TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Ngày đi Thượng Hải đã được đặt lịch ngày 8 tháng 1, mười giờ sáng bay.

Mã Thượng Tài mua rất nhiều đặc sản ở thành phố H để chuẩn bị mang về, Tiêu Ái Nguyệt không biết nên mang gì, cô chỉ tùy tiện gói mấy bộ quần áo mùa đông và cầm theo thẻ tín dụng, ngoài ra cô không hề chuẩn bị thêm thứ gì đã leo lên máy bay.
Mã Thượng Tài vừa uống cà phê vừa chỉ vào người phụ nữ trên tạp chí thời trang giới thiệu cho Tiêu Ái Nguyệt, "Đây là người phát ngôn của công ty chúng ta, người thật không đẹp bằng ảnh chụp nhưng lại rất nổi tiếng, cô ấy làm việc hiệu quả hơn mấy người bên tuyến hai tuyến ba, cô ấy có bạn trai là ảnh đế đóng phim ba của tôi, chị đã xem chưa?"
"Chưa gặp ba của cậu."
"Không phải ba của tôi mà là phim ba của tôi." Mặt mũi Mã Thượng Tài cứng đờ, "Chị Tiêu, chị chửi xéo tôi đó hả?"
"Ể, tổng công ty có to không?" Tiêu Ái Nguyệt uống xong ly nước trái cây rồi tò mò hỏi Mã Thượng Tài, "Quản lý Mã, có phải tổng công ty to lắm đúng không? To thiệt là to?"
"Cũng tạm được, không có lớn như Hải Manh đâu." Mã Thượng Tài cau mày trả lời, "Hải Manh thuê nhiều tầng như vậy rất lãng phí, chị thấy bộ phận mua hàng của chúng ta có bao nhiêu người mà lại làm trong văn phòng lớn như vậy, không phải lãng phí quá sao? Tổng bộ không lớn được như thế, Thượng Hải tấc đất tấc vàng, nhân viên của tổng bộ nhiều hơn Hải Manh, đa phần đều là viên chức ở chi nhánh được điều nhiệm lên."
"Điều nhiệm từ chi nhánh lên sao?"
"Tổng bộ có thể điều nhiệm viên chức đến các chi nhánh thì viên chức ở chi nhánh cũng có thể thông qua thi cử để vào tổng bộ." Mã Thượng Tài cắn bánh mì trong tay, gã mơ hồ giải thích, "Tập huấn cho bộ phận mua hàng lần này nhìn vậy thôi chứ kỳ thật là khảo hạch của tổng bộ đấy, nhiều người tranh đấu để được ở lại đến độ đầu rơi máu chảy chứ chẳng chơi, mấy năm trước tổng bộ cũng đã tổ chức tập huấn một lần, người vào vòng trong còn được phái đi Washington, đãi ngộ và tiền lương khác biệt.

Do tỉ lệ đầu vào quá thấp nên đấu tranh vô cùng kịch liệt, tục ngữ nói ở đâu có người thì ở đó có cạnh tranh, chị Tiêu phải cố gắng tập huấn ở Thượng Hải, chuyện gì không cần thiết thì đừng xen vào, có chuyện gì thì phải tìm tôi ngay, hiểu không?"
Tiêu Ái Nguyệt cái hiểu cái không, "Vậy cậu không muốn ở lại sao?"
"Tôi khác họ, tôi bị điều nhiệm đến chi nhánh nên sẽ được điều nhiệm trở về, không cần kiểm tra thi thố."
"Hiểu rồi."
"Phải nói ít, nghe nhiều, bớt làm, đừng phạm sai lầm là được, chúng ta sẽ qua vòng."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy gã nói rất có lý, "Đã hiểu."

Lần tập huấn này có không ít người, lúc Mã Thượng Tài cầm thư mời đến khách sạn nhận phòng, Tiêu Ái Nguyệt trông thấy ở đại sảnh có một nhóm người đang chờ, cô nói chuyện với lễ tân vài câu mới biết được nhóm người kia cũng là viên chức đến tham gia tập huấn nhưng lại bị mất thư mời nên không thể nhận phòng do công ty sắp xếp.
Thư mời của tổng bộ được làm rất đẹp, Tiêu Ái Nguyệt từng hoài nghi chất liệu của nó chính là bạch kim.

Mã Thượng Tài bị cô chọc cười, "Chị nghĩ tổng bộ sẽ xa xỉ như vậy sao."
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu vì sao lại có người làm mất tấm thiệp xinh đẹp như vậy được, nhân số rơi rụng cũng không ít, "Quản lý Mã, chúng ta ở đây đông người như vậy, chắc công ty phải bỏ ra rất nhiều tiền đúng không?"
"Đây là khách sạn hợp tác với công ty của chúng ta, nếu lấy danh nghĩa công ty vào ở sẽ được giảm 60%." Mã Thượng Tài vừa đăng ký thẻ căn cước vừa đáp lời, "Nghĩa là chi phí tương đương với khách sạn ba sao nhưng có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp năm sao, hơn nữa bây giờ cũng sắp tết rồi, càng ở đông sẽ càng có ưu đãi."
"Vậy họ sẽ thế nào? Không có thư mời thì đâu có vào ở được."
"Việc đó không liên quan đến chúng ta, họ tự cầu phúc đi, lại đây nào chị Tiêu, đưa thư mời của chị cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt đã đăng ký xong thẻ căn cước, cô không hiểu vì sao Mã Thượng Tài vẫn còn mượn thư mời của cô làm gì, "Tôi có thể tự mình cầm được không?"
"Tôi sợ chị làm mất." Mã Thượng Tài nhận hai tấm thẻ phòng rồi đưa cho Tiêu Ái Nguyệt một tấm, "Chị ở lầu 21, tôi ở lầu 18, đưa thư mời cho tôi giữ nào, lỡ làm mất sẽ phiền toái lắm."
"Trước kia đã có tình huống nào bị mất chưa?"
"Khó nói lắm." Nụ cười trên mặt Mã Thượng Tài rất nhạt nhòa, gã thần thần bí bí lên tiếng, "Dù sao chúng ta đừng làm mất là được."
Tiêu Ái Nguyệt ở phòng đôi, cô vừa đẩy cửa ra liền bắt gặp bạn cùng phòng là một người phụ nữ thấp bé, họ Tạ, đến từ Hải Nam.
"Tôi tên Tạ Ninh Thải." Người phụ nữ vươn tay ra, lễ phép tự giới thiệu, "Là phó quản lý bộ phận mua hàng thuộc chi nhánh Cảng Biển."
"Tiêu Ái Nguyệt, viên chức phổ thông của thành phố H." Tiêu Ái Nguyệt đẩy vali qua một bên, sau đó nhẹ nhàng cầm tay Tạ Ninh Thải, "Xin chào."
Xem ra Tạ Ninh Thải vừa tới không lâu, ngay cả vali cũng chưa xếp.


Cô treo quần áo bên phải tủ, chỉ chiếm gần một nửa không gian, "Tiêu tiểu thư, bên này để lại cho cô, cô dùng đủ không?"
"Tôi chỉ mang có mấy bộ đồ thôi, cô chừa cho tôi vài cái móc áo là được rồi."
Tạ Ninh Thải thở dài một hơi, "Vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng cô sẽ mang nhiều quần áo giống như tôi đấy."
Tiêu Ái Nguyệt đã thấy được hai cái vali lớn của đối phương, "Tôi cũng không có nhiều đồ để mang đâu."
"Ha ha." Tạ Ninh Thải thấp giọng cười, "Tôi sợ lạnh."
"À..." Tiêu Ái Nguyệt gật gật đầu, "Mùa đông ở Hải Nam đúng là ấm áp hơn Thượng Hải."
"Thành phố H thì sao?" Tạ Ninh Thải ngầm thừa nhận, "Tôi chưa đến đó, chỉ mới nghe nói thôi, nếu có cơ hội nhất định phải đi xem một chút mới được."
"Không có gì đẹp đâu." Tiêu Ái Nguyệt phá huỷ tâm tình, "Nơi đó không có điểm du lịch, lúc nào cũng mưa, ngay cả không khí cũng ẩm thấp."
"Ra ngoài ăn cơm không?" Tạ Ninh Thải cầm túi tiền, chuẩn bị đi ra ngoài, "Đợt tập huấn lần này được công ty bao ăn ở, chỉ cần cầm theo thư mời đến nhà ăn là có thể ăn uống miễn phí."
"Tốt như vậy sao?" Thu hoạch ngoài ý muốn này khiến Tiêu Ái Nguyệt cô vui vẻ và hài lòng, "Tôi còn tưởng phải chết dí ở cửa hàng thức ăn nhanh đấy, a, cơ mà thư mời của tôi không có ở đây."
"Vậy làm sao cô nhận được thẻ phòng?" Tạ Ninh Thải tưởng cô làm mất thư mời bèn kinh ngạc, "Tôi nghe nói người nào không có thư mời sẽ bị hủy tư cách tập huấn."
Tiêu Ái Nguyệt còn kinh ngạc hơn cả cô, "Có chuyện này nữa hả?"
"Cô không biết sao?"
Đương nhiên không biết! Mã Thượng Tài không có nói với cô.

Tiêu Ái Nguyệt cùng nhau Tạ Ninh Thải xuống tầng 18 tìm Mã Thượng Tài lấy thư mời.


Tạ Ninh Thải trầm mặc suốt quãng đường, đến trước cửa phòng của Mã Thượng Tài mới cười nói, "Tôi tưởng mỗi công ty chỉ có một người, không ngờ công ty của cô lại có đến hai người."
Nói xong, cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt tức thì có chút thâm trường, Tiêu Ái Nguyệt cũng không hiểu nhiều lắm, "Công ty của cô chỉ có một mình cô tới sao?"
"Ừ, quản lý của chúng tôi bị bệnh nên tạm thời để tôi thay thế."
"Rắc" một tiếng, cửa phòng mở ra, người mở cửa không phải Mã Thượng Tài mà là một gã mày rậm, "Các cô tìm ai?"
Mã Thượng Tài đổi giày ngay tại hành lang, Tiêu Ái Nguyệt nhìn xuyên qua khe hở ở vai của gã mày rậm liền thấy được bóng lưng của người kia, cô ho khan vài tiếng, "Quản lý Mã, có muốn ra ngoài ăn cơm không?"
"A, chị Tiêu." Mã Thượng Tài mang giày, sau đó cầm một cái cặp công văn đi ra, "Đi chứ, đúng lúc Tiểu Lâm cũng đi.

Nào, Tiểu Lâm, tôi giới thiệu, đây là Tiêu Ái Nguyệt – là đồng nghiệp của tôi, còn đây là quản lý chi nhánh ở Hàng Châu - Lâm Chính Khải, gọi Tiểu Lâm là được rồi, vị này là....."
"Tôi là Tạ Ninh Thải, đến từ chi nhánh Cảng Biển." Tạ Ninh Thải chủ động tự giới thiệu, "Hân hạnh được gặp mọi người."
Lâm Chính Khải không nói nhiều, dù mọi người đang giới thiệu bản thân, gã vẫn ra vẻ không liên quan đến mình, "Đi thôi."
Những nhân viên bị mất thư mời ở sảnh khách sạn vẫn chưa giải tán, một người trong số đó quen biết Tạ Ninh Thải, phất tay từ xa chào hỏi, "Tiểu Tạ."
Giọng nói của gã quá lớn, Tạ Ninh Thải có chút lúng túng đi tới, nhỏ giọng hỏi, "Quản lý Lý, anh vẫn chưa tìm thấy thư mời sao?"
"Những người đi chung xe tới đây đều bị mất thư mời." Quản lý Lý nói tiếng cực lớn, nghe từ xa còn tưởng đang cãi nhau, "Xe là của công ty sắp xếp nên bên công ty phải chịu trách nhiệm chứ, nếu không thì chúng tôi biết phải làm sao bây giờ?"
"Đã thông báo cho người phụ trách của tổng bộ chưa?" Lâm Chính Khải nghiêm túc hỏi, "Các người cứ ngồi không chờ như vậy sao?"
"Có gọi điện cho quản lý Cam rồi, cô ấy cũng hết cách, công ty đã quy định không có thư mời sẽ không được vào ở.

Bây giờ cô ấy đang xin chỉ thị cấp trên, không biết sẽ giải quyết như thế nào."
"Cấp trên của cô ấy là tổng giám đốc Từ phải không?" Mã Thượng Tài ở bên cạnh xen vào hỏi, "Tổng giám đốc Từ mới được điều về từ thành phố H?"
Nhắc đến Từ Phóng Tình, trong lòng Tiêu Ái Nguyệt lập tức rối bời, cô chưa kịp làm dịu cảm xúc xa lạ này thì đã nghe được câu trả lời của quản lý Lý, "Đúng rồi, là tổng giám đốc Từ vừa về không lâu, nhưng tôi cũng không trông mong cô ấy sẽ đại giá quang lâm đến xử lý chuyện này, nhưng ít ra phải nói gì đó đi chứ, chúng tôi đã ngồi chờ ở đây hơn ba tiếng rồi."
Mã Thượng Tài nhún nhún vai, "Theo quy định thì mọi người đã bị loại, tổng giám đốc Từ rất bận rộn, làm sao có thời giờ quan tâm đến mấy chuyện này."

"Anh nói chuyện như vậy mà nghe được hả?" Quản lý Lý bất mãn giận dữ la hét, "Chúng tôi chỉ đánh mất thư mời thôi, chẳng lẽ mất thư rồi thì chúng tôi không phải là người sao?"
"Không phải vậy thì thế nào?" Tiếng nói quen thuộc vang lên sau lưng, toàn thân Tiêu Ái Nguyệt như bị điện giật tê dại mấy giây, cô đờ đẫn quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ thì nhóm người kia đã chạy ùa ra sau lưng.

Giọng nói quạnh quẽ của Từ Phóng Tình quanh quẩn bên tai, mùi nước hoa trên người đối phương vẫn không hề thay đổi khiến Tiêu Ái Nguyệt sững sờ một lúc, "Ngay cả thư mời cũng không giữ được, các người dám nhận là nhân viên của công ty chúng tôi sao?"
Từ Phóng Tình đi tới chỗ mọi người đang chen chúc, mái tóc đen dài của cô rủ xuống áo choàng, mỹ mạo trắng nõn, lạnh lùng đi về phía đám đông.

Tiêu Ái Nguyệt lập tức cảm nhận được khí chất cường đại đập vào mặt, chị ấy mặc một cái áo khoác bên ngoài bộ âu phục tinh xảo nhưng lại không mất đi phong cách, lý tính và sự nghiêm túc lão luyện trên người áp bức đám đông sửng sốt đến một câu cũng nói không nên lời.
Quản lý Lý vừa mới phách lối trong nháy mắt đã á khẩu, Lâm Chính Khải là người phản ứng đầu tiên, gã ân cần khom lưng nói, "Xin chào, tổng giám đốc Từ."
Từ Phóng Tình hững hờ nhìn sang gã, "Anh là ai?"
"Lâm Chính Khải, quản lý của Hàng Châu."
Từ Phóng Tình hiển nhiên không có ấn tượng gì với gã, cô lạnh lùng quay đầu, chuyên chú nhìn đám người bị mất thư mời rồi cất giọng nói, "Các người đến Thượng Hải thế nào thì trở về thế ấy, ai có thư mời mới được ở lại, đây chính là quy tắc của tôi, chỉ những người phù hợp mới có thể sinh tồn, ai có ý kiến gì thì cứ nói ra trước mặt tôi."
"Dạ, không phải chúng tôi làm mất." Quản lý Lý yếu ớt mở miệng giải thích, "Tất cả chúng tôi ngồi chung một xe, chuyện này rõ ràng là bị trộm, Tiểu Tạ cũng đi chung xe nhưng cô ấy không bị mất thư mời trong khi chúng tôi đều bị, tổng giám đốc Từ, chẳng phải cô nên kiểm tra một chút sao?"
Tạ Ninh Thải đột nhiên bị kéo vào, đang muốn mở miệng giải thích liền bị Tiêu Ái Nguyệt kéo nhẹ một cái, ra hiệu cô đừng cắt ngang lời của Từ Phóng Tình.
Sắc mặt Từ Phóng Tình đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như đao chém tả tơi quản lý Lý, cô cười lạnh hỏi lại gã, "Anh đang dạy tôi phải làm thế nào đó sao? Tôi không muốn biết quá trình, nhưng một người ngay cả đồ vật của mình cũng không bảo vệ được thì có tư cách gì đứng ở chỗ này? Năng lực, nhân phẩm và đạo đức là tiêu chuẩn tôi dùng để đánh giá một người.

Viên chức có tài mà không có đức sẽ được tôi khảo sát rồi lựa chọn đào thải, những người có đức mà không có tài sẽ trực tiếp bị loại.

Công ty chứ không phải trung tâm cứu trợ hay cục cảnh sát, tôi cũng không có hứng thú muốn biết ai có đủ năng lực hay không, bây giờ các người chính thức bị huỷ bỏ tư cách tập huấn, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai, còn nữa, quản lý Cam, cô thông báo cho mọi người biết những viên chức bị đào thải giữa chừng sẽ phải tự lo liệu chi phí vừa đi vừa về, công ty không hỗ trợ."
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu sao mình lại có cảm giác nằm im cũng trúng đạn, người có đức mà không có tài trong miệng Từ Phóng Tình mô tả, nghĩ sao đều có cảm giác là mình, phải làm sao bây giờ???.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi