“Leng keng leng keng keng keng keng ——”
Thịnh Khanh bị một tràng âm thanh nhắc nhở làm cho đau não, phản ứng đầu tiên chính là chất vấn 001.
“Hệ thống của cậu bị gì vậy?”
001 vô tội nói: “Không phải vấn đề của tôi nha!”
Lúc này Thịnh Khanh mới phát hiện di động của mình đang vang lên.
Phong cách này…
Dùng mông cũng biết là ai.
Đoạn Vũ Từ: Thịnh Khanh, tớ là Ngô Giang Hoài đây, sao cậu lại kéo tớ vào danh sách đen, có phải Tư Thiên lấy di động của cậu rồi không?
Đoạn Vũ Từ: Cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.
Đoạn Vũ Từ: Đoạn Vũ Từ này phiền chết đi được. Tớ chỉ muốn dùng di động cậu ta nhắn mấy tin mà cứ muốn giựt lại. Tớ giải quyết cậu ta trước đã, quá phiền phức.
Đoạn Vũ Từ: Giải quyết xong rồi nè Thịnh Khanh, bây giờ anh trai cậu đang ở phòng hiệu trưởng đấy, cậu mau trở về đi.
Thịnh Khanh không xem tiếp, cô chỉ vội vàng nhìn lướt qua, cơ bản đều là mấy lời linh tinh của Ngô Giang Hoài.
“001, không phải Thịnh Đình An suýt mất mạng trong bệnh viện sao, làm sao đảo mắt một cái đã tới trường học rồi?”
“Ai nha, còn không phải do cô làm mấy chuyện chọc giận giáo viên ở trường học sao, cho nên lúc này Thịnh Đình An mới bị gọi tới đấy.”
“Tôi… Đã làm gì vậy?” Đột nhiên Thịnh Khanh có dự cảm không tốt lắm.
“…”
001 cực kỳ im lặng, một lúc sau mới buồn bã nói: “Cưỡng đoạt dân nam.”
“Ai? Tư Thiên à?” Tư Thiên mà tính là dân nam?
“Không chỉ mỗi vậy.”
“…”
“Sao thế?” Tư Thiên thu dọn rác bỏ vào một cái túi, giả bộ vô tình nhìn về phía Thịnh Khanh, hỏi với giọng điệu bình thường nhất.
“Ờ, thúc giục em về trường học ấy mà.” Thịnh Khanh ra vẻ không sao cả trả lời, cô thuần thục kéo Ngô Giang Hoài vào danh sách đen lần nữa, chỉ tiếc lại là số của Đoạn Vũ Từ.
“Anh đưa em trở về.”
Thịnh Khanh không che giấu hành động của mình chút nào, kéo đầy cột “Thêm vào danh sách đen” bắt mắt.
Tư Thiên vừa lòng nhếch môi.
Anh hài lòng nhìn Thịnh Khanh liên tiếp kéo hai người miễn cưỡng xem như đối thủ cạnh tranh của mình vào danh sách đen, nhưng trong lòng Thịnh Khanh lại vô cùng hỗn loạn.
“001, sao lại thế này? Làm gì có chuyện này trong cốt truyện!”
“Cô biết hiệu ứng cánh bướm không? Chính nó đấy.”
“Bởi vì tôi á? Cho dù tôi có vỗ cánh vài cái thì cốt truyện cũng không đến nỗi thay đổi thành cái dạng này chứ?!”
“Chẳng lẽ cô cho rằng khen thưởng điểm chữa trị là để cô sử dụng cho mấy nhân vật phụ vô danh tiểu tốt thật sao?”
“… Bảo sao cái tên Dịch Linh Linh này nghe quen tai như vậy, con mẹ nó, hoá ra là cậu nói bừa à?”
Thịnh Khanh nhất thời kích động không kìm chế được, vừa hay bị Tư Thiên nghe thấy.
Nhưng dường như anh không nghe rõ.
“Em nói gì cơ?”
“… Không có gì.”
“Đừng có giảo biện, anh vừa nghe thấy em chửi tục.”
Chết tiệt, anh nghe thấy mất rồi.
Thịnh Khanh im lặng, đột nhiên nhớ tới một đoạn văn trước kia mình từng đọc, nội dung đại khái chính là, trong mắt cha cái gì của con gái cũng là tốt nhất, không thể có bạn trai, không thể học cái xấu, không thể đi chơi qua đêm không về, càng không thể nói! Những lời! Thô tục!
“Em sửa cái tật kén ăn cộng chửi tục cho anh, nếu như để anh nghe thấy một lần nữa, buổi tối đừng nghĩ đến chuyện sống sót.” Tư Thiên nói xong, không rõ ý vị nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng anh đào của Thịnh Khanh thật lâu.
Trong đầu Thịnh Khanh lại trực tiếp hiện ra cảnh ban đêm mưa sa gió giật kia…
Thiếu nữ xinh đẹp táng thân dưới biển sâu…
Ôi chao.
Thịnh Khanh chỉ nghĩ thôi mà cả người đã run lên.
“Em biết rồi, em nhất định sẽ sửa.” Cơ thể Thịnh Khanh run run, ngay cả hơi thở cũng không ổn định, âm cuối còn có chút run rẩy, hiển nhiên là đã bị dọa.
Tư Thiên thấy cô bị dọa thì vừa mừng vừa lo.
Một mặt thì vui vì cô đã ngoan ngoãn chịu nghe lời, mặt khác lại lo lắng cô sẽ quá mức lo sợ về chuyện đó.
Chậc, quên đi, về sau từ từ dạy dỗ vậy.
Tư Thiên để Thịnh Khanh xuống xe, nhìn cô đi vào trường học mới rời đi.
Thịnh Khanh vừa bước chân vào cổng trường đã lao thẳng đến phòng hiệu trưởng.
Bước nhanh đi tới, tay cầm nắm cửa, nhưng cô lại không có tiền đồ mà lùi bước.
Thịnh Khanh cắn môi dưới, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, tay phải dùng sức định đẩy cửa ra.
“Thịnh Khanh, cậu tới rồi.”
Ngô Giang Hoài không biết nhảy ra từ đâu.
“Tớ bị tên khốn Đoạn Vũ Từ kia giữ lại không thoát ra được, cậu ta ghê tởm chết đi được.”
“Tớ thật sự muốn tát chết tên hèn nhát này!”
“Cậu im miệng trước đã.”
“Ồ.”
“Hiệu trưởng Tô, tôi muốn gặp em gái Thịnh Khanh của tôi, có vài lời tôi phải chính tai nghe thấy mới tin được.”
Thịnh Khanh nghe thấy giọng nói kia, đầu quả tim không nhịn được run lên một cái.
Đây là Thịnh Đình An sao?
Ngay cả bây giờ, Thịnh Khanh vẫn khó nén nổi sự kích động trong lòng.
“Được rồi, Tiểu Lưu, đi gọi Thịnh Khanh lớp một tới.”
Thịnh Khanh nghe thấy tên mình, đẩy cửa đi đến phía sau Thịnh Đình An.
“Tiểu Khanh? Em vẫn luôn ở ngoài cửa sao?” Vẻ mặt Thịnh Đình An hơi giật mình.
“Không phải, em vừa mới đến thôi.”
Thịnh Khanh cúi đầu nhìn Thịnh Đình An, thật kỳ quái, trừ hơi thở dịu dàng vui vẻ thoải mái còn có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
“Vậy thì tốt, em ngồi xuống đi.” Thịnh Đình An ngồi trên xe lăn, muốn đứng dậy cũng không tiện.
Thịnh Khanh nghe lời ngoan ngoãn khom lưng ngồi xuống.