Hứa Tùy đi ra ngoài mua kem, rồi lại lang thang vô định khắp nơi một hồi, sau đó cảm thấy nhàm chán nên tìm một chiếc ghế đá dài ở quảng trường ngồi xuống, lẳng lặng mà ăn xong cốc kem vị muối biển trong tay. Thời gian trôi qua thật lâu cô mới bắt xe trở về trường học.
Suốt một buổi tối, cô vẫn chưa nhận được bất cứ tin nhắn nào từ Chu Kinh Trạch.
Ngày hôm sau, Hứa Tùy dậy khá sớm, rửa mặt xong liền đi một chuyến tới thư viện, 10 giờ quay lại lớp học, giữa trưa cơm nước xong thì trở về phòng ký túc nghỉ trưa.
Cô nằm ở trên giường, cầm điện thoại ra tùy tiện lướt vài cái, ngón tay cứ vô thức ấn vào vị trí ứng dụng mạng xã hội, tìm kiếm trang mạng xã hội của Emily, lập tức hiển thị Diệp Tái Ninh đã cập nhật một vlog.
Không, ở thời đại này còn chưa xuất hiện cái từ này, phải nói là cô ấy chia sẻ một đoạn video ngắn hằng ngày. Hứa Tùy vừa click vào đã thấy, là tổng hợp sinh hoạt hằng ngày của cô ấy trong gần một tuần đây, tổng cộng cũng khoảng tám phút.
Video chia sẻ về cuộc sống thường ngày trên các tạp chí chụp ảnh của Diệp Tái Ninh, các buổi triển lãm mà cô ấy đi xem, các cảnh quay cắt ra, còn có các bữa tiệc khác nhau mà cô ấy từng tham dự. Hứa Tùy tinh mắt nhìn thấy một chàng trai xuất hiện thoáng qua lúc năm phút ba mươi giây trong video, tuy chỉ là một bên sườn mặt ở góc màn hình trong ba giây. Cậu chàng kia ngồi trên ghế mà cười nhạt, anh đang cúi đầu châm điếu thuốc, tay khép lại che đi ngọn lửa màu cam, sóng nước từ bể bơi phía sau ập tới khiến anh trở thành một người hư hỏng, một Chu Kinh Trạch tản mạn không chịu gò bó.
Hình ảnh đột ngột vụt qua, tiếp theo chính là bức tranh sơn dầu về cuộc sống hằng ngày của Diệp Tái Ninh, cô ấy mặc chiếc quần đùi màu lam, trên đầu đội một chiếc nón vành nhỏ, chóp mũi bị dính một chút màu sơn rực rỡ, người vừa tài hoa lại vừa mỹ lệ.
Cuối cùng, vài phút cuối còn có mấy dòng chữ: ‘Uống rượu hơi nhiều, phải đến bệnh viện, cũng may tôi còn có bạn.’ Hứa Tùy nhìn thoáng qua ngày tháng trong video, là tối hôm qua, có lẽ là lúc Chu Kinh Trạch tiễn cô đi.
Màn hình lại bị cắt, chuyển tới cảnh sáng sớm, bên ngoài bệnh viện còn đang lất phất mưa phùn, một tầng sương mù trắng như sữa bao phủ khắp cây. Ngày hôm sau Diệp Tái Ninh rất nhanh đã được ra viện, cô ấy một đường vẫn luôn đi phía trước, bên cạnh cô hình như có một người đi theo, nhưng cũng không làm gì.
Diệp Tái Ninh nhìn ống kính nói: “Tôi nhìn thấy phía trước có bán xíu mại, thơm quá đi, đã lâu chưa được ăn rồi.”
Nói xong, cô giơ điện thoại quay mình đi ăn sáng tại một cửa hàng, mua hai miếng xíu mại và một ly sữa đậu nành, lúc trả tiền, người bên cạnh lại cất tiếng: “À, tôi mượn điện thoại của anh được không, tôi còn phải quay video.”
Người bên kia đưa điện thoại cho cô, bàn tay to lớn, từng đốt ngón tay hiện lên rõ ràng, trên bụng ngón cái còn có một lớp vết chai mỏng.
Trái tim Hứa Tùy thắt lại một chút. Nếu có thể nói cô không quen biết đôi bàn tay này thì tốt biết bao.
Chỉ mới mấy ngày trước, đôi bàn tay với các khớp xương rõ ràng này còn đè liên tục lên xương sườn cô, mồ hôi hai người chảy cùng một chỗ triền miên bên nhau.
Tay Diệp Tái Ninh cầm điện thoại, ống tay áo bị vén lên trên, cổ tay mảnh khảnh để lộ một chiếc đồng hồ màu bạc, sau đó cô ấy trả tiền thành công, màn hình hiển thị số tiền phải trả.
Chiếc đồng hồ này lúc trước vẫn còn đeo trên tay Chu Kinh Trạch, thời điểm hai người còn ngủ chung, khi đó cô có nhìn nó vài lần, anh còn tháo xuống đưa cho cô chơi.
Hứa Tùy sợ lại phải nhìn thấy chuyện không nên thấy gì đó, cô cuống quýt tắt video đi, nước mắt cứ một giọt lại một giọt rơi trên màn hình điện thoại, tầm mắt đằng trước của cô giờ đây chỉ còn là một mảnh mơ hồ. Hứa Tùy cảm thấy dạ dày mình đau xót, rất muốn ói.
Cô vẫn chưa gặp Diệp Tái Ninh, vậy mà đã thua rồi.
Lương Sảng nằm trong phòng ngủ xem phim, bỗng nghe được tiếng khóc nức nở cực kỳ nhỏ, vội vàng tắt ipad đi, bày ra vẻ mặt khiếp sợ: “Tùy Tùy, cậu làm sao vậy?”
“Không sao.” Hứa Tùy cười nhưng nước mắt vẫn rơi, hốc mắt đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Là do giữa trưa ăn cơm cay quá thôi.”
Đến nỗi trong chốc chốc cô lại cảm thấy tim nhói lên.
Buổi chiều, Hứa Tùy lên lớp xong đã chạy ngay đến cửa hàng tiện lợi ngoài trường để mua một gói lẩu Oden, lúc đi qua sân bóng rổ, đột nhiên một tràng hò hét cổ vũ nổi lên.
Hứa Tùy không thể không dừng chân lại rồi qua bên đó xem. Vừa đến mùa hè, bóng râm tà tà đổ xuống, trên sân bóng rổ có rất nhiều người. Nam sinh vung cánh tay chụp lấy quả bóng rồi chạy nhanh trên sân, nữ sinh cắn một miếng kem đậu xanh, sau khi nhìn thấy chàng trai mình thầm mến bắt được bóng thì đáy mắt toả ánh sáng lấp lánh.
Cô bất chợt nhớ tới một chuyện, trước kia Chu Kinh Trạch có một trận đấu bóng, nhưng vì cô té xỉu giữa trận mà từ bỏ thi đấu, nhưng đó đã là chuyện của mùa hè năm trước.
Nghĩ vậy, Hứa Tùy tiếp tục bước chân ra ngoài, đi đến một cửa hàng Duy Đức ở góc đường. “Đing đing” một tiếng, cửa cảm ứng của cửa hàng tiện lợi tự động mở ra, Hứa Tùy tiến vào, kêu nhân viên thu ngân rồi gọi món mực viên, thịt gà cuộn, củ sen nướng, cánh gà, đậu ngâm nước các loại, còn mua thêm một hộp sữa bò.
Cô thường xuyên tới ăn lẩu Oden ở cửa hàng này nên nhân viên thu ngân nhận ra ngay, đương nhiên cũng biết khẩu vị của cô là gì, cô ấy cười hỏi: “Em ăn cay vừa đúng không?”
Hứa Tùy lắc đầu, nói: “Cho cay thêm một chút đi ạ, là cái loại cay mà ăn đến dạ dày đau đến bỏng rát ấy.”
Cô rất thích kiểu trút bầu tâm sự như tự ngược bản thân này, nếu không thì dựa vào tính cách của cô, cũng không biết phải kìm nén tới khi nào.
Hứa Tùy nhận lấy hộp giấy ống cao, tay đang cầm điện thoại muốn thanh toán thì lại nghe thấy “Đing đing” một tiếng, cửa cửa hàng tiện lợi bị đẩy vào, một đợt âm thanh cười đùa truyền đến:
“Trường của các cậu quả thật lớn ghê.”
“Đúng thế, sao nào, nhìn thấy phi công tương lai nên hai mắt phát sáng rồi đúng không.” Thịnh Nam Châu tiếp lời.
Giọng điệu cô gái rất dễ nghe, nói một hơi mà như nhả khói, tựa như gió nhẹ, mây hờ hững trôi. Hứa Tùy quay đầu lại, tầm mắt cô giao nhau giữa không trung với cô gái kia.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tùy nhìn thấy Diệp Tái Ninh, người thật đúng là rất xinh đẹp, cô mặc một chiếc áo sơmi oversize rộng thùng thình của con trai, cổ áo trễ xuống lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, quần đùi ngắn tới hông, mái tóc đen như gấm buông thõng sau người, vừa cao vừa gầy lại còn trắng, xinh đẹp hơn so vowis người trong ảnh gấp mười lần.
Diệp Tái Ninh cũng nhìn thấy Hứa Tùy, thoáng chút sửng sốt, Thịnh Nam Châu đứng đằng sau còn đang cúi đầu xem tin tức trên diễn đàn QQ, lông mày nhăn sắp thành bánh quai chèo, hỏi: “Mẹ nó, lại huấn luyện khẩn cấp.”
“Không sao đâu, cậu đi huấn luyện trước đi.” Diệp Tái Ninh quay đầu nhìn cậu ta, mở miệng.
Thịnh Nam Châu gật đầu, cất điện thoại bỏ vào trong túi, vội vàng ném lại một câu cho cô ấy: “Vậy cậu tự mình đi loanh quanh đây trước đi, lát nữa trễ xíu tôi với ông Chu mời cậu ăn cơm nhé.”
“Được thôi.”
Thịnh Nam Châu đi rất nhanh, rốt cuộc cũng không nhìn thấy Hứa Tùy đang đứng bên cạnh kệ để đồ ăn vặt.
Hứa Tùy quay đầu trả tiền, sau đó cầm đồ ăn và sữa bò dự định ra ngồi vào bàn vị trí bên ngoài cửa hàng tiện lợi, lúc đi ngang qua Diệp Tái Ninh, ống tay áo của cô ấy sượt qua cánh tay Hứa Tùy, nhẹ nhàng lướt qua, chất liệu thật mềm.
Cô bỗng ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người Diệp Tái Ninh.
Là nước hoa ‘Fille en Aiguilles’ của Serge Lutens*, một mùi hương không dễ tiếp cận.
*Fille en Aiguilles - Thiếu nữ trong rừng thông (松林少女):
Hứa Tùy bước đến ngồi xuống cái bàn ngoài trời, thời tiết oi bức, dù cho đã tới năm giờ chiều, ve sầu vẫn ríu rít kêu không ngừng, bầu trời hoàng hôn ráng đỏ dày đặc đến nỗi muốn rơi xuống dưới.
Cô mới vừa gỡ bao đôi đũa xong định chuẩn bị ăn thì bỗng có một bóng người đứng bên cạnh, thứ cô nhìn đầu tiên trên bàn chính là một miếng bánh mì nguyên mạch và một hộp sữa chua màu vàng vị đào.
“Chào cô, tôi có thể ngồi chỗ này được không?” Diệp Tái Ninh chủ động tới chỗ cô chào hỏi.
Hứa Tùy gật đầu, Diệp Tái Ninh kéo ghế ra, đưa hai cẳng chân vừa thon vừa dài vào, cô ấy xắn tay áo sơmi lên, bắt đầu xé bánh mì ăn: “Ông Chu đã nói với tôi về cô rất nhiều lần, cô là một cô gái rất tốt.”
Hứa Tùy ngập ngừng một chút, rồi lại cúi đầu gắp một viên mực nang nhét vào miệng, cô gật đầu không nói gì.
“Lúc trước tôi cũng đã từng theo đuổi anh Chu, anh ấy là chàng trai tôi khó theo đuổi nhất.” Diệp Tái Ninh chuyển chủ đề, nhưng cái chủ đề này quả thật vừa thẳng thắn vừa bạo dạn.
Hứa Tùy nhớ tới lần cô còn mơ mơ hồ hồ mà thổ lộ với anh, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười thật tươi, nói: “Vậy thì vận khí của tôi còn khá tốt đấy chứ.”
Diệp Tái Ninh cho rằng thẳng thắn nói ra mục đích với cô thì Hứa Tùy sẽ không vui, hoặc là cảm xúc sẽ bất thường một chút. Nhưng cô cái gì cũng không có, vẫn an tĩnh như cũ ngồi ăn đồ ăn của chính mình.
Khiến người khác không biết đâu mà lần.
Diệp Tái Ninh ôm má cười, cầm cái muỗng trong tay vô thức khuấy hộp sữa chua: “Cô có biết nguyên nhân vì sao anh ấy từ chối tôi không? Anh ấy nói vì anh ấy không muốn mất tôi.”
Đôi đũa trên tay Hứa Tùy đang định gắp thêm một viên mực nang, nghe thế thì ngừng động tác, mực viên rớt xuống lăn xuôi theo mặt bàn rồi lộp bộp rơi xuống đất. Cô vẫn chưa ăn xong mà đã hết hứng ăn rồi.
Người phóng túng như Chu Kinh Trạch, một người cũng không thèm để ý, vậy mà có thể nói ra lời này chứng tỏ Diệp Tái Ninh đối với anh phải là một người rất quan trọng.
Hứa Tùy rút một tờ khăn giấy ra, ngồi xổm cúi người xuống nhặt viên mực trên mặt đất lên ném vào thùng rác, sau đó nói với Diệp Tái Ninh: “Cô Diệp, cảm ơn cô nha.”
Diệp Tái Ninh sửng sốt, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập nghi ngờ: “Cảm ơn tôi? Cô không hận tôi sao?”
Hứa Tùy đang dọn dẹp đồ của mình bỗng nghe cô ấy nói vậy, cô mỉm cười, vừa thẳng thắn vừa thành khẩn nói: “Có một chút, nhưng mà tôi càng hận bản thân mình hơn.”
Cô hận bản thân mình sao lại giống một thiếu nữ si tình đến vậy, cứ thích Chu Kinh Trạch vô điều kiện như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, để rồi cuối cùng cõi lòng tan nát thành mảnh nhỏ, ngay cả tự tôn của bản thân cũng không còn nhớ.
Cô không muốn lại bước về phía anh một lần nữa.
Sau khi nói xong, Hứa Tùy lập tức xoay người rời đi. Diệp Tái Ninh cho rằng mình thắng cô ấy thì bản thân sẽ rất vui vẻ, nhưng cái gì cũng không có. Cô quá ngoan, quá tĩnh lặng, chẳng có một chút công kích nào, còn khiến Diệp Tái Ninh tự hoài nghi bản thân cô ấy có phải đang sắm vai cô gái ác độc làm sai không.
“Tất nhiên rồi, cô có thể ở bên người anh ấy lâu như vậy, rất lợi hại rồi.” Diệp Tái Ninh nhìn bóng lưng mảnh mai trước mặt nói.
Hứa Tùy dừng bước một lát, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Chuyện cô gặp mặt Diệp Tái Ninh, Hứa Tùy không nói với bất kỳ ai, cô vẫn như thường lệ ăn cơm rồi đi học, lâu lâu lại được bạn cùng phòng kéo đi tham gia mấy hoạt động xã đoàn.
Trong hai ngày nhàn rỗi này, một mình cô đã tự suy nghĩ nghiêm túc rất nhiều.
Vào ngày 21 tháng 6, là ngày hạ chí, là thời điểm nóng nhất trong năm, cũng đã đến ngày sinh nhật của Chu Kinh Trạch đúng như dự kiến. Thịnh Nam Châu đã đặt một gian phòng riêng thật lớn cho Chu Kinh Trạch ở Thịnh Thế.
Nhưng tới khi trời tối, hai nhân vật chính mới khoan thai đến muộn. Chu Kinh Trạch nhắn tin cho Thịnh Nam Châu bảo trên đường có chút việc, kêu bọn họ tự chơi trước đi.
Bảy giờ tối, Chu Kinh Trạch đứng chỗ cửa hàng Duy Đức bên cạnh Đại học Y khoa chờ Hứa Tùy, dáng người anh cao ráo, lười nhác đứng dựa vào mép trạm giao thông công cộng màu xanh lá cây bên cạnh, bả vai to rộng miễn cưỡng dựa được. Một tay anh cầm điếu thuốc, một tay khác cầm điện thoại, ngón cái gõ lên màn hình đánh chữ:【Thịnh Nam Châu có đặt một gian phòng riêng, chúng ta đến nhà ông ngoại chào một tiếng, hay là em muốn đi thẳng đến đó luôn?】
Sau khi nhắn tin cho Hứa Tùy xong, Chu Kinh Trạch lơ đãng giương mắt lên, nhìn thấy người tới thì khóe môi giật giật vài cái, anh vậy mà cũng có thể nhìn thấy người mà mình không muốn thấy nhất vào ngày sinh nhật của mình.
Sư Việt Kiệt mặc một chiếc sơ mi trắng, đạp xe đạp đi đến trước mặt Chu Kinh Trạch, anh ta do dự một chút, đẩy đẩy mắt kính nói: “Kinh Trạch, hôm nay là sinh nhật cậu, cha muốn cậu về nhà ăn cơm.”
Chu Kinh Trạch chống đầu lưỡi dưới hàm dưới rồi cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt liếc anh ta một cái, cất giọng trào phúng: “Vậy anh cảm thấy tôi nên trở về sao? ANH, TRAI.”
Sư Việt Kiệt cụp mắt xuống, cố giữ cho giọng của mình thật bình tĩnh nói: “Thật ra chúng ta không cần thiết phải đối xử với nhau như vậy, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm thôi, trước đó tôi thật sự không biết...”
Vừa nghe đến hai chữ “hiểu lầm”, Chu Kinh Trạch thu lại nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt, nhìn anh ta, thả chậm tốc độ nói: “Lấy được thứ không thuộc về mình, có thích không?”
“Cạch” một tiếng, Sư Việt Kiệt buông tay thả chiếc xe đạp màu trắng xuống đi tới, đầu tiên anh ta nắm cổ áo Chu Kinh Trạch, diện mạo ôn hòa thường ngày bỗng nứt toạc: “Vậy còn cậu thì sao! Hồi trước lúc còn cái thỏa thuận chuyển nhượng, cổ phần của cậu chuyển cho cha là như thế nào? Cậu cố ý sao?”
Tháng trước, công ty Chu Chính Nham vừa nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, ông ta mở giấy bao của túi văn kiện ra nhìn, bên trong thế mà lại là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần do Chu Kinh Trạch gửi tới, mà anh bày mưu tính kế ghi người có quyền nhận cổ phần được chuyển nhượng là Sư Việt Kiệt.
Số cổ phần này là Chu Kinh Trạch kế thừa từ trong tay của mẹ anh, nếu anh nhượng lại cổ phần cho Sư Việt Kiệt, tức khắc có nghĩa là anh chẳng có một chút quan hệ nào với nhà họ Chu cả.
Anh chính là chủ động cắt đứt mối quan hệ với gia đình này.
Chu Chính Nham lập tức gọi điện thoại cho Sư Việt Kiệt hỏi anh ta đây là có ý gì, sau khi Sư Việt Kiệt tiếp nhận văn kiện, sắc mặt liền biến đổi, giọng anh ta cũng có chút hoảng loạn: “Cha, con cũng không biết có việc này, có thể là Kinh Trạch nhầm thôi, con tới trường hỏi cậu ta một cái...”
Chu Chính Nham đứng dậy từ trên sô pha đi qua, đặt tay vỗ vỗ bờ vai anh ta, giọng điệu nhìn có vẻ như thân mật nhưng lại mang ý sâu xa: “Cha vẫn luôn hy vọng nhìn thấy hai anh em bọn con hòa thuận với nhau.”
“Người một nhà nên dĩ hòa vi quý*.”
*Dĩ hòa vi quý (以和为贵): coi trọng sự yên ổn, hài hòa trong giao tiếp, sống hòa thuận, nhã nhặn, biết cư xử, tránh gây rắc rối phiền hà cho bản thân và những người xung quanh.
Lúc sau, Chu Chính Nham ngày nào cũng cãi nhau với Chúc Linh ở nhà, trong phòng thường xuyên truyền ra âm thanh đồ đạc bị đập vỡ, Sư Việt Kiệt như thường lệ vẫn hay nhìn mẹ mình ôm một đôi mắt đỏ chạy ra. Anh ta hận bản thân mình vô năng, cũng hận bản thân mình ở vị trí bị động trong cái gia đình này.
Sư Việt Kiệt nắm cổ áo Chu Kinh Trạch, nhìn chằm chằm anh, nhưng anh vẫn nâng cằm lên, nói câu được câu không rồi nhai kẹo cao su, mí mắt cũng không nhấc lên mà nhìn Sư Việt Kiệt bằng nửa con mắt, tạo cho người ta cảm giác bị người khác đứng ở trên cao nhìn xuống.
Sư Việt Kiệt chỉ cảm thấy mình bị khinh thường, đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận bị kìm nén, túm cổ áo anh hỏi: “Vậy Hứa Tùy thì sao? Cậu có phải bởi vì tôi thích cô ấy, cố ý muốn trả thù tôi nên quyết định ở bên cô ấy đúng không?”
Chu Kinh Trạch hiếm khi mở mắt lên nhìn anh ta, Sư Việt Kiệt vẫn luôn mang một bộ mặt ôn hòa, hay ra vẻ là người hiền lành, trang nghiêm, nhưng hôm nay xem ra anh ta tức muốn hộc máu rồi, cái bộ dáng chó cùng rứt giậu còn hiếm lạ sao.
Anh nhìn Sư Việt Kiệt rồi từ từ nhớ lại một số chuyện, từ khi Chúc Linh dẫn Sư Việt Kiệt gả vào nhà, hình dáng trong nhà tất cả đều bị thay đổi.
Chu Kinh Trạch tính tình ngang ngược, đối với mọi thứ chẳng để ý chuyện gì, anh có thể đem một nửa mấy thứ vốn thuộc về riêng mình cho Sư Việt Kiệt.
Nhưng điều mà anh không nghĩ tới chính là, bọn họ vẫn không thỏa mãn.
Vào ngày 3 tháng 4 hằng năm là ngày giỗ mẹ anh, Chu Kinh Trạch chuẩn bị rất nhiều, trước khi mua hoa còn gửi tin cho cô. Có thể nói trong lòng anh đã chờ mong ngày này rất lâu để chuẩn bị đi cùng Chu Chính Nham.
Nhưng, Sư Việt Kiệt lại phát sốt ngay lúc này.
Chu Chính Nham lo lắng không yên dắt Sư Việt Kiệt đi khám bệnh, chăm sóc anh ta hết một ngày, bận bịu tới nỗi xem nhẹ ngày giỗ của vợ cả. Mà Chu Kinh Trạch cũng ngồi một mình trước ngôi mộ có tên Ngôn Ninh suốt một ngày.
Lúc đầu, Chu Kinh Trạch cũng thật sự cho rằng Sư Việt Kiệt đúng là ngã bệnh, nhưng từ đấy về sau anh lại phát hiện, Chu Chính Nham vẫn luôn vắng mặt trong những dịp quan trọng có liên quan một ít tới anh.
