- Những máy quay này bao lâu mới xóa một lần?
- Khoảng hai tháng -Eric thản nhiên trả lời - Sau khi bọn anh đã chuyển hết thông tin vào đĩa.
- Chắc phải tốn nhiều đĩa lắm?
- Đương nhiên. Một nửa số phòng trong nhà này được xây lên chỉ để cất giữ chúng.
- Vậy mà em chẳng bao giờ nhìn thấy.
- Đã gọi là cất giữ mà dễ dàng để em thấy vậy sao?
Tôi im lặng nhìn anh ấy ăn uống một cách hăng hái rồi tiếp tục chất vấn:
- Anh có nghĩ ông chủ lắp camera khắp nơi trong nhà chỉ vì mục đích an ninh?
- Không biết. Cái đĩa đầu tiên được ghi vào ngày mà Văn Kỳ chào đời.
- Tại sao?
- Anh không biết - Eric bỗng nhướn mày nhìn tôi -Em tò mò kinh quá.
- Eric, anh có ở đó không? - Một giọng nữ chợt vang lên từ chiếc máy bộ đàm để trên bàn.
- Oh - Anh ấy vội vàng chộp lấy nó, mắt đảo nhanh các màn hình - Chuyện gì vậy, Thu Hương?
- Anh có biết hầm rượu ở đâu không?
- Em hãy bắt đầu từ phòng khách. Sau đó đi hết hành lang bên phải...
- Anh nói chầm chậm thôi, em không nhớ nổi.
- Ok - Eric gật đầu ngồi xuống ghế - Giờ em đến phòng khách đi.
Trong khi chờ chị ta, anh ấy liền tranh thủ quay qua nhìn tôi:
- Chỉ mình em là chẳng bao giờ nhờ anh giúp đỡ...trừ việc này...
Ba Eric là người Mỹ, năm 30 tuổi sang công tác tại Việt Nam. Sau khi yêu và cưới mẹ anh, hai người đã sống ở Mỹ một thời gian. Nhưng được mấy năm thì mẹ Eric quay lại. Bà nhớ nhà, nhớ quê cha đất tổ. Eric lúc đó chỉ mới lên tám, lại rất đeo bám mẹ. Ba anh không còn lựa chọn nào khác là về đây cùng cả gia đình.
Eric nói thạo cả hai thứ tiếng. Nhưng vì từng theo ba qua Mỹ mấy năm nên giọng anh luôn có chút gì đó khác lạ so với những người khác. Đến tên tôi vẫn hay bị anh gọi Hải Anh hơn là Oanh..."