Chu Kinh Trạch đưa Hứa Tùy trở lại trường học, đưa cô tới tận dưới lầu ký túc xá nữ. Hứa Tùy vẫn chúc ngủ ngon với anh như thường lệ trước khi rời đi, Chu Kinh Trạch gọi cô lại: “Nhất Nhất.”
Hứa Tùy quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu: “Hả?”
“Có muốn trở về với anh gặp ông hay không?” Khóe mắt Chu Kinh Trạch hiện lên chút ý cười, cúi đầu nhìn cô.
“Hả?” Lời này khiến Hứa Tùy hơi rở tay không kịp, sau đó lại cảm thấy phản ứng này của mình không đúng, vội vàng xua tay: “Không phải là em không muốn gặp ông của anh, em chỉ sợ ông ngoại sẽ không thích em.”
Chu Kinh Trạch nhướng mày, cười như không cười nhìn cô: “Em cũng đã kêu ông ngoại rồi, sao lại không thích chứ?”
Hứa Tùy bị trêu đến đỏ mặt, Chu Kinh Trạch giơ tay lên sờ đầu cô, nghiêm mặt nói: “Anh thích thì họ cũng sẽ rất thích.”
Cuối cùng Hứa Tùy vẫn gật đầu, khi trở lại ký túc xá cô vẫn rất vui vẻ, anh định dẫn cô đi gặp người nhà, bởi vì mọi thứ đều đang phát triển theo phương hướng rất tốt.
Chỉ còn năm ngày nữa là tới sinh nhật Chu Kinh Trạch.
Buổi tối khi rửa mặt xong, Hứa Tùy nằm lên giường, cầm điện thoại tìm xem các tiệm xăm gần trường học, cô dự định đi... xăm mình để làm quà sinh nhật cho Chu Kinh Trạch.
Hứa Tùy đã muốn làm việc này từ mấy tháng trước, dù sợ đau nhưng cô vẫn muốn lưu lại một ấn ký về anh.
Trước đây khi trượt tuyết ở sân Bắc Sơn, Chu Kinh Trạch nói điều anh cảm thấy tiếc nuối nhất sau khi lựa chọn trở thành phi công, chính là phải xóa đi những hình xăm trên tay.
Nên cô muốn xăm những hình xăm đã biến mất trên mu bàn tay anh trở lại, để anh vui vẻ.
Ngày hôm sau, sau khi lên lớp xong, Hứa Tùy tự mình đi vào cửa hàng xăm mình đã tìm được trên điện thoại, cửa hàng năm trong một con hẻm khuất cách trường một cây số.
Cửa tiệm làm một bảng hiệu bằng gỗ, bên trên viết cửa hàng hình xăm “Nhất Hoành”, các ký tự sơn màu đỏ đã tróc đi một số chỗ qua bao mưa nắng.
Hứa Tùy vén tấm rèm cửa có khắc hình võ sĩ mèo bên trên, bước vào. Hình như chủ tiệm đang xăm mình cho người khác, tiếng người khách hàng kêu la như giết heo truyền qua từ một tấm màn trúc, sợ tới mức khiến cô hơi run lên.
“Chậc, nếu cậu còn la to hơn, khiến tay tôi run thì có lẽ còn đau hơn nữa đấy.” Một giọng nữ không kiên nhẫn truyền đến.”
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân rót cho Hứa Tùy một ly nước, vẻ mặt xin lỗi:
“Hôm nay hơi bận, xin cô chờ một chút.”
Hứa Tùy gật đầu, ngồi trên sô pha đợi chủ tiệm ra. Đợi khoảng một tiếng đồng hồ, một người đàn ông to cao, mặt mày như tro mà đi ra, lúc quét mã trả tiền còn suýt chút nữa té ngã.
Người đi rồi, chủ tiệm mới thong dong đi ra, khi Hứa Tùy nhìn thấy gương mặt của cô ấy thì lộ ra vẻ kinh ngạc. Thế mà thợ xăm lại là một cô gái, độ khoảng ba mươi, trông rất xinh đẹp lại quyến rũ.
Chủ tiệm mặc một chiếc váy, đôi môi đỏ cắn điếu thuốc lá bạc hà của nữ, thấy Hứa Tùy đang ngồi trên sô pha liền lấy điếu thuốc xuống, hỏi: “Xăm hả?”
“Vâng.” Hứa Tùy gật đầu.
“Hình vẽ gì?”
Bà chủ tới bên cạnh Hứa Tùy ngồi xuống, cô ngửi được mùi hương hoa hồng thoang thoảng bên cạnh, lấy điện thoại mở ảnh chụp cho chủ tiệm xem.
Sau khi nói xong câu đó, không khí giống như đông cứng lại một giây.
“Trông giống như hình xăm của nam vậy.” Đôi môi đỏ của chủ tiệm khẽ mở, giọng điệu có chút ẩn ý, một lúc lâu sau mới chuyển lời: “Xăm ở đâu?”
Hứa Tùy suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngay chỗ xương sườn.”
“Phía dưới ngực sao? Kim đâm vào lớp da trên xương sườn sẽ có hơi đau đấy.” Bà chủ nhắc nhở.
Ánh mắt của bà chủ đảo qua, cô gái trước mắt để tóc dài tới eo, làn da trắng nõn, hai mắt đen láy trông rất sạch sẽ, bên cạnh còn đặt một số quyển sách giáo khoa, vừa nhìn là biết một cô gái ngoan.
Các khách hàng ở đây muốn xăm cái gì, xăm ở đâu, cho dù là xăm ở dưới hậu môn, cô ấy cũng không chớp mắt lấy một cái. Nhưng vừa nhìn là biết cô gái trước mắt này là một học sinh ngoan, quá ngoan khiến người khác sinh lòng trắc ẩn.
“Thật sự muốn xăm ở chỗ xương sườn đó sao?” Bà chủ lại một lần nữa xác nhận.
Hứa Tùy hít một hơi vào, tuy rằng có hơi sợ nhưng cô vẫn kiên định gật đầu: “Ừm, xăm ở chỗ xương sườn đó.”
Mỗi một lần giao hợp, Chu Kinh Trạch đều thích đè lên chỗ đó làm, bắt cô hải mở mắt ra, trong sự đau đớn và khó nhịn mà bá đạo cường thế muốn cô nhớ rõ anh là ai.
Cô muốn nhớ kỹ phần thích này.
Cuối cùng bà chủ cũng gật đầu, Hứa Tùy đi vào phòng với cô ấy, cởi áo đến chỗ bụng nhỏ, thợ xăm mình ngồi trên ghế gây tê cho cô, sau khi định hình xong thì cúi người bắt đầu xăm mình lên lớp da ở phần xương sườn.
Vào khoảnh khắc kim đâm vào da, hai hàng lông mày của Hứa Tùy nhíu chặt lại, kêu lên một tiếng. Trôi qua bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xăm hình xong.
Hứa Tùy ngồi trên giường chậm rãi mặc quần áo vào, cô đưa lưng về phía thợ xăm, một đường gờ bóng loáng ở giữa kéo dài xuống phía dưới, hai khối xương phía sau lưng giống như một con bướm sắp vỗ cánh bay đi.
Bà chủ sau khi dặn dò cô xong, quét mắt nhìn sang, dáng ngực cô rất đẹp, giống như hai trái đào mật, trắng nõn, phần sườn bên dưới cũng là chỗ xương sườn mà những hình xăm vừa được xăm lên, trên làn da mịn như ngọc bích, có một vẻ đẹp phản nghịch.
“Ngực cô rất đẹp.” Bà chủ chân thành khen ngợi,
“Cảm ơn.”
“Hy vọng cô sẽ không hối hận.” Cô ấy chỉ vào hình xăm tại một nơi đẹp như vậy.
Động tác mặc quần áo của Hứa Tùy cũng đông cứng lại, lắc đầu: “Sẽ không.”
Khi Hứa Tùy mặc xong quần áo bước ra ngoài thanh toán, bà chủ lại cắn một điếu thuốc lá bạc hà, đưa cho cô một lọ thuốc rồi nói: “Cẩn thận đừng để chỗ đó chạm vào nước, sẽ khiến miệng vết thương bị nhiễm trùng. Một tuần sau vảy bong ra là ổn rồi.”
“Được, cảm ơn.”
Hứa Tùy bước ra khỏi ngõ nhỏ, ánh mặt trời có chút nóng, cô giơ tay che đi mặt trời theo bản năng, bụng cũng khẽ kêu đói. Cô vừa định đi tìm một quán mì thì dị động phát ra tiếng “ting ting” là tin nhắn do Hồ Thiến Tây gửi tới:
“Tùy Tùy, cậu có biết Diệp Tái Ninh đã trở lại không?”
Mí mắt Hứa Tùy giật giật, Tái Ninh, Diệp Tái Ninh? Chính là lúc trước khi cô gửi sai tin nhắn, Chu Kinh Trạch nghĩ nhầm cô là Diệp Tái Ninh, là cô gái đã phá lệ khiến anh tức giận sao?
Sợ Hứa Tùy không biết người này, Hồ Thiến Tây lại chia sẻ trang mạng xã hội của Diệp Tái Ninh sang. Ánh mặt trời vô cùng chói chang, Hứa Tùy đi tới chỗ bóng râm, bấm vào trang chủ của cô ấy.
Mạng xã hội của Diệp Tái Ninh có hơn hai trăm vạn fans, tên là Emily, phần tóm tắt công việc có ghi là: Người mẫu, họa sĩ nghiệp dư, sống ở Anh quốc, phía sau còn để một email liên hệ công việc.
Hứa Tùy dựa lưng vào vách tường, ngón cái vuốt xuống, trang chủ của Diệp Tái Ninh chia sẻ những tạp chí cô ấy đã chụp, tranh sơn dầu tự vẽ cùng với một số triển lãm nghệ thuật được mở.
Từ trang mạng xã hội của cô ấy, có thể thấy được Diệp Tái Ninh là một người mẫu có chút danh tiếng, với chiều cao 1m78, đôi mắt thon dài quyến rũ, tròng mắt là một màu hổ phách thuần, giống như một miêu nữ model.
Vẫn là kiểu người đẹp ngự tỷ.
Hứa Tùy lướt đến tin tức mới nhất của cô ấy, tầm mắt liền dừng lại. Diệp Tái Ninh chia sẻ một tấm hình, không có bất kỳ dòng chú thích gì, ảnh chụp cho thấy cô ấy đang tham gia một bữa tiệc rượu nhỏ riêng tư.
Bên trên bàn bày ra rất nhiều loại rượu, đôi tay của một chàng trai bên phải đang cầm chén rượu chiếm mất hai phần ba bức hình, cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ bạc, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài sạch sẽ đang đặt trên ly thủy tinh trong suốt.
Chính giữa phần ngón tay cái và ngón trỏ có một nốt ruồi đen.
Những bình luận phía dưới đều là các câu như “Cầu chị gái gửi ảnh chụp” “Mùa hè Emily cũng muốn vui vẻ” nhưng Diệp Tái Ninh không hề trả lời lại.
Chỉ có một câu: “Tay của chàng trai này thật đẹp, là bạn trai thần bí sao?
Diệp Tái Ninh lạnh lùng trả lời một cách nghịch ngợm: “Bí mật, hi~”
Thì ra tối hôm qua sau khi Chu Kinh Trạch đưa cô trở về trường học thì đi tụ hội, lông mi Hứa Tùy run rẩy, đúng lúc này, thanh tin nhắn hiển thị có một tin nhắn được gửi tới, là của Hồ Thiến Tây:
“Tùy Tùy, tớ cũng chỉ mới biết cô ta đã trở về nước, trước kia cô ta đã từng theo đuổi cậu của tớ, hai người tới bây giờ vẫn khá thân, cậu nên để ý tới cậu tớ nhiều một chút. Đương nhiên, cũng có thể là do tớ đa nghi, có lẽ cậu của tớ sẽ nói với cậu.”
Thì ra hai người còn có mối quan hệ như vậy, Hứa Tùy không biết nên trả lời lại như thế nào nên đóng khung thoại đi. Cô cũng cảm thấy, Chu Kinh Trạch sẽ chủ động nói với cô về người này.
Đáng tiếc, Chu Kinh Trạch vẫn liên lạc với cô giống như ngày thường, không hề đề cập một câu nào tới Diệp Tái Ninh. Hứa Tùy cũng không nói gì thêm, hai người hẹn nhau tối thứ sáu sẽ đi ăn cùng nhau, Hứa Tùy bảo anh cùng đi mua quà gặp mặt ông.
Chu Kinh Trạch dẫn Hứa Tùy tới một quán trà cũng có phục vụ thức ăn kiểu Hong Kong, sau khi đồ ăn được dọn lên, Hứa Tùy dùng dao nĩa cuộn một ngụm mì đưa vào trong miệng, hai má phình to: “Ông ngoại của anh thích gì vậy, cờ tướng, trà?”
Chu Kinh Trạch ngồi bên phía đối diện, rút ra một tờ khăn giấy cúi người lau đồ ăn dính trên miệng cô, cố ý trêu chọc cô: “Em đưa phi cơ cho ông ấy đi, ông ấy thích.”
“A, em không có nhiều tiền như vậy.” Hai mắt Hứa Tùy mở to: “Nhưng em có một chút tiền thưởng, đưa mô hình máy bay và tàu thuyền được không?”
Chu Kinh Trạch nghe vậy liền nhéo nhéo mặt cô, sắc mặt hơi tối rồi mở miệng: “Em chỉ có thể tặng cho anh.”
“Vậy chúng ta mau ăn xong rồi đi dạo đi.” Cuối cùng Hứa Tùy nói.
Tám giờ, Hứa Tùy cắn ống hút trong cốc trà sữa, nhẹ nhàng hút tới cuối cùng, phát ra tiếng chụt chụt. Chu Kinh Trạch ngồi đối diện cô, đã ăn xong lâu rồi.
Hứa Tùy buông cốc xuống, cười nói: “Em ăn xong rồi, chúng ta thôi.”
Chu Kinh Trạch gật đầu, cầm lấy bật lửa và thuốc lá trên bàn, điện thoại đặt một bên phát ra tiếng ong ong, anh nhìn thoáng qua thông báo người gọi tới, nhíu mày lại nhưng vẫn cầm điện thoại đặt lên tai, mở miệng: “Alo.”
Đầu dây bên kia loáng thoáng truyền tới giọng nữ, Hứa Tùy rũ mi, nắm chặt làn váy theo bản năng. Chu Kinh Trạch cầm điện thoại, lười biếng trả lời: “Vừa ăn xong.”
“Ừm.”
“Bây giờ?” Chu Kinh Trạch nhướng mi liếc mắt nhìn Hứa Tùy, do dự trong chốc lát: “Cậu chờ ở đó đi.”
Chu Kinh Trạch nghe điện thoại xong, giơ tay kêu người phục vụ lại đây tính tiền, đồng thời quay đầu nói chuyện với Hứa Tùy, giọng nói mát lạnh: “Nhất Nhất, anh có một người bạn có việc, lần sau sẽ đi mua quà với em.”
Anh đứng dậy, cầm lấy tờ bill người phục vụ đưa tới, vươn một bàn tay sang sờ đầu cô rồi rời đi ngay lập tức. Ngay sau đó, mùi hương bạc hà quanh quẩn ở chóp mũi dần biến mất.
“Nhưng mà…” Hứa Tùy nhìn bóng lưng anh rời đi, lời nói còn chưa nói xong nghẹn ở cổ họng, trên đỉnh đầu vẫn còn độ ấm do anh mơn trớn.
Mùa hè thường hay tối sớm, đến buổi tối, hộp đèn ven đường sáng lên khiến bầu trời trở nên xanh thẫm. Hứa Tùy ngồi trong nhà hàng, nhìn ra ngoài cửa sổ, đài phun nước ở quảng trường phun ra đủ loại hình dáng nước khiến bọn trẻ vừa chơi vừa la hét.
Bên ngoài quảng trường, có một đôi tình nhân trẻ đi tới trạm cửa sổ đồ ngọt của McDonald, mua hai cây kem, chiếc thứ hai nửa giá, họ lần lượt nếm thử một ngụm mùi vị của que kem đối phương sau đó nhìn nhau cười, sự ngọt ngày trong đáy mắt như sắp hòa tan lẫn nhau.
“Nhưng mà… em không thể là lựa chọn đầu tiên của anh sao?” Hứa Tùy lẩm bẩm một mình, trong mắt lộ rõ vẻ mất mát.