Ví dụ như ngày sinh nhật của Chu Kinh Trạch, ngày họp phụ huynh, lễ tốt nghiệp của anh.
Lý do không phải vì cái gì khác mà chính là Chu Chính Nham phải chăm sóc Chúc Linh, hoặc phải giải quyết chuyện của Sư Việt Kiệt.
Anh giống như mới là người dư thừa trong cái gia đình này.
Chu Kinh Trạch giờ đây mới hiểu được dã tâm của Sư Việt Kiệt.
“Trả lời tôi!” Sư Việt Kiệt quát.
Tiếng rống giận của Sư Việt Kiệt đã kéo suy nghĩ của Chu Kinh Trạch quay về, anh ngước mắt lên, tầm mắt quét qua khuôn mặt của người anh kế, anh híp mắt, bày ra dáng vẻ người không keo kiệt, rất nhanh đã thừa nhận:
“Đúng vậy, còn rất sướng nữa, là cô ấy tự đưa tới cửa đấy.”
Một câu nói vừa dứt, Chu Kinh Trạch bị ăn ngay một cú đấm thật mạnh vào mặt, anh nghiêng mặt qua một bên, giơ tay sờ lên khóe miệng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê, giữa khe hở ngón tay rỉ ra chất lỏng đỏ tươi.
Anh cười lạnh một tiếng, ngay sau đó cũng đấm một quyền tới anh ta. Hai người rất nhanh đã nhảy vào đấm đá nhau, người dân đi ngang qua nghỉ chân nhìn hai người đánh nhau quá ác liệt cũng không dám xen vào khuyên can.
Hàng loạt xe đạp ở trạm xe đạp công cộng lần lượt rơi xuống đất phát ra tiếng đập mạnh.
Hứa Tùy cũng không biết bản thân mình đã đứng bên kia nhìn bao lâu rồi, mắt thấy Chu Kinh Trạch bị một quyền đánh ngã xuống đất, anh lại trở tay túm lấy cổ áo Sư Việt Kiệt, cô rốt cuộc cũng lên tiếng: “Mấy anh đừng đánh nhau nữa!”
Cô bước chân tiến tới, phải dùng sức lực rất lớn mới miễn cưỡng tách được hai người ra, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, tình trạng hai người chẳng khá hơn nhau bao nhiêu, thê thảm. Vẻ mặt Sư Việt Kiệt khá xấu hổ, anh ta lau đi vết máu trên trán, nói: “Đàn em, em tới từ khi nào thế, em nghe anh khuyên một câu——”
Hứa Tùy cúi đầu lấy một bịch khăn giấy từ trong túi ra đưa cho anh ta, thanh âm ôn tồn mềm mại vang lên: “Cảm ơn đàn anh, anh tự mình lau vết thương trước đi, em có chuyện muốn tìm anh ấy, anh có thể tránh mặt một chút được không?”
Thần sắc Sư Việt Kiệt do dự, anh ta nhận lấy khăn giấy: “Được rồi, nếu như có chuyện gì có thể tìm anh.”
Người đã đi, Hứa Tùy bước lên trước, đỡ Chu Kinh Trạch ngồi xuống trước trạm giao thông công cộng, ôn hòa nói: “Anh trước ngồi ở đây chờ em một chút.”
Nói xong, cô lập tức xoay người đi vào một tiệm thuốc, không bao lâu sau, Hứa Tùy xách theo một bịch thuốc nhỏ quay về chỗ Chu Kinh Trạch, trên trán đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Hứa Tùy ngồi bên cạnh Chu Kinh Trạch, cô xé một bịch tăm bông ra, chấm một chút Idophor*, nhìn anh: “Anh cúi đầu xuống xíu đi.”
* Idophor: một loại dung dịch sát trùng.
Chu Kinh Trạch cúi đầu xuống, cô ngẩng mặt lên rồi cẩn thận lau sạch vết thương trên xương mày và khóe miệng của anh. Anh càng nhìn khuôn mặt Hứa Tùy, lòng vốn bình tĩnh lãnh đạm lại bắt đầu hoảng lên.
Nói thật thì, anh cũng không chắc Hứa Tùy đã đến đây từ khi nào, rốt cuộc đã nghe bao nhiêu rồi, có nghe được những lời tức giận kia của anh hay không, lòng như rơi xuống vực sâu không đáy.
Cơn gió mùa hè thổi ùa vào mặt, nóng và khô dính, thổi bay tóc Hứa Tùy, có một sợi tóc dính lên má cô, Chu Kinh Trạch giơ tay định chạm vào mặt cô, nhưng Hứa Tùy lập tức nghiêng người tránh đi.
Sau khi Hứa Tùy xử lý miệng vết thương cho Chu Kinh Trạch xong, cô vặn chặt nắp bình lại, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên thân bình, nhìn anh, giọng điệu vô cùng bình tĩnh:
“Chu Kinh Trạch, chúng ta chia tay đi.”
Những lời cô nói này có vẻ như đã luyện đi luyện lại từ rất lâu rồi.
Tiếng gió lúc này chợt dừng lại một khắc, Chu Kinh Trạch không thể tin được mà mở to mắt, chỗ xương lông mày mới vừa kết vảy trong nháy mắt lại chảy ra một dòng máu tươi đỏ sẫm, anh cất giọng mang theo vài phần tức giận:
“Em nói cái gì?”
Hứa Tùy biết Chu Kinh Trạch đã nghe được, cô cũng không lặp lại, đem thuốc bỏ vào bao nilon để lại cho anh, đứng dậy muốn rời đi. Không ngờ tay cô bị một lực mạnh mẽ túm chặt kéo lại, một chút cũng không thể cử động được.
Chu Kinh Trạch nói rất chậm, từng chữ một:
“Nói rõ ràng.”
Hứa Tùy cụp mắt xuống mặc anh nắm chặt gắt gao, không ầm ĩ cũng không làm loạn, chỗ cổ tay đã bắt đầu nổi một vòng đỏ, Chu Kinh Trạch thả lỏng một chút, nhưng vẫn nắm tay cô, nói chậm lại:
“Nếu là vì Sư Việt Kiệt thì là anh sai, là anh vẫn luôn lừa em, lúc trước anh quyết định ở bên em——”
“Em nhìn trên trang mạng xã hội của Diệp Tái Ninh thấy cô ấy mang đồng hồ của anh.” Hứa Tùy lắc đầu, lại đột nhiên nói ra cái tên này.
Chu Kinh Trạch nhíu mày nhớ lại: “Là buổi tụ họp lần trước, cô ấy thấy đồng hồ của anh đẹp, nói muốn mua mẫu kiểu tương tự đó... Cô ấy là bạn anh, lúc trước anh đã nói với em rồi.”
Hiếm khi anh nói một tràng dài như vậy.
Hứa Tùy nhìn anh, vành mắt càng ngày càng đỏ lên: “Vậy mật khẩu thanh toán thì sao, em hình như chưa bao giờ biết mật khẩu thanh toán trên điện thoại của anh.”
Chu Kinh Trạch trầm mặc, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Đó là trước kia ——”
“Vậy em hỏi thẳng anh, trước kia anh có phải đã từng thầm mến cô ta có đúng không?” Giọng nói Hứa Tùy run lên, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay cô.
Chu Kinh Trạch trầm mặc một lúc lâu mới thừa nhận, nói: “Có một khoảng thời gian.”
Một câu là đủ rồi.
Nhưng Hứa Tùy vẫn không chịu buông tha cho chính mình, thích tự ngược bản thân, nhìn anh hỏi: “Thế bây giờ thì sao?”
“Bây giờ ——” Chu Kinh Trạch đang muốn nghiêm túc trả lời.
“Không quan trọng nữa.” Hứa Tùy ngắt lời anh, thanh âm vô cùng nhẹ, một giọt nước mắt trong veo như hạt ngọc rơi xuống đất.
Cùng nói chuyện với Diệp Tái Ninh, còn có câu trả lời của anh, Hứa Tùy đại khái có thể thêu dệt ra câu chuyện xưa kia như thế nào rồi. Một cô gái vừa xinh đẹp vừa vừa táo bạo lại có gu thẩm mỹ tuyệt vời như Diệp Tái Ninh đây theo đuổi anh, thế mà Chu Kinh Trạch cự tuyệt.
Vậy thì lý do chỉ có một, anh quý trọng cô, tình nguyện làm bạn với cô.
Không biết địa vị của người kia trong lòng anh đã cao đến chỗ nào rồi, một người không sợ gì hết như Chu Kinh Trạch thế nhưng cũng biết quý trọng một người.
Diệp Tái Ninh hoàn toàn bất đồng với cô.
Cô muốn tránh thoát sự ràng buộc của anh, nào biết vẻ mặt Chu Kinh Trạch bình tĩnh không muốn buông tay, anh ôm Hứa Tùy vào trong lòng ngực mình, bả vai bị bắt đè trước ngực anh, mùi hương bạc hà trộn lẫn với mùi thuốc lá quen thuộc lại một lần nữa xâm nhập vào chóp mũi cô, muốn tránh chỗ nào cũng không tránh được, Chu Kinh Trạch giống như một cái bàn ủi nóng bỏng dán chặt trên người cô.
Cảm xúc Hứa Tùy rốt cuộc cũng hỏng mất, mỗi một câu cô nói nước mắt lập tức tí tách rơi xuống, chóp mũi và đôi mắt đều đỏ bừng lên: “Anh vì chọc tức Sư Việt Kiệt nên nhất thời mới cùng em bên nhau, em cũng không trách anh, bởi vì có thể hiểu cho anh. Em biết anh và anh ta ngày thường có quan hệ không tốt với nhau, cũng đã đoán được. Chỉ là vừa rồi em nghe anh nói, thật ra có chút khó chịu ——”
Hứa Tùy dường như không nói được lời nào, một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ anh, cô ép mình nói ra câu nói kia: “Quả thật... Là em tự đưa mình tới cửa.”
“Anh xin lỗi.” Chu Kinh Trạch cất giọng nghẹn ngào.
“Chu Kinh Trạch, anh biết vì sao nhũ danh của em gọi là Nhất Nhất không? Đó là bởi vì cha em trước kia từng là lính cứu hỏa, khi mẹ em sinh em ra ông ấy chỉ nhìn em một thời gian ngắn rồi lập tức vội vàng đi làm nhiệm vụ. Lúc ấy làm sổ hộ khẩu linh tinh các thứ chỉ có thể nhờ bà nội đi làm giùm. Nhưng bà không biết chữ. Bà đến văn phòng làm việc, nhìn thấy băng rôn màu đỏ treo trên tường, cứ giống như bốc thăm vậy, bà hỏi nhân viên từ thứ ba trên băng rôn gọi thế nào, nhân viên công tác nói chữ đó gọi là ‘tùy’, bà nói vậy gọi là Hứa Tùy đi.”
Cha em sau khi làm xong nhiệm vụ trở về liền không đồng ý: “Con gái bảo bối của con làm sao có thể tùy tiện lấy một cái tên như vậy? Bé con sinh ra là chuyện hạnh phúc nhất trên đời của cha, là ông trời ban cho cha lễ vật trân quý nhất, con là độc nhất vô nhị, là duy nhất.”
“Cho nên nhũ danh của em là Nhất Nhất.” Hứa Tùy nhìn anh, hít mũi, mỗi một câu cô nói, miệng vết thương chỗ hình xăm trên chỗ xương sườn lại ẩn ẩn đau, đau đến mức cô theo bản năng phải đè lại nơi đó: “Em hy vọng người kia chỉ có em, anh ấy có thể toàn tâm toàn ý mà yêu em. Kể cả cái ngày anh đi đón Diệp Tái Ninh cũng vậy, em một lòng tin tưởng rằng lần sau anh sẽ ở tại chỗ này chờ em. Anh luôn trưng một thái độ thản nhiên không để ý chút nào, thích một người cũng giữ lại trong lòng. Anh thật tốt, chỉ là chúng ta không phù hợp.”
Hứa Tùy lau nước mắt, từ trong lòng ngực anh đứng dậy rời đi: “Chúng ta dừng ở đây đi.”
Chu Kinh Trạch người này, con cưng của trời, cũng không thiếu người theo đuổi. Yêu người bảy phần, anh giữ lại ba phần, khả năng Hứa Tùy ngay cả bảy phần cũng chưa được trải qua. Lúc thích bạn oanh oanh liệt liệt, anh ấy giống như chỉ vì bạn mới ghé vào bờ. Nhưng khi bạn bình tĩnh lại sẽ phát hiện, người chủ động châm lửa chính là bản thân bạn, cho nên bạn mới cảm thấy thật nóng.
Anh ấy ngay cả yêu bạn cũng chẳng để tâm.
Nhưng bạn có thể làm gì bây giờ đây? Anh dường như chỉ có thể làm được thế này.
Một tiếng phanh xe vang lên, chuyến xe buýt cuối cùng của trường trong đêm trở về, mọi người lần lượt xuống xe, có người xuống xe mang theo túi đồ lớn đi xuống, có học sinh mặc áo thun quần đùi, xuống xe lập tức đi thẳng đến quầy bán dưa hấu của trường.
Trái tim Chu Kinh Trạch như bị côn trùng cắn từng chút một, xung quanh dày đặc những cơn đau nổi lên, cảm giác hối hận và hoảng sợ ngày càng lớn, anh muốn vươn tay ôm lấy Hứa Tùy đã rời đi.
Không ngờ, một nhóm người liên tục xuống xe đổ về trạm hàng xanh giao thông công cộng, trong lúc đó có người va vào người anh một cái, đám đông tiếp tục tràn vào, sau đó cắt ngang giữa hai người.
Hai người cứ thế lạc nhau trong biển người.
Hứa Tùy nhân cơ hội này rời đi, Chu Kinh Trạch gắt gao mà nhìn chằm chằm bóng lưng cô, tinh tế, yếu đuối, mỏng manh, nhưng bước chân bước lại rất kiên định, chưa từng dừng lại dù chỉ một bước.
Cô không quay đầu lại.
Một lần cũng không.