trong nhà kính, nhưng nhìn từ bên ngoài thì thấy đã bị bỏ không rất lâu rồi.
Châu Kinh Trạch loẹt xoẹt đôi dép bông dẫn bọn họ vào trong. Ấn tượng đầu tiên của Hứa Tùy về ngôi nhà của anh đó chính là trống trơn, lớn, đồ đạc trong nhà thuộc gam màu lạnh, sô pha đen.

Rèm cửa tự động màu xám được kéo kín mít, Châu Kinh Trạch ở trong phòng khách tìm rất lâu mới tìm thấy điều khiển từ xa, giơ tay hướng về phía rèm cửa sổ nhấn một cái, ánh sáng hắt vào, gió và không khí cùng nhau lùa vào trong.

"Ngồi tùy ý." Châu Kinh Trạch hất hất cằm với bọn họ.

Đại Lưu nằm thẳng cẳng trên sô pha, sờ soạng trái phải nhà của Châu Kinh Trạch, ngữ khí phấn khích: "Ông Châu à, một mình cậu sống trong ngôi nhà lớn thế này cũng sướng quá đấy, không ai quản, còn có thể tổ chức party."

Châu Kinh Trạch cười cười, không tiếp lời.

Châu Kinh Trạch mở tủ lạnh, trời đông giá rét, anh lấy một lon coca đông lạnh từ trong đó ra, kéo bật nắp lon ném vào trong thùng rác. Anh nâng coca lên uống một ngụm: "Muốn uống gì thì cứ lấy trong tủ lạnh."
"Shit!" Đại Lưu nhào tới, mắt mở to, trong tủ lạnh toàn là đồ uống, đến ngay cả quả trứng gà hay cọng mì cũng chẳng tìm ra được.

"Những thứ khác không có, đồ uống thì có thừa." Châu Kinh Trạch cười một cách hết sức gợi đòn.

Một tuần không gặp anh, dường như Châu Kinh Trạch đã khôi phục lại trạng thái ung dung thong thả, uể oải bất cần với tất cả mọi thứ. Sự việc xảy ra ở khách sạn lần đó như thể đã trôi qua rồi.

Mọi người uống nước một lúc thì đi theo anh lên tầng ba, Châu Kinh Trạch đẩy cửa đi vào, thanh âm lạnh lẽo: "Mình đã nói dì giúp việc dọn dẹp lại phòng chơi đàn một lượt rồi."

Phòng chơi đàn rất rộng, phía bên phải đặt một chiếc máy hát đĩa than của Đức từ năm 1963. Trên giá sách có đủ các loại đĩa hát, chiếc đàn Cello độc nhất của Châu Kinh Trạch dựng ở đó, luyện đàn mệt rồi có thể ngồi xuống ghế sô pha mềm, bên cạnh còn có máy chơi game và máy chiếu.
Đại Lưu nhảy dựng lên trên sô pha, vui sướng thích thú: "Mình không muốn tập nữa, mình muốn nằm ở đây nghỉ một lát."

"Ngủ đi." Thịnh Nam Châu túm lấy mền lông ném lên người cậu ta, sau đó dùng lực ấn chặt không cho cậu ta động đậy.

Hai người lập tức uýnh lộn, Đại Lưu ấn đầu của anh ấy xuống dưới gầm sô pha, thanh âm mơ hồ không rõ ràng: "Mẹ nhà cậu, mồm ông đây toàn lông! Suýt biến thành Kiwi luôn rồi đấy!"

Cứ nói là phải giành được giải quán quân, nhưng đến cả một bài hát chính thức bọn họ cũng vẫn chưa quyết định được. Ý kiến mỗi người mỗi khác, muốn tìm một bài hát không mấy trữ tình, nhưng lại không được quá ồn ào, hơn nữa còn phải thích hợp để cải biên, quả thực là có chút khó khăn.

"Đao Lang thì thế nào? Khá hoành tráng đấy chứ." Thịnh Nam Châu nói.
Châu Kinh Trạch đang lau cây đàn Cello của anh, nghe vậy thì ngước đầu nhìn: "Muốn ăn đòn thì cứ nói thẳng ra."

"Vương Nhược Lâm thì sao?" Đại Lưu đề xuất nữ thần của cậu ta.

Hồ Thiến Tây lắc đầu: "Dịu dàng quá."

Một nhóm người đưa ra rất nhiều ý kiến, bao gồm các bản nhạc ballad nước ngoài ít được ưa chuộng, cũng như các ban nhạc nổi tiếng Guns N' Roses, The Beatles,... đều bị bác bỏ.

"Hay là 'Quật cường' của Mayday? Mặc dù bài này có độ hot cao, nhưng chúng ta là cải biên, có thể chơi nhạc khác đi một chút." Hứa Tùy nói một cách nghiêm túc, "Hơn nữa không phải chúng ta tham gia cuộc thi ca hát giành cho giới trẻ sao? Những bài hát của họ đều được giới trẻ yêu thích, nhiệt huyết, ước mơ, tuổi trẻ."

"Mình cũng rất thích nghe." Hứa Tùy buột miệng nói ra một câu thích này.
Châu Kinh Trạch vùi người trong sô pha, tay chống cằm, nghe thấy cái tên đó thì rõ ràng đã ngẩn người giây lát.

Hứa Tùy nói xong câu này tức khắc hối hận, tận đáy lòng thầm kêu gào toi rồi, một giây sau, Thịnh Nam Châu cứ như phát hiện ra được đại lục mới, ngữ khí phấn khích hỏi:

"Hứa Tùy, Mayday à, hay là 'Quật cường'! Làm sao cậu biết ông Châu thích bọn họ, đặc biệt là bài hát này, là vì cậu thích cậu ấy nên đã chuẩn bị từ trước sao?"

Hứa Tùy đã từng đứng phát biểu một cách logic trôi chảy trước hơn hai trăm người, không hề căng thẳng dù chỉ một chút, cô cũng có thể chứng minh ca sĩ này không hề mờ nhạt, người thích sự kết hợp này có rất nhiều là đằng khác, chỉ là vấn đề xác suất mà thôi.

Thế mà giờ đây, bởi vì một ánh nhìn nào đó dừng lại trên người mình, đầu óc của Hứa Tùy giống như bị lag nhẹ, chẳng thốt ra nổi một câu.
"Bởi vì... mình..." Hứa Tùy bắt đầu căng thẳng, không ghép được một câu hoàn chỉnh.

Mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên, một thanh âm trầm thấp cắt ngang bọn họ:

"Là bởi vì mình nói cho cậu ấy biết."

Mọi người đổi hướng nhìn, bao gồm cả Hứa Tùy, cô không hiểu vì sao Châu Kinh Trạch lại giải vây giúp cô.

Biểu cảm của Châu Kinh Trạch kín như bưng, không có một chút sợ hãi nào trước ánh mắt áp chế của mọi người cả, Thịnh Nam Châu là người từ bỏ trước, nói: "Đúng là nhàm chán mà."

Hứa Tùy thở phào một hơi, chủ đề câu chuyện coi như được bỏ qua.

Sau cùng mọi người bỏ phiếu đồng ý, quyết định lựa chọn bài hát này. Hồ Thiến Tây búng ngón tay, sai khiến Thịnh Nam Châu: "Chó mực, cậu đi tìm đĩa nhạc của họ rồi dùng máy phát nhạc phát đi, mọi người cùng nghe rồi tìm kiếm cảm giác xem thế nào."
Thịnh Nam Châu không thích tên gọi này, mấy lời chửi tục chuẩn bị tuôn ra, nhưng lại nghĩ tới hai người vừa mới làm lành, cuối cùng lựa chọn ngậm bồ hòn làm ngọt. Thịnh Nam Châu chống khuỷu tay lên trên ghế sô pha, nghiêng người bật nhảy, đi đến giá đựng đĩa nhạc bên cạnh rèm cửa sổ màu xanh lục bắt đầu kiếm tìm.

Châu Kinh Trạch phân chia thể loại nhạc theo sở thích, Thịnh Nam Châu rất nhanh đã tìm thấy đĩa nhạc, rút nó ra ngoài, khi anh ấy đang muốn quay lại chỗ ngồi, cúi đầu không may phát hiện bên cạnh giá đựng đĩa có đặt một chiếc thùng.

Thịnh Nam Châu trước giờ vẫn luôn có tính hiếu kỳ, anh ấy chỉ vào chiếc thùng đó: "Người anh em à, đây là cái gì vậy? Sao lại còn phải dùng giấy niêm phong dán lên thế, có thể xem không?"

Châu Kinh Trạch đang cúi đầu lên dây cho đàn Cello, nghiêng đầu liếc nhìn: "Không biết, có lẽ là mấy thứ bỏ đi dì giúp việc gom lại lúc dọn dẹp, xem thì xem."
Thịnh Nam Châu nhận được đặc xá, tìm một con dao rọc giấy mở thùng ra, ngó vào trong nhìn: "Úi giời, không hổ danh là ông Châu của mình."

"Cái gì vậy? Mình cũng muốn xem." Đại Lưu đi qua đó.

Câu nói của Thịnh Nam Châu đã khơi dậy sự tò mò của mọi người, tất cả đều tiến tới, ngoại trừ người có liên quan. Trong chiếc thùng này toàn bộ đều là những món quà mà Châu Kinh Trạch nhận được trước kia.

Có nước hoa vẫn chưa bóc tem, Garage kit phiên bản giới hạn, bóng đá, thư tình, đồng hồ đeo tay,... có một vài thứ đồ anh thậm chí còn quên chưa bóc giấy bọc. Đại Lưu xem mà hoa cả mắt, giọng điệu ngưỡng mộ: "Mình mà có được số đào hoa bằng đầu ngón tay cái của ông Châu thôi, thì ông đây cũng không đến mức độc thân tới tận bây giờ."

Hồ Thiến Tây đính chính: "Vấn đề không phải là số đào hoa, mà là nằm ở cái mặt."
Đại Lưu nghe xong gương mặt càng trở nên khó coi hơn, Thịnh Nam Châu lục lọi trong thùng, nhìn thấy một chiếc hộp được bọc rất đẹp mắt, anh ấy cầm lên bóc ra xem, có thứ đồ gì đó kẹp ở bên trong rơi xuống.

Đĩa nhạc không có gì là hiếm lạ cả, khi thích một người, có ai lại không có sở thích của riêng mình. Điều hiếm lạ ở đây là chiếc hộp nhỏ hình vuông màu đen rơi dưới đất, Thịnh Nam Châu mở ra, là một bộ bảo vệ ngón tay và một tuýp thuốc mỡ rất bình thường, đã phủ đầy bụi.

"Đỉnh thật, đây chắc chắn là món quà có tâm nhất mà mình từng thấy. Ông Châu à, cậu nhìn đi." Thịnh Nam Châu nói.

