Khi Châu Kinh Trạch mang bưởi lên trên, Đại Lưu ăn một miếng, giơ ngón cái khen tấm tắc: "Ngọt thật đấy, Hứa Tùy à, hoa quả ở phương Nam các cậu đều ngọt như vậy sao?"
"Đúng là rất ngọt, hơn nữa bưởi đỏ còn là đặc sản của địa phương mình." Hứa Tùy tiếp lời.
Sau khi luyện tập xong, mọi người ai về nhà nấy, riêng Hứa Tùy vẫn phải đến nhà Thịnh Nam Châu để dạy phụ đạo cho Thịnh Ngôn Gia. Kết quả vừa vào trong nhà anh ấy, dì Thịnh liền kéo lấy tay cô liên tục khen không ngớt miệng, nguyên nhân là trong lần thi thử với tổng điểm 100 điểm này, cậu bé Thịnh Ngôn Gia đã thi được 81 điểm môn Toán, và 72 điểm môn Tiếng Anh.
So với số điểm của hai môn luôn không đạt yêu cầu trước kia, thì đây coi như là một sự cải thiện rất chất lượng rồi.
"Cháu vất vả rồi, Tiểu Hứa à." Dì Thịnh vỗ vỗ tay cô.
"Vẫn ổn ạ." Hứa Tùy đáp, sau đó đi vào trong phòng của Thịnh Ngôn Gia, vừa vào cửa, Quỷ nhỏ ngồi ở đó, với một dáng vẻ đuôi cong tít lên tận trên trời cao.
"Vào học rồi mà em vẫn còn ở đấy tạo dáng à." Hứa Tùy lấy sách vỗ vào người thằng bé.
Tóc xoăn cười một tiếng: "He he."
Hiếm khi Thịnh Ngôn Gia thi được điểm cao, nhận được thứ đồ mà mình muốn từ chỗ mẹ, lúc lên lớp vô cùng ngoan ngoãn. Hứa Tùy thấy niềm đam mê học tập của thằng bé cao hơn mọi khi, thế là đưa thêm cho nó một tập đề.
"Cô giáo Tiểu Hứa, sự yêu thích của em dành cho chị sắp biến mất hết rồi." Thịnh Ngôn Gia bò rạp ra bàn, mặt mày khổ sở nói.
"Nhưng không ảnh hưởng đến việc cô giáo thích em." Hứa Tùy tiếp lời một cách tự nhiên.
Mặt của cậu bé thoáng ửng đỏ, Hứa Tùy nhìn thời gian, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Đúng lúc Thịnh Nam Châu gõ cửa đi vào, còn có Châu Kinh Trạch.
Thịnh Nam Châu nói: "Hứa Tùy, ở lại đây ăn cơm tối nhé."
Hứa Tùy cố ý không để bản thân nhìn người đó, từ chối: "Thời gian vẫn còn sớm, mình muốn quay về ngủ một giấc."
Thịnh Nam Châu vẫn còn muốn nói gì đó, Tóc xoăn ngồi ở đằng kia có chút mất kiên nhẫn: "Anh à, anh phiền thật đó, các anh mau đi đi, em có lời muốn nói với cô giáo Tiểu Hứa."
"Được thôi, nể tình thành tích lần này của em không đến nỗi nào." Thịnh Nam Châu liếc em trai mình một cái, lúc đi ra còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Tóc xoăn ngồi trên thảm trải sàn, cầm tay cầm chơi game, đang tìm điều khiển từ xa. Hứa Tùy đi qua đó, lấy điều khiển từ xa trong kẽ sô pha ra đưa cho nó:
"Không lẽ lại định rủ chị chơi game à? Hôm nay cô giáo hơi mệt." Hứa Tùy hỏi.
"Đương nhiên không phải ạ, hôm nay anh Kinh Trạch đã đồng ý chơi game với em rồi." Thịnh Ngôn Gia vươn tay lấy hai tấm vé ở trong hộp đựng đồ, đưa cho cô, vẻ mặt có chút lúng túng: "Mẹ em bảo em cảm ơn chị, vậy nên mời chị đi xem phim ạ."
"Được." Hứa Tùy không nhận vé, cất lời, "Vé cứ để ở chỗ em trước đã, tới lúc đó chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim."
"Chị nhất định phải đến đó." Thịnh Ngôn Gia cường điệu nói.
"Ừ, ừ." Hứa Tùy vẫy tay với thằng bé.
Sau khi Hứa Tùy đi khỏi, Châu Kinh Trạch bước vào trong chơi game cùng Tóc xoăn. Không hiểu sao, hôm nay tâm trạng của Châu Kinh Trạch không hề tốt chút nào, chơi game cũng không nhường Thịnh Ngôn Gia, ngược lại còn gϊếŧ nó tận mấy lần.
Điều kinh ngạc đó là Thịnh Ngôn Gia chơi thua mà vẫn ngâm nga hát, Châu Kinh Trạch lấy kẹo viên ra, bóc một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, nhướng mày: "Thua mà vẫn vui thế cơ à?"
Thịnh Ngôn Gia nhớ tới gì đó, đỏ mặt đáp: "Em đã hẹn cô giáo Tiểu Hứa đi xem phim."
Vẻ mặt của Châu Kinh Trạch không thay đổi, tháo một chiếc điều khiển từ xa đã bị hỏng của nhà thằng bé ra sửa lại. Anh biết tên Quỷ nhỏ này sớm muộn cũng sẽ không nhịn được, quả nhiên, một giây sau, ngữ khí của Thịnh Ngôn Gia chứa đựng sự hưng phấn mất kiểm soát:
"Chị ấy đồng ý rồi, em chuẩn bị tỏ tình với chị ấy vào hôm đó!"
Châu Kinh Trạch đang dùng tuốc nơ vít vặn lỗ nhỏ, nghe vậy thì ngẩn người không may chọc vào ngón tay, anh hoàn hồn, cười lạnh:
"Em thích điều gì ở cô giáo Tiểu Hứa?"
Thịnh Ngôn Gia trả lời dõng dạc, trẻ con chính là như vậy, biểu đạt vừa đơn thuần vừa thẳng thắn: "Em thích cô giáo Tiểu Hứa xinh xắn lại dịu dàng, đôi mắt của chị ấy rất to rất đẹp, da trắng, khi cười còn có hai lúm đồng tiền, còn đối xử rất tốt với em, dạy phụ đạo cho em... Tóm lại, chị ấy trông rất giống bạn gái tương lai của em."
Châu Kinh Trạch nhai kẹo bạc hà trong miệng phát ra những tiếng rắc rắc, kẹo vẫn còn dính trên đầu lưỡi, anh đả kích cậu bé mập một cách không thương tiếc:
"Quỷ nhỏ à, lông cánh em mọc còn chưa đủ, đến cả mặt chữ 'tỏ tình' cũng chưa biết viết, lại còn ở đó mà thích, ngoài ra, nói thật với em, cô giáo Tiểu Hứa đối xử tốt với em, dạy phụ đạo cho em đó là vì người ta nhận tiền của mẹ em, chứ người ta không thích kiểu mập mạp, lại suốt ngày chết dí trong nhà, nghiện chơi game, thành tích học tập kém như em đâu."
Thịnh Ngôn Gia mới học lớp sáu, toàn bộ thế giới quan của thằng bé đều sụp đổ cả rồi. Tóc xoăn trừng to mắt đẩy Châu Kinh Trạch ra ngoài, hốc mắt ửng đỏ: "Anh đúng là cái đồ đáng ghét, em không mượn anh sửa điều khiển từ xa nữa, anh ra ngoài đi, người như anh sao hiểu được thế nào gọi là thích."
Châu Kinh Trạch bị Thịnh Ngôn Gia đẩy ra khỏi cửa, anh không hề tức giận, mà ngược lại còn bật cười, đến cả lồng ngực cũng phập phồng vì hả hê. Câu nói "người như anh căn bản chẳng hiểu thế nào gọi là thích" anh đã nghe không biết bao nhiêu lần, những bạn gái cũ từng hẹn hò với anh đến cuối cùng đều buông ra lời lên án này.
Một người đa tình lại bất cần như anh, thoạt nhìn như thể không màng đến mọi thứ. Cô bạn gái cũ Bách Du Nguyệt gây sự nói chia tay với anh, Châu Kinh Trạch nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ cứ thế đồng ý luôn.
Ngược lại là Bách Du Nguyệt sau khi nghe xong thì khóc thút tha thút thít, lên án rằng anh căn bản chẳng hiểu thế nào gọi là thích, cũng chưa từng suy nghĩ cho tương lai của bọn họ.
Thật nực cười, tương lai của chính bản thân mình ở nơi nào anh còn chẳng biết nữa là.
...
Dự báo thời tiết nói thứ tư nhiệt độ sẽ tiếp tục giảm tám độ, còn có mưa.
Buổi sáng khi Hứa Tùy bò ra khỏi chăn, không khí lạnh chui vào trong từng lỗ chân lông, quả nhiên thời tiết đã trở lạnh rồi. Hứa Tùy trước giờ là người rất sợ lạnh, cô khoác chiếc áo phao lông vũ màu trắng lên người rồi đi học. Lúc ôm sách vở đi ra cửa, phát hiện trên lan can ngoài hành lang đã đọng lại một tầng sương trong suốt.
Buổi chiều vừa khéo không có tiết, cô học xong cũng chẳng sửa soạn gì mà đi thẳng luôn đến rạp chiếu phim, kết quả khi nhìn thấy rõ người đứng bên cạnh cậu bé Thịnh Ngôn Gia là ai, cô ở trong lòng mắng thầm chính mình, dù có thế nào thì cũng phải sửa soạn một chút chứ, sao lại khoác bừa một chiếc áo phao lông vũ rồi ra ngoài thế này, vừa to sụ vừa chẳng đẹp chút nào.
Thịnh Ngôn Gia vốn dĩ vẫn đang giận Châu Kinh Trạch, nhưng mẹ thằng bé không yên tâm để nó ra ngoài một mình, nói nhất định phải tìm một người thân thích đi cùng, anh ruột thì đi quán net chơi game rồi, chỉ còn lại anh Kinh Trạch đang ngủ ườn ở bên cạnh mà thôi.
Tóc xoăn chỉ đành đặt cái tôi của mình xuống để đi tìm Châu Kinh Trạch.
"Cô giáo Tiểu Hứa, chị muốn uống gì ạ? Em mời." Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Tùy, đôi mắt của Thịnh Ngôn Gia sáng lên.
Châu Kinh Trạch hừ một tiếng, không rõ là có ý gì, anh đi đến quầy bán vé, cầm vé xem phim của Thịnh Ngôn Gia chọn phim, nghiêng đầu hỏi:
"Thích thể loại phim nào?"
"Phim kinh dị." Hứa Tùy đáp.
Thịnh Ngôn Gia vì học theo sở thích của cô giáo Tiểu Hứa mà giờ đây đã quên sạch bách chuyện bản thân nhát gan, nói: "Em cũng vậy!"
Tay đang đưa vé xem phim của Châu Kinh Trạch khựng lại giữa không trung, ngón tay cái xoa nhẹ tấm vé, cười nói: "Hứa Tùy, rốt cuộc thì cậu... còn bao nhiều điều bất ngờ nữa vậy."
Sau khi chọn xong ba vị trí ngồi của phim kinh dị, Châu Kinh Trạch đứng ở đó, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác công sở, đi giày quân đội, cả người trông vừa cao lớn vừa hiên ngang.
Khi nhân viên quầy bán vé đưa vé cho anh còn nhìn trộm anh mấy lần, gương mặt tươi cười hỏi: "Vé của anh đây ạ, xin hỏi anh còn cần gì nữa không ạ?"
Châu Kinh Trạch mặt không cảm xúc gọi một chai nước lạnh, Thịnh Ngôn Gia túm lấy ống tay áo của Hứa Tùy lắc lắc, xum xoe nói: "Cô giáo Tiểu Hứa, chị thích ăn gì ạ? Em mời chị!"
Hứa Tùy không thích ăn đồ ăn vặt lắm, ánh mắt cô chần chừ đang định từ chối, Châu Kinh Trạch liếc xéo tên Quỷ nhỏ đang căng thẳng này một cái, lên tiếng: "Cậu gọi đi, nếu không thằng nhóc sắp khóc tới nơi rồi."
Cuối cùng, Hứa Tùy ôm một bịch bắp rang bơ vào trong rạp chiếu.
Vẫn còn ba phút nữa phim mới bắt đầu, Thịnh Ngôn Gia ngồi ở giữa, Hứa Tùy ngồi bên trong, Châu Kinh Trạch ngồi bên ngoài gần sát lối đi nhất.
Châu Kinh Trạch kể từ lúc ngồi xuống là luôn dựa vào ghế nghịch di động, ánh mắt căn bản chẳng ngước lên lần nào. Hứa Tùy cụp mắt, rồi lại sốc lại tinh thần ngước mắt lên màn hình.
Bộ phim rất nhanh đã bắt đầu, Hứa Tùy cũng lập tức bị thu hút bởi nội dung, xem hết sức chăm chú. Điều này thật khó cho cậu bé Thịnh Ngôn Gia khoe mẽ ngồi bên cạnh.
Từ lúc bắt đầu là nó đã lạnh toát sống lưng, nhưng vẫn cố ép bản thân phải giống như một nam tử hán, cố gắng mở to mắt nhìn màn hình. Nhưng con người một khi sợ thứ gì đó là thứ đó liền xuất hiện.
Ma nữ trên màn hình mặt bê bết máu, đột nhiên bò ra khỏi bàn đọc sách. Hành động này đã khiến cho toàn bộ khán giả trong rạp bị hoảng sợ, có mấy cô gái còn hét toáng lên.
"Aaaaaa."
Hình ảnh chân thực lại đáng sợ, những tiếng thét kinh hoàng trong rạp chiếu phim nối tiếp nhau. Thịnh Ngôn Gia hét lên thất thanh, nó che chặt hai mắt không dám nhìn, tức thì muốn tìm kiếm sự an ủi vỗ về.
Đầu của Thịnh Ngôn Gia nghiêng về phía Châu Kinh Trạch theo bản năng, nhưng đột nhiên lại ý thức được đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp để hâm nóng tình cảm với cô giáo Tiểu Hứa, thế là đầu của nó chầm chậm nghiêng sang phía Hứa Tùy.
Ngay khi đầu của nó còn cách cô giáo Tiểu Hứa khoảng 2cm, thì một đôi tay lạnh lẽo đã tóm chặt vào sau gáy vận may của nó. Đôi mắt của Châu Kinh Trạch nhìn thẳng màn hình, nhưng tay tuyệt không nhàn rỗi chút nào, lôi thẳng Thịnh Ngôn Gia quay trở lại chỗ ngồi.
Châu Kinh Trạch nhìn nó với ánh mắt cảnh cáo, nhưng thanh âm lại uể oải: "Ngoan ngoãn một chút."
Thịnh Ngôn Gia cảm thấy vô cùng tủi thân, suốt quá trình đều che mắt, xem hết bộ phim kinh dị thông qua khe hở ngón tay, cuối cùng đổ nguyên một tầng mồ hôi lạnh.
Hứa Tùy thích xem phim kinh dị, không chú ý đến những chuyện xảy ra ở bên này, lúc bộ phim kết thúc cô còn lưu luyến chụp lại bức ảnh làm kỷ niệm.
Cô đăng lên vòng bạn bè, để chế độ chỉ mình tôi, dòng chữ đi kèm là: Như mơ.
Châu Kinh Trạch hai tay đút túi, nâng mí mắt nhìn cô một cái: "Cậu thích phim kinh dị đến thế cơ à?"
Hứa Tùy vội vã tắt màn hình, nhìn sang chàng trai đứng bên trái, khẽ đáp một câu: "Ừm."
Rất thích.
Ba người cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim, Thịnh Ngôn Gia đi phía trước, nhìn thấy Spider Man ở trong máy gắp thú bông, bò rạp lên trên cửa kính, ngữ khí kích động: "Anh, anh mau đi đổi tiền xu đi, em muốn gắp thú bông."
Châu Kinh Trạch chỉ đành đi đổi một giỏ tiền xu chơi game cho ông lớn này, Tóc xoăn đặt giỏ sang một bên, đứng đối diện máy gắp thú bông chơi quên lối về.
Hứa Tùy đứng bên cạnh, đột nhiên nhìn về phía máy gắp thú bông ở tít trong cùng, cô đi qua đó một cách vô thức, đứng trước nó ngẩn ngơ. Bất thình lình, một bóng màu đen hắt xuống, giọng nói lãnh đạm vang lên: "Muốn à?"
Hứa Tùy gật đầu, ngữ khí mang theo ý cười hờ hững: "Có chút, khi còn nhỏ bố của mình bởi vì công việc nên thường xuyên phải đi sớm về muộn, vì vậy ông đã mua một con búp bê vải để làm bạn với mình. Sau này ông qua đời, rồi lại chuyển nhà, con búp bê vải đó cũng mất luôn."
"Nhưng mình đã lớn thế này rồi, không cần nó nữa." Hứa Tùy vừa cười vừa chỉ vào con búp bê vải bên trong cửa kính.
Châu Kinh Trạch không tiếp lời, anh bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, ngữ khí vừa bắng nhắng vừa bất cần: "Để ông Châu gắp cho cậu."
Kết quả năm phút sau, Châu Kinh Trạch đã phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình, anh dùng mấy chục đồng tiền xu cũng chẳng gắp được cái khỉ khô gì. Đồng xu trong lòng bàn tay Châu Kinh Trạch men theo gan bàn tay trượt xuống khe nhét xu, anh đằng hắng giọng: "Lần này chắc chắn sẽ được."
Cái móc của máy gắp thú bông móc vào phần bụng của con búp bê vải, chầm chậm di chuyển tới chỗ lối ra, ánh mắt của hai người mong đợi, Hứa Tùy phấn khích: "Hình như nó sắp ra rồi."
Kết quả "bộp" một tiếng, búp bê vải lại rơi về vị trí cũ.
Không khí như lặng hẳn đi, Châu Kinh Trạch tự phải lên tiếng trong sự ngượng ngập: "Mình đi đổi xu."
Hai phút sau, Châu Kinh Trạch cầm một giỏ tiền xu quay trở lại, anh đứng trước máy gắp thú bông, sắc mặt bình thản bỏ xu vào trong, gắp bao nhiêu lần thì cũng thua bấy nhiêu lần.
Đúng lúc này, bên cạnh xuất hiện một cặp tình nhân, chàng trai chỉ tốn có hai xu đã dễ dàng gắp được một con búp bê, cô gái vui sướng nhảy cẫng lên ôm lấy cổ chàng trai, phấn khích nói: "Ông xã, anh giỏi quá đi!"
"Muốn chơi nữa không?"
"Muốn!"
Hứa Tùy đứng bên trái Châu Kinh Trạch, cảm thấy hơi không thoải mái trước sự thân mật và âu yếm của cặp tình nhân đó, cứ như thể xung quanh không có ai vậy. Cổ của cô có chút ngứa ngứa, sau đó là ửng đỏ.
Châu Kinh Trạch hút một điếu thuốc, lôi cả trạng thái lúc chơi Liên Minh Huyền Thoại ra để chuẩn bị chiến đấu, bỗng nhiên, có người kéo vạt áo anh, cúi đầu, đối diện với một đôi mắt long lanh.
"Hay là thôi bỏ đi." Hứa Tùy thương lượng.
Châu Kinh Trạch nhìn chằm chằm vào máy gắp thú bông, cười lạnh: "Mình chắc chắn phải gắp được nó!"
Cuối cùng Châu Kinh Trạch tiêu tốn hết hơn một trăm đồng tiền xu, nhưng lại chẳng gắp được cái nào. Hứa Tùy đã khuyên rất nhiều lần như "đi thôi, số tiền này đủ để mua mấy con búp bê ở trên mạng rồi.", "mình thật sự không cần nó lắm, thôi bỏ đi.", nhưng anh vẫn không hề lay chuyển.
Cái tính hiếu thắng chết tiệt này.
Lát sau, nhân viên lôi một túi búp bê tới bỏ chúng vào trong máy, Châu Kinh Trạch vốn dĩ định thu tay, thì lúc này lại không chịu từ bỏ mà hỏi anh ta: "Bao nhiêu tiền? Có thể mua một con không?"
Người nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Thật ngại quá, thưa anh, đây là hàng không bán."
Hứa Tùy không khỏi day day trán, như này cũng... lại cảm thấy có chút buồn cười là thế nào đây? Ngay chính khoảnh khắc này, cô ở trong lòng đã tha thứ cho Châu Kinh Trạch. Mặc kệ nó đi, anh thực sự xứng đáng để cô thích mà, với lại, cô cũng chẳng có cách nào khống chế được bản thân cả.
"Thích" đã chiến thắng được lòng tự tôn của cô rồi.
Nhìn dáng điệu không chịu buông tha của Châu Kinh Trạch, Hứa Tùy gấp rút kéo lấy cánh tay anh, cúi đầu xin lỗi người nhân viên kia: "Xin lỗi."
Châu Kinh Trạch bị Hứa Tùy kéo đi vẫn ngoảnh đầu cố chấp nói: "Anh ra giá đi."
Thịnh Ngôn Gia đã chuyển sang chơi game khác từ lâu, thấy Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy đi ra ngoài thì cũng vội vã chạy theo. Ba người rời khỏi cửa lớn rạp chiếu phim.
Gió lạnh thổi tới, lý trí quay về, Hứa Tùy mới cả kinh bản thân thế mà lại bạo dạn kéo tay Châu Kinh Trạch, cô nhanh chóng buông tay: "Xin lỗi cậu."
Tiếng hét chói tai của Thịnh Ngôn Gia đã đập tan suy nghĩ của cả hai người: "Woaaa, tuyết rơi rồi kìa."
Hứa Tùy nghe vậy ngoảnh đầu nhìn về phía trước, phát hiện đâu đâu cũng có tuyết bay tứ tung, hệt như bồ công anh bị gió thổi. Cô giơ tay ra, những bông tuyết lạnh lạnh, mỏng mỏng tan trong lòng bàn tan.
Không ngờ lại có tuyết rơi.
Trong lòng trẻ con, vui chơi luôn là điều quan trọng nhất, bấy giờ tất thảy những tình yêu dành cho cô giáo Tiểu Hứa đều đã bị Thịnh Ngôn Gia ném hết ra sau đầu. Thịnh Ngôn Gia hét lớn một tiếng, ngữ khí cầu mong: "Anh!"
Thịnh Ngôn Gia vẫn chưa nói ra nửa câu sau nhưng Châu Kinh Trạch đã biết nó muốn làm gì rồi, đôi môi mỏng phun ra một câu ngắn gọn: "Hai mươi phút."
Sau khi nhận được sự cho phép, Thịnh Ngôn Gia kêu to một tiếng, giống như chú chim vui vẻ lao thẳng vào khoảng sân bên cạnh rạp chiếu phim. Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy ngồi trên ghế ở trong góc đợi Thịnh Ngôn Gia.
Hứa Tùy ngồi trên ghế, gió lạnh lùa vào trong cổ áo, cô bất giác co rụt người lại. Châu Kinh Trạch ngồi bên cạnh, chống khuỷu tay lên đùi, nhướng mày: "Lạnh à?"
"Một chút, người phương Nam mà." Hứa Tùy ngại ngùng khịt khịt mũi.
Hứa Tùy vốn là người thể hàn, hễ cứ đến mùa đông là tay chân lại lạnh cóng, cộng thêm đây còn là thành Kinh Bắc, tới phương Bắc mấy năm rồi mà cô vẫn chưa quen, sợ lạnh kinh khủng.
"Ở đây đợi mình." Châu Kinh Trạch để lại một câu.
Năm phút sau, Châu Kinh Trạch quay lại, anh cúi người nhét một cốc cacao nóng vào trong tay Hứa Tùy. Hứa Tùy thầm cảm thán trước sự chu đáo của anh ở trong lòng, khẽ nói: "Cảm ơn."
Châu Kinh Trạch rướn khóe môi: "Không có gì."
Trời lạnh cắt da cắt thịt thế này, Châu Kinh Trạch lại mua một lon nước lạnh có gas, bật nắp, uống một ngụm. Hứa Tùy nhìn lon nước lạnh phủ đầy sương băng, hỏi: "Không lạnh sao?"
"Phê!" Châu Kinh Trạch đáp.
Hai người lại rơi vào trầm mặc, Hứa Tùy uống một ngụm cacao nóng, nhiệt độ trong cơ thể tăng lên. Khi cô đang định tìm chủ đề để nói chuyện, thì Châu Kinh Trạch nghiêng đầu nhìn cô, mắt dán chặt vào đôi môi đang từ từ hồng hào, căng mọng trở lại, hỏi:
"Hứa Tùy, có phải vì lời nói đùa lần trước của Thịnh Nam Châu không, hay là mình có chỗ nào làm..."
Hứa Tùy lắc đầu, cô thở hắt ra một hơi, dù cho đầu ngón tay giữ chặt thân cốc cacao nóng đang run rẩy, thì cô vẫn ngẩng đầu, khích lệ bản thân nhìn thẳng vào anh:
"Thật ra mình và cậu là bạn học cùng lớp hồi cấp ba."
~Hết chương 17~