Chiều hôm nay có chút thời gian rảnh rỗi nên tôi tranh thủ đi dạo trong vườn. Những cây táo sai trĩu quả thật sự rất bắt mắt. Nhưng điều làm tôi thích thú lại là những bồn hoa xanh đỏ tím hồng được trồng dưới các giàn nho lủng lẳng từng chùm quả xanh tím. Những bông hoa có hình dạng như những quả chuông xinh xắn. Một số còn pha thêm sắc trắng ở viền cánh.
Lặng lẽ đi dưới những giàn nho, tôi lách người theo từng bồn cỏ xanh xanh chạy ngang dọc và để mặc cho ánh nắng buổi chiều hắt những tia cuối cùng lên vai.
- Nó gọi là Tử la lan - Một người đàn ông đội nón kết đang từ xa tiến lại
Trên vai ông ta quàng một cái khăn lấm đất và cầm trên tay cây kéo lớn. Có lẽ là một trong những người làm vườn.
- Hoa đẹp quá!
- Tử la lan là một loài hoa đặc biệt. Sau mỗi đợt trổ bông, chúng sẽ bắt đầu rủ bỏ lá già và tạm ngủ trong vài tuần.
- Cây cũng biết ngủ ư?
- Đúng vậy. Nhiều người tưởng là chúng đã chết nhưng nếu tưới nước và bón phân đầy đủ, cây sẽ mau chóng thức tỉnh và cho ra lá mới.
- Thật thú vị. Nhưng tại sao ở đây lại trồng nhiều Tử la lan như thế?
- Vì chúng giúp cho hương vị của những quả nho trở nên đậm đà.
- Thật thế ư?
- Thực vật cũng biết yêu thương nhau chứ đâu phải riêng con người.
Bác làm vườn thật cởi mở và thân thiện. Bác biết tôi làm việc ở nhà bếp. Bác còn bảo rất thích đồ ăn do tôi nấu. Lâu rồi không được trò chuyện với ai một cách thoải mái như thế. Bác đã dạy tôi rất nhiều về cách trồng loại hoa đẹp và chăm sóc vườn nho mỗi ngày..."
"Ngày 15/01/2011
Thứ võ công này thú vị hơn mình tưởng.
Nếu sử dụng thuần thục, chắc chắn sẽ rất có ích. Eric lại là một người thầy vô cùng tận tâm, luôn chỉ dạy tôi bằng tất cả nhiệt tình. Tôi mãi cũng không quên được thái độ ngập ngừng của anh hôm nào:
- Có chiêu này, anh nghĩ mãi vẫn không biết nên dạy em không.
- Dạy đi. Em sẽ chỉ sử dụng nó khi cần thiết.
- Khi có người làm với em thế này - Eric chần chừ một lát rồi bước tới và dùng tay phải nắm chặt lấy cổ tay tôi - Em chỉ cần xoay cổ tay ngược chiều kim đồng hồ. Sau đó bước chân trái lên, tay còn lại đẩy ngay khuỷu tay hắn, khóa lại, là xong.
Thì ra, có người đang sợ nuôi ong tay áo.
Phát hiện thú vị này khiến tâm trạng tôi phấn khởi hơn được chút ít.
- Bây giờ - Anh ấy bất ngờ lùi về sau - Hãy dùng hai tay để nắm lấy anh...Đúng rồi. Trường hợp này thì dùng tay trái nắm chặt lấy tay phải rồi kéo mạnh đồng thời cả hai tay lên - Eric vừa nói vừa thực hiện động tác thật nhanh - Sau đó, đá độc cước chân phải vào ngực hắn.
Anh ấy vừa nói hết câu cũng là lúc mũi giày phải chỉ còn cách ngực tôi vài xentimét. Giật mình, tôi vội vàng nhắm tịt cả hai mắt
- Đừng sợ - Eric mỉm cười hạ ngay chân xuống - Điều quan trọng đối với một người học võ là " biết dừng lại đúng lúc"
Tại sao năm từ cuối lại được nhấn mạnh như thế? Điều đó khiến tôi thấy gáy mình lành lạnh.
Có lẽ chỉ vì mình đang làm chuyện xấu...