TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Người phụ nữ đứng sau lưng khẩn trương lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói, "Mọi người đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi sẽ giúp mọi người mua vé máy bay về."
Hoàn toàn không thể thương lượng chính là phong cách của Từ Phóng Tình.

Từ Phóng Tình ác liệt, Từ Phóng Tình nóng tính, Từ Phóng Tình vuốt mặt không nể mũi, Từ Phóng Tình vừa có mị lực lại vừa khiến người ta sợ hãi.

Sau khi đám người kia rời đi, Mã Thượng Tài mang bộ dạng chó trung thành chào hỏi, "Tổng giám đốc Từ, đã lâu không gặp."
"Quản lý Từ, chào chị." Tiêu Ái Nguyệt gấp gáp đi theo phía sau gã, nhỏ giọng mở miệng, "Đã lâu không gặp."
"Ừ." So với sự khẩn trương của họ, Từ Phóng Tình lại không có bất kỳ phản ứng gì, ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Cô là ai?"
Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, "Tôi hả? A, tôi...!tôi là Tiêu Ái Nguyệt, quản lý Từ, chị không nhớ tôi sao?"
"Tại sao tôi phải nhớ cô?" Từ Phóng Tình lạnh lùng hỏi lại, "Tiêu Ái Nguyệt? Tôi cần phải nhớ cô sao?"
Chưa đến hai tháng đã có thể quên sạch một người rồi ư? Tiêu Ái Nguyệt không dám tin, cô kinh ngạc nhìn Từ Phóng Tình, chính cô cũng không phát giác ra giọng điệu buồn tủi của mình, "Hoá ra chị không nhớ..."
Từ Phóng Tình mơ hồ cảm nhận được cảm xúc biến đổi của Tiêu Ái Nguyệt, mắt khẽ híp một cái, ánh mắt trầm tĩnh phút chốc tản ra ánh sáng long lanh, khóe miệng cong lên, ánh nhìn rơi xuống trên người Mã Thượng Tài, "Cậu về chăm sóc người nhà thật tốt đi."
Mã Thượng Tài cơ trí đáp, "Chị yên tâm đi."
Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong tủi hổ, Mã Thượng Tài liền kéo tay cô ra ngoài, "Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm, đói chết tôi rồi."
Lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới biết Từ Phóng Tình đã rời đi, cô tự nhủ, "Có phải quản lý Từ tức giận rồi?"
Lâm Chính Khải vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng chui vào chỗ kế bên tài xế, sau đó gã quay đầu nhìn Mã Thượng Tài, "Người phụ nữ kia không đi cùng à?"
"Không." Người phụ nữ trong miệng gã chắc hẳn là Tạ Ninh Thải, Mã Thượng Tài lắc đầu nói, "Hình như trở về phòng rồi."

Lâm Chính Khải trầm tư thêm vài phút đồng hồ mới mở miệng, "Sao lại như vậy."
"Mấy năm trước cũng như vậy." Mã Thượng Tài cùng gã hồi tưởng, "Hai năm trước hay ba năm trước nhỉ? Tôi không nhớ rõ, haiz, Tiểu Lâm, anh vẫn còn nhớ sao?"
"Ba năm." Lâm Chính Khải khẳng định, "Lúc đó tôi cũng làm mất thư mời."
"Ha ha ha." Mã Thượng Tài bật cười, "Hèn gì tôi thấy anh quen quen, hoá ra trước đây anh đã từng đến Thượng Hải."
"Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, chẳng ai té hai lần ở cùng một chỗ hết." Lâm Chính Khải nghiêm túc đáp, "Tôi có lòng tin có thể đi đến cuối cùng."
"Đừng khẩn trương, nói không chừng thật sự chỉ là một buổi tập huấn đơn giản thôi." Mã Thượng Tài nói như thể sự việc chẳng liên quan đến mình, "Ba năm trước, quản lý được chọn toàn bị điều đi nước ngoài, lần này không nhất định sẽ thế, theo tôi được biết thì văn phòng trong nước lẫn ở nước ngoài đều đã bão hòa."
Tiêu Ái Nguyệt "A" một tiếng, kinh ngạc hỏi, "Tạ Ninh Thải không đi sao?"
Lâm Chính Khải hậu tri hậu giác bó tay với cô rồi, "Chúng ta lên xe được mấy phút rồi, bây giờ cô mới phát hiện sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không cảm thấy có chỗ nào không ổn, "Tôi tưởng cô ấy lên xe rồi."
"Làm sao cô có thể được chọn hay vậy?" Lâm Chính Khải rất buồn bực, "Tại sao trong thư mời lại có tên của cô?"
"Tôi không biết." Tiêu Ái Nguyệt cam chịu đáp, "Hay hệ thống bị trục trặc."
"Không có khả năng." Lâm Chính Khải phủ nhận thuyết pháp của cô, gã kiên định nói, "Tất cả danh sách đều được người phụ trách của tổng bộ kiểm tra."
Mã Thượng Tài không thích thái độ của Lâm Chính Khải đối với Tiêu Ái Nguyệt, gã cúi đầu móc điện thoại trong túi ra đọc tin nhắn rồi lên tiếng bao che khuyết điểm, "Chị Tiêu, tổng bộ phái chị qua đây ắt hẳn có đạo lý của họ, tôi cảm thấy chị rất tốt, yên tâm đi, cần cù bù thông minh."
Đây là thái độ an ủi người sao? