Thịnh Đình An nói bên tai cô: “Bọn họ nói em yêu đương không học tập chăm chỉ ở trường, có thật không?”
Thịnh Khanh cắn môi dưới theo thói quen, có chút gian nan gật đầu: “Bọn họ nói không sai, nhưng em biết sai rồi…”
“Vậy cậu bạn trai của em đâu?”
“Anh ấy… Anh nói ai cơ?”
“… Em có rất nhiều hả?”
“Không phải.”
Thịnh Đình An nhẫn nại nói: “Tuổi em yêu đương là chuyện bình thường, nhưng anh hy vọng em nên có suy nghĩ cho riêng mình về những gì nên làm và những gì không nên làm. Anh không phản đối em yêu đương, nhưng chuyện bỏ bê học hành thì anh kiên quyết không đồng ý.”
“Em biết ạ.” Thịnh Khanh gật đầu.
“Hiệu trưởng, cô Lưu, trở về tôi sẽ dạy dỗ Thịnh Khanh tử tế, không để mọi người nhọc lòng nữa.”
“Anh Thịnh, lớp của Thịnh Khanh là lớp có nhiều tài nguyên tốt nhất trường trung học Giai Anh, làm gì có đạo lý phải giữ lại một học sinh đứng nhất từ dưới lên chứ.”
Người nói lời này là Lưu Đồng, giáo viên chủ nhiệm lớp một, nghe nói trước khi tiếp nhận lớp một vẫn luôn là một giáo viên chủ nhiệm ưu tú, nhưng năm ngoái bởi vì thành tích của Thịnh Khanh dẫn tới tranh cử thất bại, từ đó cô ta luôn chướng mắt Thịnh Khanh, trong tối ngoài sáng nói móc cô.
“Thịnh Khanh, nói cho anh trai biết, em có muốn học không?” Thịnh Đình An bình tĩnh dò hỏi ý kiến Thịnh Khanh.
“Có chứ ạ.”
Trong lòng Lưu Đồng khinh thường hạng thứ nhất từ dưới lên là do thành kiến mà ra.
“Nói dễ nghe nhỉ, có vài người đã không có tài cán gì thì có nỗ lực đến mấy cũng vô ích, đã năm ba rồi còn ảo tưởng muốn ngược gió sao?”
Thái độ của Thịnh Đình An đột nhiên trở nên cứng rắn: “Cô Lưu, tôi gọi cô một tiếng cô Lưu là tôn trọng cô chứ không phải để cô khinh thường nhà họ Thịnh chúng tôi.”
Lưu Đồng híp mắt, phản bác nói: “Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật?”
“Cô…”
“Anh, để em.” Thịnh Khanh ấn tay Thịnh Đình An xuống.
“Cô Lưu, trước kia là do em nhỏ tuổi không hiểu chuyện bỏ bê việc học, nhưng em dám cam đoan mình tuyệt đối không phải hạng học sinh không có tài cán mà cô nói.”
“Rồi sao? Cho dù em có tài cán thì em vẫn đứng thứ nhất! Từ! Dưới! Lên!”
“Như vậy đi, chúng ta đánh cược, kỳ thi lần này nếu em tiến bộ thăng một trăm hạng, cô phải xin lỗi em trước toàn thể giáo viên và học sinh toàn trường, còn nếu em thua, em sẽ rời khỏi lớp một, chuyển khỏi trường Giai Anh.” Thịnh Khanh nâng cằm.
“Được thôi, đây chính là em nói nhé.”
“Một lời đã định, anh, chúng ta đi.”
…
Thịnh Đình An ngồi trên xe lăn, Thịnh Khanh thay trợ lý đẩy anh.
“Thịnh Khanh, hạng một trăm không nhiều cũng không ít, nhưng cũng không thể nói giỡn được, có phải sáng sớm em đã có ý định thôi học rồi không?” Thịnh Đình An cau mày.
Thịnh Đình An ngồi trên xe lăn, bộ vest ôm lấy thân hình người đàn ông, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người anh.
Lúc này Thịnh Khanh mới chú ý tới, đôi mắt của Thịnh Đình An cũng là mắt hoa đào.
Trùng hợp ở chỗ, anh cũng có nốt ruồi dưới khóe mắt.
Khác với Tư Thiên, mắt hoa đào trên mặt Thịnh Đình An lại có vẻ chính khí mười phần, đem lại cảm giác rất dịu dàng.
“Đâu có, nhưng em sẽ nỗ lực mà.” Thịnh Khanh yếu ớt biện giải, nói ra câu này chỉ sợ đến chính cô cũng không quá tin tưởng.
“Ừ, có nỗ lực thì tốt. Em yên tâm, không thích Giai Anh thì chúng ta chuyển đến trường khác học, anh kiếm tiền chính là để khiến em vui vẻ mà.”
Chúa ơi!
Thịnh Khanh cảm động muốn khóc.
Nghe xem, không hổ là Thịnh Đình An, tùy tiện nói một câu thôi cũng đủ trêu chọc trái tim người khác.
“Anh, em sẽ cố gắng. Anh yên tâm đi.”
“Được.”
…
Lúc Thịnh Khanh trở lại phòng thi, trên tay cô đã có thêm một ly cà phê.
Cô muốn đấu tranh với nhân thiết chết tiệt này đến cùng!
Buổi chiều thi môn Toán, cường độ thôi miên của tờ giấy này nhỏ hơn nhiều so với những ký hiệu tiếng Anh dày đặc buổi sáng.
Thịnh Khanh có thể miễn cưỡng khắc phục.
Chỉ là vừa viết vừa điên cuồng phỉ nhổ thiết lập học tra của Thịnh Khanh.
Trong mấy bài thi tiếp theo, Thịnh Khanh nghiêm túc chưa từng có.
Ba ngày trôi qua thực mau, Thịnh Khanh đeo cặp sách trở về nhà họ Thịnh.
Thịnh Đình An không có ở nhà, trong lòng Thịnh Khanh có chút trống trải.
Trong ba ngày diễn ra kỳ thi, ngày nào cô cũng thuyết phục Tư Thiên cho mình trở về nhà họ Thịnh, nhưng lần nào Thịnh Đình An cũng không có nhà.
Biệt thự tráng lệ huy hoàng nhà họ Thịnh giống như một cái vỏ rỗng được đóng gói đẹp đẽ, nhưng bên trong lại trống không, chẳng có một chút không khí ấm áp gia đình nào.
Thịnh Khanh thất thần đặt cặp sách xuống.
Di động đặt trong túi quần vang lên hai tiếng, Thịnh Khanh tháo dây buộc tóc, bực bội xoa xoa tóc.
Cô lấy di động ra, uể oải bắt máy: “Này, có chuyện gì vậy hả?”
“Thịnh Khanh, thật vất vả mới thi xong, đi biển đi!”
“Không đi.”
“Thịnh Khanh, cậu đừng làm mất hứng như vậy mà ~ ôi ôi ôi, rót đầy rượu rồi nè! Thịnh Khanh, không nói chuyện với cậu nữa, mau tới đi.”
Ngô Giang Hoài nói xong liền cúp máy, câu từ chối Thịnh Khanh định nói ra lại mắc ở trong miệng.
“Tớ…”
“Tút tút ——”
Thịnh Khanh: “…”
Ngô Giang Hoài gửi một định vị đến.
Thịnh Khanh nhìn đại sảnh trống không, thay quần áo rồi bắt taxi đến địa chỉ mà Ngô Giang Hoài gửi.
Không tính là gần.
Thịnh Khanh đẩy cửa xe, định lấy di động ra gửi tin nhắn cho Ngô Giang Hoài để cậu ra đón cô.
“Tư Thiên, gây thù chuốc oán quá nhiều thì đừng trách tao tàn nhẫn độc ác.”
Thịnh Khanh nghe thấy hai chữ Tư Thiên thì hô hấp theo bản năng ngừng lại.
“Tư Bắc Xuyên, mày tới đi.”
Giọng nói của Tư Thiên hơi khàn, nghe có vẻ suy yếu.
“Mày không quản được đâu, ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Chuyện này…
“001, sao tôi chẳng có ấn tượng gì về đoạn này thế?!”
“Cô không đọc thì ấn tượng kiểu gì…”
“Tôi nên làm gì bây giờ???”
Dường như Thịnh Khanh còn nghe thấy tiếng nắm đấm xuyên qua không khí chạm vào da thịt.
“Cô yên tâm, vị kia nhà cô sẽ không sao đâu.”
“Gì cơ?”
Thịnh Khanh thu mình trong góc tường, nghe thấy 001 nói vậy thì khẽ ló đầu ra.
Nhưng vừa nhìn thoáng qua Thịnh Khanh đã lùi lại, không hổ là Tư Thiên, dù cả người toàn là máu vẫn có thể đánh trả.
Vai phản diện duy nhất toàn văn đúng là khác hẳn. Chậc, người nọ cũng bị đánh thật thảm thương.
Có điều bộ dạng hiện tại của Tư Thiên khủng khiếp thật…
Tuy nói là vai phản diện, nhưng tình trạng hiện tại của Tư Thiên không mấy lạc quan, hầu như tất cả các bộ phận lộ ra trên khuôn mặt và cơ thể đều bê bết máu, máu tươi vẫn đang chảy ra từ vết thương trên cánh tay trái.
Sắc mặt Tư Thiên tái nhợt, đôi môi vốn không tính là thâm bây giờ càng hiện vẻ tái nhợt suy yếu.
“Lão đại, anh sao rồi?”
Vài người vội vàng chạy tới, nhìn dáng vẻ hẳn là mấy tên đàn em của Tư Thiên.
“Xử lý bọn chúng đi, làm sạch sẽ chút.”
Thịnh Khanh đưa tay che miệng lại, tới rồi, xử lý bọn họ chẳng lẽ là cho cá mập ăn sao?
Thịnh Khanh nghe tiếng bước chân của bọn họ đi xa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong đầu lại quanh quẩn miêu tả ban đầu về Tư Thiên.
Liếm máu trên mũi dao, ưa giết chóc thành tính, lạnh lùng tàn nhẫn…
Mẹ ơi…
Thịnh Khanh càng không có tâm trạng đi chơi với Ngô Giang Hoài ngốc nghếch, ngay cả bước chân cũng mơ hồ.
Trở lại nhà họ Thịnh, Thịnh Khanh đẩy cửa ra, thả mình xuống chiếc giường mét tám kiểu Âu sang trọng.
Thịnh Khanh nhét đầu vào chăn bông, nhớ lại mấy ngày nay tiếp xúc với Tư Thiên.
Rồi nghĩ đến Tư Thiên vừa nãy.
Lúc này Thịnh Khanh mới ý thức được chính mình có bao nhiêu sắc lệnh trí hôn*, cô còn hôn vai phản diện này mấy cái rồi…
*Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí trước dục vọng.
Xong rồi xong rồi, càng ngày càng không rõ ràng.
“001, sao cốt truyện này chẳng giống cốt truyện tôi từng đọc tí nào vậy! Tại sao lại bị bẻ cong thành cái dạng này?”
“Xong rồi xong rồi, Thịnh Đình An không về nhà, Tư Thiên là một đại ma đầu, tôi thảm quá.”
Thịnh Khanh ôm gối: “Cậu nói xem, tôi tích cóp đủ điểm chữa trị có thể khiến Tư Thiên có hảo cảm với nữ chính Quý Thanh Thanh không?”
001 lạnh lùng tàn nhẫn mở miệng: “Cô điên à? Quý Thanh Thanh và Thịnh Đình An mới là tương xứng, cô động đến một sợi lông của bọn họ xem quy tắc thế giới này làm gì cô.”
Hai mắt Thịnh Khanh đẫm lệ, ôm gối co vào ổ chăn, vẻ mặt căng thẳng suốt đêm không ngủ được, sáng sớm thức dậy với biểu cảm hoảng hốt, mắt đầy sao xẹt.
May mắn thay, Thịnh Đình An đã biến mất vài ngày lại đang ngồi trong phòng khách từ sớm.
Thịnh Khanh bắt được bóng dáng kia dưới tầng còn tưởng mình bị hoa mắt, cô xoa xoa đôi mắt rồi vỗ vỗ khuôn mặt.
Ha hả, đúng là Thịnh Đình An kìa.
Thịnh Khanh nhanh chóng chạy xuống tầng, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Đình An.
Trước mặt Thịnh Đình An đặt một ly cà phê, nhìn thấy Thịnh Khanh thì đặt cuốn sách trong tay xuống, tháo kính ra.
“Mau ăn sáng đi.”
“Dạ.”
Thịnh Khanh chậm rì rì đi đến trước bàn ăn, cầm đũa lên.
Thịnh Đình An ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tiểu Khanh, anh định mời một gia sư cho em, em thấy sao?”
“Gia sư? Ừm, được thôi ạ.”
Thịnh Khanh vừa thi xong đã quên hết kiến thức mình có với tốc độ ánh sáng, muốn dựa vào chính mình vượt lên ở khúc cua thì đúng là ——
Có chút khó khăn.
“Được, anh bảo quản gia Phí tìm giúp em.”
“Dạ, cảm ơn anh trai.”
Thịnh Khanh chống cằm thưởng thức mỹ nhan thịnh thế* của Thịnh Đình An, đột nhiên cảm thấy nhân vật em gái này khá tốt, không cần phải suy nghĩ về việc duy trì các mối quan hệ và tình yêu như những cặp tình nhân, thậm chí có thể tận hưởng sự chăm sóc của Thịnh Đình An một cách vô tư lự.
*Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.
“Ăn xong chưa?” Thịnh Đình An không biết đứng dậy từ khi nào, sửa sang quần áo cẩn thận rồi đi đến bên cạnh Thịnh Khanh.
“Ăn xong rồi ạ.”
“Muốn đến công ty cùng anh không?”
Thịnh Khanh không động đậy, cả đêm không ngủ khiến cô chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon, vừa định chuẩn bị lắc đầu.
“Leng keng! Bắt đầu nhiệm vụ mới, [Nhốt Quý Thanh Thanh và Thịnh Đình An vào phòng tối].”
“Nhiệm vụ đáng khinh gì vậy?”
“Ầy gu, cô đừng nhìn cái tên không đứng đắn của nó, khen thưởng hấp dẫn lắm đấy! Chính là 50 điểm chữa trị nha, mấy thành tựu cô mệt sống mệt chết đạt được còn chưa đến 50 đâu, cứ tích cóp dần không chừng có thể làm suy yếu nhân thiết học tra đấy.”
Thịnh Khanh ngẫm nghĩ, đúng là có lời.
Cô đi theo sau Thịnh Đình An, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, xin lỗi anh trai của em.
“Tiểu Khanh, đây là Quý Thanh Thanh, thư ký của anh, có vấn đề gì thì tìm cô ấy giúp đỡ, nếu không ngồi yên được thì bảo cô ấy dẫn em đi dạo quanh công ty.” Thịnh Đình An ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu công việc ngày hôm nay không ngừng nghỉ.
Thịnh Khanh ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm mặt nhìn nữ chính Quý Thanh Thanh trước mặt.
Quý Thanh Thanh nở nụ cười lễ phép: “Cô Thịnh, cần gì thì cứ nói với tôi bất kỳ lúc nào.”
Thịnh Khanh nghĩ đến nhiệm vụ nhốt cô ấy và Thịnh Đình An ở cạnh nhau bèn kêu gọi 001.
“001, tôi nhớ rõ khoảng thời gian này có một căn phòng bị hư, là chỗ nào vậy?”
“Tiêu phí 10 điểm chữa trị là có thể mở khóa.”
“Mẹ nó, cậu đa cấp thế… Sao không đi ăn cướp luôn đi?”
“Cô đừng gấp, chúng tôi có dịch vụ hậu mãi, không chỉ có thể nhận được một vật phẩm ngẫu nhiên, chỉ cần cô khóa chúng lại, có thể xem động thái bên trong vô cùng rõ ràng, có 10 điểm chữa trị thôi đấy, thôi nào, đáng đồng tiền bát gạo lắm.”
Mặc dù lời nói của 001 rất giống đang liều chết đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng cuối cùng Thịnh Khanh vẫn không tình nguyện cho.
Rốt cuộc, cô cũng rất tò mò hai người này sẽ làm ra chuyện gì.
Củi khô lửa bốc, trai đơn gái chiếc, thiên lôi địa hỏa…
“Leng keng! Tiêu phí thành công! Phòng tối chính là phòng trà trên tầng này!”
“Nhận được đạo cụ ngẫu nhiên [Vận rủi không đâu vào đâu] ×1.
Hướng dẫn sử dụng: Đạo cụ dùng một lần, sử dụng lên ai thì người đó sẽ bị vận rủi bám lên người, thời gian hiệu lực là một giờ, chỉ là chơi khăm thôi, hoàn toàn có thể yên tâm sử dụng!
Ghi chú: Hạn sử dụng là ba giờ, quá hạn sử dụng không ai biết vận rủi sẽ chuyển lên người nào đâu!
Thịnh Khanh hắng giọng nói: “Cái kia, em có thể gọi chị là chị Thanh Thanh không?”
“Đương nhiên có thể rồi.”
“Chị Thanh Thanh, chị có thể lấy giúp em một chút đồ ăn không? Em không quen với công ty lắm.”
“Được, em có kiêng cái gì không?”
“Không ạ, chị lấy gì cũng được, em không kén chọn đâu.”
“Được.”
Thịnh Đình An chờ Quý Thanh Thanh đóng cửa lại mới sâu xa ngẩng đầu: “Thịnh Khanh, không phải em vừa mới ăn sáng sao?”
Thịnh Khanh: “À vâng, nhưng bữa sáng là bữa sáng, sau khi ăn xong em vẫn có thể ăn chút đồ ngọt mà.”
Thịnh Đình An mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Thịnh Khanh đưa mắt nhìn khắp nơi, cầm lấy tờ báo đặt trên bàn.
Các bản in nhỏ dày đặc được sắp xếp chặt chẽ với nhau, vài tờ báo tài chính được thêm vào đầy những thuật ngữ chuyên môn giật gân, cũng may Thịnh Khanh không đặt tâm tư lên đó.
Thỉnh thoảng cô sẽ đặt tầm mắt lên tờ báo mình đang cầm trên tay, nhưng chỉ nhìn vài lần ngắn ngủi đã khiến Thịnh Khanh cảm thấy choáng váng.
Vì thế, Thịnh Khanh càng kiên định muốn hoàn thành nhiệm vụ hơn.
Qua nửa giờ, Quý Thanh Thanh vẫn chưa trở về, Thịnh Khanh nhéo nhéo giọng nói.
“Anh, sao chị Thanh Thanh vẫn chưa trở về vậy.”
Thịnh Khanh thuận thế buông tờ báo xuống, làm bộ không có chuyện gì, bàn tay khoa trương che cái miệng đang há to.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thịnh Khanh thấy Thịnh Đình An không có phản ứng gì, lại châm thêm một ngọn lửa.
Quả nhiên, Thịnh Khanh nhạy bén bắt được động tác cứng đờ vừa rồi của Thịnh Đình An.
“Anh đi xem, em ở đây, đừng chạy lung tung nhé.” Lúc này Thịnh Đình An mới bằng lòng buông tha công việc.
“Dạ.” Thịnh Khanh ngọt ngào đồng ý.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Thịnh Khanh lặng lẽ đi theo sau Thịnh Đình An, tận mắt nhìn thấy anh đi vào phòng trà, sau đó tìm đúng thời cơ đóng cửa.
Ai, thành công rồi.
Thịnh Khanh quay lại theo đường cũ, vừa mới trở lại văn phòng của Thịnh Đình An đã nhìn thấy một con chó to ngốc nghếch mặc váy đỏ đang chạy nhanh vào trong.
Thịnh Khanh: “…”
“Hứa Mặc Vân, mày đừng chạy loạn! Đây là văn phòng của tổng giám đốc Thịnh, mày không thể quấy rối!”
Thịnh Khanh mở cánh cửa bị che một nửa ra.
“Mẹ kiếp!”
“Tổng giám đốc Thịnh… A, cô là?”
Người phụ nữ đứng trong văn phòng chậm rãi xoay người, nhìn thấy người tới không phải Thịnh Đình An, theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ồ, tôi là em gái của Thịnh Đình An, Thịnh Khanh.”
“Thịnh Khanh?” Người phụ nữ có chút nghi hoặc: “Hóa ra là em gái gái của tổng giám đốc Thịnh, tôi đưa Hứa Mặc Vân đi ngay!”
“Không cần, cứ để nó ở đây đi.”
“Chuyện này… Không tốt lắm đâu? Tổng giám đốc Thịnh không thích…” Người phụ nữ có chút khó xử.
Thịnh Khanh xua tay: “Không sao đâu, tôi thích, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô đi đi.”
“Được rồi.”
Người phụ nữ lưu luyến không rời mang nó lên cửa phòng.
Thịnh Khanh nhìn cửa bị đóng lại, bước nhanh đến trước mặt con Husky, không chút nể tình duỗi tay vuốt ve làm rối tung bộ lông Hứa Mặc Vân vừa mới đến cửa hàng thú cưng chăm sóc.
Mềm quá đi!!!
Thịnh Khanh say mê vuốt ve con chó ngốc này.
Trước giờ trong nhà không có ai, hơn nữa cô bận học, thường xuyên ở lại trường, cho nên chưa dám nuôi chó mèo. Thịnh Khanh thèm nhiều năm rồi, lần nào cũng phải đến cà phê mèo cho đỡ nghiện.
Sau này khi thi đại học xong, bởi vì thuê nhà cùng người khác nên cô cũng chẳng dám nuôi.
Khi đến đây, đừng nói là tên điên Tư Thiên kia, đến cả nhà họ Thịnh cũng không nuôi.
Bởi vì Thịnh Đình An không thích.
“Tao nghe cô ấy nói mày tên là Hứa Mặc Vân, một cái tên rất hay.” Thịnh Khanh híp mắt vuốt lông Hứa Mặc Vân, không tự chủ khen một câu.
001: “…”
“Đúng rồi, hai người bọn họ phát triển tới giai đoạn nào rồi?” Lúc này Thịnh Khanh mới nhớ tới có việc này.
“Để tôi phát cho cô.”
Trước mắt Thịnh Khanh đột nhiên xuất hiện hình ảnh phòng trà.
Thịnh Đình An bực bội nhíu mày, còn Quý Thanh Thanh đang đứng bất động tại chỗ, thỉnh thoảng lại có một cái cốc nhỏ hoặc một cái đĩa nhỏ lặng lẽ rơi khỏi quầy.
Lúc thì rơi xuống vỡ ngay dưới chân Quý Thanh Thanh, lúc thì vỡ ngay bên cạnh cô ấy.
Quý Thanh Thanh: “…” Tà ma thật đấy.
“Thư ký Quý, nếu có yêu cầu thì liên hệ với tôi, tôi quen biết rất nhiều đạo sĩ.” Thịnh Đình An dựa lên cửa, thuần thục tiếp được cái cốc thứ mười lăm chuẩn bị rơi xuống người Quý Thanh Thanh.