Châu Kinh Trạch quay đầu, khi nhìn thấy bộ bảo vệ ngón tay và tuýp thuốc mỡ thì ngây người, ngay sau đó nghiêm túc nói: "Xem xong chưa? Qua luyện tập đi."

Bọn họ thấy Châu Kinh Trạch không buồn đếm xỉa đến, chỉ đành nhét đồ lại vào trong, sau đó đặt chúng về chỗ cũ. Thịnh Nam Châu đứng dậy, dùng máy phát phát nhạc của Mayday.
Âm nhạc vang lên, Thịnh Nam Châu đi tới ôm lấy bả vai Châu Kinh Trạch, giọng điệu hóng hớt: "Cậu thật sự không nhớ ra ai tặng món quà đó sao?"

Châu Kinh Trạch mặc một chiếc áo hoodie đen, anh cúi người cầm lon coca lên uống một ngụm, trên mặt treo nụ cười cợt nhả, trong mắt xuất hiện tia thờ ơ cùng lạnh lẽo:

"Người tặng quà cho mình nhiều như vậy, lẽ nào mình phải nhớ kỹ từng người một?"

"Cũng phải." Thịnh Nam Châu vỗ vỗ vai anh, đánh giá: "Đúng là trai đểu."

Chất lượng âm thanh của nhạc phát trên máy phát tương đối tốt, rõ ràng là giai điệu du dương trầm bổng, vậy mà trong suốt quá trình Hứa Tùy đều không nói câu nào, vô cùng trầm lặng.

Buổi luyện tập này Hứa Tùy không tập trung nổi tinh thần, thậm chí khi kết thúc cả nhóm muốn đi ăn uống, cô giả vờ bị đau bụng để lấy lý do rời đi.
Khi ngồi xe buýt quay về, Hứa Tùy ngồi hàng cuối cùng, đầu dựa lên trên cửa kính, ngẩn ngơ ngắm nhìn phong cảnh đang không ngừng tụt lùi ở bên ngoài, nhớ lại những năm còn học cấp ba.

Nửa học kỳ hai của lớp 10, Hứa Tùy vừa mới từ thị trấn nhỏ chuyển đến Thiên Trung. Ngày đầu tiên của kỳ học mới, tất cả các lớp đều đang dọn dẹp vệ sinh. Hứa Tùy khoác cặp sách, mặc một chiếc váy nhạt màu đi theo phía sau giáo viên chủ nhiệm, xuyên qua hành lang dài dằng dặc, đi tới lớp học mới.

Các bạn học nam và nữ đều đang dọn vệ sinh, có bạn nữ vô cùng nghiêm túc lau chiếc bàn của mình, mọi người đã không gặp nhau trong suốt một học kỳ, có người chuyện trò, cũng có người trêu đùa, cực kỳ huyên náo.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào cửa, dùng thước đo gõ lên bàn: "Trật tự, kỳ học này có một bạn học mới chuyển đến, từ hôm nay trở đi sẽ học tập cùng với chúng ta, mọi người hoan nghênh bạn nào."
"Hứa Tùy, em giới thiệu bản thân đi." Giáo viên chủ nhiệm bỏ thước đo xuống.

Hứa Tùy năm cấp ba bởi vì quanh năm uống thuốc Bắc nên cơ thể phù thũng, trước khi chuyển trường còn bị lên thủy đậu, trên trán, trên mặt vẫn còn một vài vết mụn.

Tóm lại, cô của khi ấy vừa ảm đạm vừa mờ nhạt.

Cô đứng trên bục giảng, tốc độ nói rất nhanh, hy vọng mau chóng kết thúc màn xem xét kỹ lưỡng này: "Chào mọi người, mình là Hứa tùy, rất vui khi được gia nhập vào lớp ba."

Dưới bục giảng vang lên tiếng vỗ tay, giáo viên chủ nhiệm chỉ chỉ phía trước: "Hứa Tùy, em ngồi hàng thứ ba nhé, lát nữa đến phòng giáo vụ nhận sách."

Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, phòng học lại quay về dáng vẻ ồn ào, không một ai để ý đến sự có mặt của Hứa Tùy. Thứ có thể thu hút sự chú ý của các chàng trai đang ở độ tuổi dậy thì, hoặc là váy mà giáo viên Tiếng Anh mặc ngắn đến mức nào, hoặc là học sinh mới chuyển đến có xinh đẹp hay không.
Con gái thì càng không phải nói, bọn họ chụm lại một chỗ thảo luận sơn móng tay mới mua, hoặc là tiết tự học buổi tối ai đã đi đến sân trượt băng.

Một tổng thể nguyên bản có lẽ sẽ không có bài xích, nhưng để hòa nhập cùng với một người đến từ bên ngoài thì tạm thời sẽ rất khó.

Không một ai quan tâm đến sự xuất hiện của Hứa Tùy.

Hứa Tùy đi tới vị trí của mình, rút khăn giấy ra lau bàn, nhưng cô không có ghế ngồi. Hứa Tùy không biết là chiếc ghế vốn thuộc về cô đã bị bạn học nào đó lấy đi để giẫm lên lau kính, hay là thật sự thiếu mất một chiếc ghế.

Hứa Tùy nhìn xung quanh, không ai để ý cô, bạn cùng bàn của cô cũng không ở đây.

Cô đi ra đằng sau, hỏi bừa một bạn nam: "Chào cậu, có thể lấy ghế mới ở đâu vậy?"

Chàng trai dựa trên bàn, cầm di động chơi game cùng một nhóm người. Hứa Tùy hỏi ba lần mà cậu ta vẫn không ngẩng đầu lên, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Sự ngượng ngập và bối rối lan tràn, có đôi khi, thờ ơ còn đáng sợ hơn chế nhạo gấp ngàn lần.

Hứa Tùy đang muốn xoay người rời đi, thì một chàng trai đeo kính cầm cây lau nhà chạy như bay về phía cô, hét lớn "cho qua nào, cho qua nào", Hứa Tùy không kịp tránh, bắp chân bị bùn đất bắn hết vào.

Hứa Tùy lùi ra sau, không cẩn thận giẫm phải giày thể thao của ai đó, cô hoảng hốt quay đầu, trước mắt xuất hiện một đôi giày thể thao Nike màu trắng, bên trên hiện rõ dấu chân.

"Xin lỗi cậu." Hứa Tùy thấp giọng lên tiếng xin lỗi.

"Không có ghế sao?" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo, nghe rất hay.

Hứa Tùy ngẩng phắt đầu lên, bốn giờ chiều, ánh mặt trời từ phía bên kia tòa nhà dạy học chiếu vào trong, hắt lên ngũ quan tuấn tú của chàng trai, mắt một mí, môi mỏng, đường quai hàm gọn mà rõ ràng.
Đồng phục của anh rộng rãi, cổ áo mở bung, năm ngón tay giữ bóng, xoay người, cong ngón tay rồi khẽ nhảy lên, ở ngay trước mặt Hứa Tùy giơ tay ném bóng lọt thẳng vào rổ ở hàng cuối cùng, sau đó mỉm cười thật khẽ.

Toàn thân toát ra hơi thở ngang tàng lại tùy ý.

Hứa Tùy gật đầu, anh bật ra hai chữ: "Đợt chút."

Mười phút sau, chàng trai chạy tới tòa nhà dạy học khác, leo lên tầng năm lấy một chiếc ghế mới cho cô, trên trán đổ mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển.

"Cảm ơn cậu." Hứa Tùy khẽ nói.

Chàng trai dường như không quan tâm, bên ngoài hành lang có người gọi: "Châu Kinh Trạch, không phải nói muốn chơi tiếp một trận bóng rổ sao? Mẹ kiếp, ông đây đợi cậu lâu lắm rồi đấy."

"Tới ngay." Châu Kinh Trạch đáp lại.

Châu Kinh Trạch chạy lướt qua người cô, vạt áo phất lên sượt qua mu bàn tay Hứa Tùy, khoảnh khắc ấy, Hứa Tùy ngửi thấy mùi thơm mát lạnh của bạc hà trên người anh, đồng thời nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình.
Về sau khi Hứa Tùy đã hòa nhập được với mọi người trong lớp, cô bắt đầu đem những điều mà mình tận mắt chứng kiến hoặc nghe được về Châu Kinh Trạch chắp vá lại với nhau. Vóc dáng anh rất cao, thành tích học tập tốt, là người chơi Cello giỏi nhất, mu bàn tay có một hình xăm cao ngạo, thích ăn kẹo bạc hà, nuôi một chú chó Berger.

Rất nổi tiếng trong trường, không bao giờ thiếu sự yêu thích của các cô gái, thường xuyên đổi người yêu. Đôi khi buông thả thờ ơ, nhưng lại cẩn trọng hơn so với những người cùng tuổi.

Hứa Tùy luôn cảm thấy anh chính là đứa con cưng đính thực của ông trời.

Hứa Tùy không biết mình đã thích anh từ khi nào, lúc chào cờ cô sẽ thường xuyên dùng đáy mắt liếc nhìn chàng trai đứng chếch ở phía sau, nhìn đến khi mắt đau nhức mới thôi. Thỉnh thoảng nhìn thấy anh mặc một chiếc áo hoodie màu xám đơn giản, cô sẽ thầm cảm thán trong lòng, rằng sao lại có người mặc áo hoodie đẹp đến như vậy chứ.
Chờ mong tổ nhóm hai tuần thay đổi vị trí một lần, như vậy cô sẽ gần anh hơn một chút.

Hứa Tùy vẫn luôn thích anh trong thầm lặng, không ai hay biết, mãi cho đến mùa hè năm thứ hai, cô thỉnh thoảng nghe các bạn nữ trong lớp nhắc đến sinh nhật của Châu Kinh Trạch, vào ngày hạ chí, 21 tháng 6, là mùa hè nóng nực, thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất trong năm.

Khi ra ngoài lấy nước sau giờ học, Hứa Tùy đi qua hành lang, các bạn nam dựa vào lan can nói về bóng rổ, nói về trò chơi.

Cô vội vã đi lướt qua, dừng lại trước máy lấy nước ở cuối hành lang, mở nắp để lấy nước. Cô nhìn chằm chằm vào bóng cây màu xanh lục lay động ở bên ngoài cửa sổ thơ thẩn.

Đột nhiên, một chiếc bóng đen hắt lên trên mặt kính máy lấy nước, mùi bạc hà quen thuộc truyền đến, là Châu Kinh Trạch.
Hứa Tùy bất chợt căng thẳng, Châu Kinh Trạch cầm một chiếc cốc trong suốt đựng nước, anh hơi cúi người, cửa sổ chia cắt ánh nắng thành những đốm nhỏ vụn vương trên bờ vai anh.

Anh cầm cốc, các khớp xương nhô ra, trắng ngần, ngón tay thon dài sạch sẽ co lại giữ chặt thành cốc, nước lạnh chảy ra, thân cốc phủ kín một lớp sương băng.

Hứa Tùy liếc thấy những vết phồng rộp to nhỏ khác nhau ở trên những ngón tay đẹp đẽ đó của anh qua đáy mắt, có một số đã bị vỡ ra, để lại những vết đỏ.

Anh đang lấy nước, những đường gân kéo dài từ đốt ngón tay thoáng run rẩy, khiến cho nước trên miệng cốc cũng lắc lư theo.

Ngón tay của anh nhất định là rất đau.

Sau khi anh rời đi, nước lạnh tràn khỏi cốc, Hứa Tùy nhìn chằm chằm vào vòng xoáy nhỏ ở phía trên, nhớ tới bạn học trong lớp từng nói Châu Kinh Trạch thường xuyên luyện đàn đến tận khi là người cuối cùng mới rời đi.
Anh sinh ra tại Roma, có tài năng tuyệt đối, thế nhưng vẫn luôn nỗ lực chăm chỉ.

Sau khi nhìn thấy tay anh bị thương, Hứa Tùy lần đầu tiên có suy nghĩ muốn làm chút gì đó cho anh. Dưới cái nắng như thiêu như đốt, Hứa Tùy đi khắp các con phố lớn, ngõ nhỏ, trung tâm thương mại, đi đến mức chân đau nhức mỏi tưởng chừng sắp rụng rời tới nơi mới mua được đĩa hát của ca sĩ mà anh yêu thích, bộ bảo vệ ngón tay và thuốc mỡ được cô giấu ở trong hộp.

Vào ngày hạ chí, ánh mặt trời dường như chói chang hơn mọi khi một chút, ve sầu kêu râm ran, mở một cánh cửa sổ, gió lùa vào trong, thổi bay những tờ đề thi trắng xóa ở trên bàn, kêu lên những tiếng loạt soạt.

Tiết học thứ hai của buổi chiều là tiết thể dục, Hứa Tùy lấy lý do đau bụng để xin nghỉ. Cô dự định đợi khi tất cả mọi người không có mặt sẽ lặng lẽ bỏ hộp quà vào trong ngăn bàn của Châu Kinh Trạch.
Hứa Tùy đi xuống dãy cuối, cầm hộp quà, nhìn ngó xung quanh, đang định nhét hộp quà vào trong ngăn bàn của Châu Kinh Trạch thì "rầm" một tiếng, có người đá phăng cửa ra, Trương Lập Cường phun một câu: "Nóng chết mẹ luôn rồi."

Sau đó ánh mắt của cậu ta giữ nguyên, tiếp theo là sắc mặt biến đổi, ngữ khí chế nhạo: "Ai da, bé mập à, cậu cũng thích ông Châu hả."

"Đáng tiếc, cậu ấy thích những người xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng cơ, có ai lại đi thích người như cậu chứ, ha ha ha ha."

Một nhóm con trai phá lên cười. Dư vị bị sỉ nhục thật sự không dễ chịu chút nào, chưa kể còn bị bàn tán chỉ trỏ bởi những tên con trai đang ở độ tuổi dậy thì, lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui, không biết tôn trọng là gì này.

Hứa Tùy cụp mắt, tay cầm hộp quà run lên bần bật, sống lưng lạnh toát.
Đám con trai cười ngặt nghẽo, Trương Lập Cường vốn đang đứng nói chuyện, đột nhiên bị một quả bóng rổ đập thật mạnh vào lưng, cậu ta lập tức loạng choạng về phía trước, đằng sau truyền đến cơn đau dữ dội.

Trương Lập Cường tối sầm mặt, tóm lấy chiếc ghế bên cạnh lên, xoay người muốn đập, nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, thì cậu ta lại từ từ bỏ ghế xuống.

Châu Kinh Trạch đứng trước mặt cậu ta, đôi mắt đen như nham thạch ghim chặt Trương Lập Cường tại chỗ, cười nói:

"Như này thật chẳng có ý nghĩa gì cả."

Trương Lập Cường lĩnh hội được hai ý nghĩa từ trong câu nói của Châu Kinh Trạch, một là đừng làm loại chuyện mất mặt như vậy, hai là chuyện của anh chưa đến lượt cậu ta phải nhúng tay vào, nếu không hậu quả tự gánh.

Trương Lập Cường lập tức nhận thua, người như Châu Kinh Trạch cậu ta không dây vào được, chỉ đành cúi thấp đầu rời khỏi phòng học cùng với một nhóm người, trước lúc đi còn quay lại quắc mắt với Hứa Tùy một cái.
Mọi người đi khỏi, trong phòng học chỉ còn lại Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy, anh cúi người nhặt bóng ném vào rổ, sau đó bước từng bước về chỗ ngồi của mình.

Cánh quạt màu xanh lục chậm rãi quay trên đỉnh đầu, Hứa Tùy vẫn cảm thấy trong lòng nóng ran, lòng bàn tay đã đổ chút mồ hôi. Anh đi tới trước mặt cô, bóng hắt lên trên cửa sổ, cánh tay đang áp sát cạnh túi quần giơ ra, chủ động nhận lấy hộp quà trong tay cô.

Tầm nhìn của Châu Kinh Trạch dừng lại trên người cô, cười một tiếng thật khẽ:

"Cảm ơn nhé."

"Không có gì." Hứa Tùy nghi ngờ rằng khi ấy bản thân bị tẩy não rồi mới nói ra được câu này.

Nói xong Hứa Tùy lập tức chạy bay biến. Thật ra bắt đầu từ buổi sáng trên bàn của Châu Kinh Trạch đã chất đầy những hộp quà to, hộp quà nhỏ rồi, kỳ thực anh không cần thiết phải nhận món quà của cô làm gì.
Nhưng anh lại nhận rồi, Hứa Tùy đã vui mừng rất lâu.

"Binh boong" – Âm thanh thông báo của trạm xe buýt đã kéo dòng suy nghĩ của Hứa Tùy quay trở lại, cô xuống xe quay về trường, trong ký túc chỉ có một mình cô.

1017 chạy tới nghênh đón, Hứa Tùy vuốt ve nó một chút, sau đó ủ rũ nằm bò lên trên bàn. Cô tưởng rằng bản thân có điểm khác biệt, hoặc là tâm ý đã bị phát hiện.

Nhưng bây giờ cô mới biết, sở dĩ Châu Kinh Trạch làm như thế là bởi vì anh được giáo dục tốt và sự tôn trọng đối với người khác đã ăn sâu vào trong máu, chỉ như vậy mà thôi.

Buổi chiều anh giải vây giúp cô, có lẽ cũng là vì sợ cô ngượng ngập.

Anh nhận món quà đó, nhưng lại chưa từng mở nó ra, mà tùy ý ném nó vào trong một chiếc thùng, bộ bảo vệ ngón tay đã bám bụi, thuốc mỡ cũng quá hạn từ lâu, là dịu dàng song cũng thật tuyệt tình.
Hứa Tùy nhớ lại câu nói thản nhiên, hờ hững mà lạnh lùng của Châu Kinh Trạch lúc chiều:

"Người tặng quà cho mình nhiều như vậy, lẽ nào mình phải nhớ kỹ từng người một?"

Ban đầu tự cho rằng đã được nhìn thấy, hóa ra lại chỉ là một sự giả dối dịu dàng.

Hứa Tùy chống cằm trên bàn, cả người như thể bị đứt đoạn vậy, 1017 dường như cảm nhận được tâm trạng của cô, nó co tròn lại giống cuộn len cọ cọ vào chân cô để giữ ấm, ra sức chui vào bên trong. Cô viết một câu vào cuốn sổ nhật ký:

Mình có chút muốn từ bỏ rồi.

Thật ra Châu Kinh Trạch chẳng làm gì sai cả, món quà mà Hứa Tùy tặng chẳng qua chỉ là một món quà bình thường nhất trong hàng ngàn hàng vạn món quà, thế nhưng Hứa Tùy lại đau lòng, là lòng tự tôn khi thích một người đang quấy phá.

Mấy ngày liền tâm trạng của Hứa Tùy đều rất tệ, nhưng cô luôn giữ vững sự bình tĩnh ngoài mặt, đi học tan học như bình thường, thỉnh thoảng bị Hồ Thiến Tây lôi đi dạo phố, mua sắm trong trung tâm thương mại, mua được quần áo đẹp sẽ ở trong phòng cosplay các nhân vật yêu thích trong phim điện ảnh, làm dáng trước gương.
Nhìn thấy Hồ Thiến Tây cosplay Charlie Chaplin, bộ ria mép lệch ra tận bên miệng, Hứa Tùy ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười mãi cười mãi lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, có tia lạc lõng xoẹt qua.

Thịnh Nam Châu là một người thích tụ tập chơi bời nhất, trường của bọn họ lại cách gần nhau, vậy nên một tuần sẽ hẹn đi chơi khoảng hai, ba lần, lần nào Hứa Tùy cũng đều có lý do chính đáng để từ chối.

Ví dụ như "mình phải làm thí nghiệm không đi được", hoặc là "mình vừa ăn cơm xong, không ăn nổi bữa thứ hai nữa", vân vân và mây mây... khiến người ta không cách nào phản bác.

Thứ năm, nhóm bọn họ ăn cơm tại một quán ăn ở con phố sau trường học, Thịnh Nam Châu đọc xong tin nhắn liền nhíu mày: "Hứa Tùy không đến được, cậu ấy nói mèo của cậu ấy bị bệnh, phải đưa nó đi tiêm."
Thịnh Nam Châu tắt màn hình di động, đẩy đẩy Hồ Thiến Tây đang vui đầu nghiêm túc ăn món cá đù, hỏi: "Sao mình cảm thấy dạo này Hứa Tùy có chút khác thường vậy?"

Hồ Thiến Tây mang một biểu cảm "cậu đùa mình đấy à", Thịnh Nam Châu tức khắc đi tìm người hỗ trợ, chuyển ánh mắt tới Châu Kinh Trạch ngồi bên cạnh. Châu Kinh Trạch ngồi ở đó, vai hơi hạ xuống, tay cầm thìa, múc canh muỗng được muỗng không bỏ vào miệng, trả lời lại một cách thản nhiên:

"Canh ngon quá."

Hồ Thiến Tây vỗ vỗ bả vai Thịnh Nam Châu: "Cậu nghĩ nhiều rồi, gần đây áp lực học tập của cậu ấy nhiều thôi."

Sau khi ở rịt trong thư viện đến mức phát hoảng thì Hứa Tùy sẽ lên tầng thượng để hóng gió. Cô ngắm nhìn phong cảnh một lúc, theo thói quen phóng tầm mắt về hướng sân vận động của trường Kinh Hàng ở góc Đông Bắc.
Thời tiết có giá lạnh khắc nghiệt thế nào thì bọn họ vẫn luôn hô vang những khẩu hiệu cao cả trên sân tập ngày này qua ngày khác, và kiên trì tập luyện thể lực. Hứa Tùy mặc một chiếc áo khoác dạ khuy sừng màu trắng, có cơn gió lạnh thổi qua, cô bất giác co rụt người lại, hà hơi vào lòng bàn tay.

Hứa Tùy rất sợ lạnh, nhưng lại thích hóng gió lạnh vào mùa đông, xem như là một sở thích kỳ lạ đi.

Cô đứng ở lan can, xoa xoa lòng bàn tay một lúc, di động đổ chuông, Hứa Tùy nhấn nút nghe máy, mẹ ở đầu bên kia điện thoại như mọi khi hỏi cô chuyện học hành và cuộc sống sinh hoạt dạo gần đây.

Hứa Tùy trả lời lại từng câu một, ngữ khí của mẹ dịu dàng: "Nhất Nhất à, mẹ gửi cho con một thùng bưởi đỏ, ngọt lắm, con chia cho bạn cùng phòng ăn với nhé."

Nhất Nhất là biệt danh của Hứa Tùy, còn về bưởi đỏ, đó là loại trái cây theo mùa ở phương Nam. Cứ đến mùa Đông là mẹ Hứa đều sẽ gửi một thùng cho cô.
"Vâng ạ, con cảm ơn mẹ." Hứa Tùy ngoan ngoãn đáp lại.

Sau khi mẹ Hứa căn dặn như thường lệ xong, bèn nói: "Bà nội đang ở cạnh mẹ, con nói chuyện với bà mấy câu đi."

Bà nội nghe máy, Hứa Tùy nhạy bén nghe được mấy tiếng ho khan, nhíu mày: "Bà nội, sao bà lại bị ho rồi, bà đã mặc đủ quần áo ấm chưa ạ?"

"Bà mặc rồi, là mấy hôm trước đột ngột hạ nhiệt độ nên chưa thích ứng kịp ấy mà." Bà nội cười híp mắt giải thích.

Kết quả mẹ Hứa ở bên cạnh vạch trần bà nội, thấp giọng lẩm bẩm: "Còn không phải bà nội con lớn tuổi rồi mà còn học theo đám thanh niên thức khuya..."

Bà nội ở đầu bên kia chia sẻ cho cô nghe về những chuyện xảy ra trong trấn Lệ Ảnh, Hứa Tùy từ đầu tới cuối đều mỉm cười kiên nhẫn lắng nghe bà nói, sau cùng dặn dò bà phải hết sức chú ý tới sức khỏe.
Khi chuẩn bị ngắt máy, thanh âm của bà nội khàn khàn song vô cùng hiền từ: "Nhất Nhất à, cháu ở phương Bắc có còn sợ lạnh không? Hay là đã quen rồi?"

Hứa Tùy ngẩn người, dùng ngón tay chọc vào bông tuyết trên lan can làm bằng bê tông, không hiểu sao lại nghĩ đến gương mặt bất cần đời đó, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

"Thật ra vẫn có chút lạnh ạ."

Sau khi ngắt điện thoại, Hứa Tùy theo thói quen nhấn vào vòng bạn bè của Châu Kinh Trạch, vẫn trống trơn như cũ, ngón cái nhấn thoát ra ngoài, cô tiện tay lướt vòng bạn bè một chút. Bỗng nhiên lướt tới bài đăng của Thịnh Nam Châu, dòng chữ là "Nhờ phúc của ông Châu tôi", bên dưới còn kèm theo một bức hình.

Là một bức hình chụp tại trường bắn, Châu Kinh Trạch mặc quân phục màu xanh lục, một tay cầm súng, đeo kính bảo hộ, gương mặt nghiêng với đường nét nhẵn mịn, rắn rỏi.
Hứa Tùy nhìn không rời mắt, cô đứng trên sân thượng, nhấn thích bài đăng của Thịnh Nam Châu. Gió lạnh thổi tới, cô co rụt lại vào trong cổ áo, như thể sợ bị anh nhìn thấy, hoặc là sợ bị người khác biết gì đó, ngón cái nhấn ở bên trên, lại hủy bỏ lượt thích.

Sau khi làm xong một loạt động tác này, Hứa Tùy cảm thấy bản thân vừa buồn cười vừa mâu thuẫn. Rõ ràng tự ép bản thân không đi gặp anh, vậy mà lại theo dõi mọi thứ về anh ở khắp nơi.

Không thoát ra được.

Đồ mà mẹ Hứa gửi cho cô được gửi theo dạng chuyển phát nhanh, chưa tới hai ngày đã nhận được. Hứa Tùy dùng dao cắt giấy mở thùng, chia cho bạn cùng phòng, còn lại hai quả cô muốn để tới lúc luyện tập mang đến cho mọi người nếm thử.

Kết quả Hứa Tùy phát hiện ra một gói đồ ở tít dưới đáy thùng, cô bóc ra xem, là một đôi găng tay bông, bên trong nhét mấy tờ tiền.
Hai tờ một trăm tệ, còn có tận mấy tờ mười tệ, năm tệ nhăn nheo, tiền xu cũng có.

Tổng cộng là ba trăm tệ.

Hứa Tùy nhìn găng tay và tiền, vừa muốn cười vừa muốn khóc, phút chốc liền hiểu ngay vì sao bà nội cô lại bị cảm rồi.

Cuối tuần, vì Đại Lưu có việc nên bọn họ đã chuyển thời gian luyện tập xuống buổi sáng. Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây đến nhà Châu Kinh Trạch, là Châu Kinh Trạch mở cửa cho họ.

Một tuần không gặp, Hứa Tùy có chút căng thẳng, khoảnh khắc cửa được mở ra, cô vô thức né tránh không giao lưu ánh mắt với anh, nghe thấy một thanh âm khàn khàn, ngữ khí trêu chọc:

"Hai người là rùa à?"

"Hứ." Hồ Thiến Tây làm mặt quỷ với anh.

Bọn họ đã đợi ở phòng chơi đàn từ lâu, Châu Kinh Trạch buồn ngủ, một tay đút túi pha một cốc Americano mang lên trên tầng.

Khi luyện tập bọn họ đều cần giao lưu bằng ánh mắt, thông thường là thay đổi nhạc cụ theo tiết tấu, khi tới lượt Châu Kinh Trạch ngước mắt ra hiệu với Hứa Tùy, ánh mắt cô chỉ chạm một cái rất nhanh, sau đó cúi đầu đánh trống.
Châu Kinh Trạch phát giác ra, nhưng cũng không nói lời nào.

Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Thịnh Nam Châu tự ca ngợi bản thân: "Nhóm của chúng ta quả thực là nhóm được trời đất tạo nên mà."

"Không có văn hóa cũng không cần lộ liễu vậy đâu, trời đất tạo nên là để chỉ cặp đôi yêu nhau." Hồ Thiến Tây buông ghi-ta bass, ngồi trên sô pha sửa chữa lại.

Châu Kinh Trạch nhướng chân mày, cười nói: "Là cậu dạy con không đúng."

Đại Lưu nhìn thấy bưởi Hứa Tùy mang đến ở trên bàn, lên tiếng hỏi: "Bưởi này có ngọt không thế?"

"Ngọt lắm." Hứa Tùy tiếp lời, cô nhìn một vòng, hỏi: "Có dao không? Mình gọt cho các cậu nếm thử."

"Trong bếp chắc là có." Hồ Thiến Tây nói.

Hứa Tùy gật đầu, ôm một quả bưởi xuống tầng. Hồ Thiến Tấy thấy Hứa Tùy đi xuống, mà Châu Kinh Trạch vẫn vùi người vào sô pha chơi Anipop, nhíu mày: "Cậu à, cậu là chủ nhà mà không đi xuống giúp đỡ sao?"
Châu Kinh Trạch chỉ đành ném di động sang một bên, hai tay đút túi đi xuống tầng.

Quả không ngoài dự đoán, Hứa Tùy đứng trong bếp, đôi mắt đen láy nhìn ngang nhìn dọc tìm dao. Một giọng nói lạnh nhạt vang lên:

"Ở trên đỉnh đầu."

Không đợi Hứa Tùy phản ứng, Châu Kinh Trạch đi qua đó, mở tủ khử trùng một cách dễ dàng, lấy ra một con dao gọt hoa quả, sau đó thẳng thừng đón lấy quả bưởi trong tay cô, bắt đầu gọt dọc theo phần đỉnh của lớp vỏ màu vàng.

Châu Kinh Trạch thuần thục bóc cùi bưởi, chẳng mấy chốc đã bóc xong, mùi thơm đắng chát chầm chậm tỏa ra khắp không gian nhỏ hẹp. Châu Kinh Trạch rất cao, anh cúi đầu, để lộ một chiếc cổ trắng ngần.

Anh tách một múi bưởi bên trong ra, bóc vỏ, đầu ngón tay dính một chút sợi bưởi trắng, đưa cho Hứa Tùy. Người đứng đằng sau nhận lấy, cắn một miếng.
Châu Kinh Trạch cầm dao tiếp tục gọt hoa quả, rồi bỏ vào trong đĩa, bất thình lình hỏi: "Dạo này cậu có việc?"

"Không có." Hứa Tùy phủ nhận.

Châu Kinh Trạch không nói gì, gật gật đầu, tiếp tục đặt bưởi vào trong đĩa. Hứa Tùy đứng bên cạnh, yên lặng ăn bưởi, trên môi dính một chút nước bưởi màu đỏ.

Bưởi thật sự rất ngọt, Hứa Tùy phồng má, ăn một cách nghiêm túc, giống hệt con cá vàng. Đột nhiên, có một bóng đen cao gầy phủ xuống, cuốn chặt lấy chiếc bóng của cô ở dưới đất.

Châu Kinh Trạch đứng trước mặt cô, khuỷu tay chống vào trong chiếc tủ đằng sau Hứa Tùy, dự định bỏ dao gọt hoa quả vào trong tủ khử trùng. Vì hành động đột ngột đó của anh mà tim Hứa Tùy đập rộn lên không kiểm soát, cô ngước đầu, nét mặt đờ đẫn nhìn Châu Kinh Trạch.

Ánh mặt trời mùa đông hắt vào trong, hắt lên trên làn da trắng gần như trong suốt của cô, có thể nhìn thấy những sợi lông nhỏ li ti ở trên đó. Châu Kinh Trạch liếc thấy một chút nước bưởi màu đỏ dính trên đôi môi căng mọng của Hứa Tùy, ánh mắt tối lại, điều vốn không muốn nói lại bật ra ngay lúc này:
"Vậy cậu đang tránh mình à?"

~Hết chương 16~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi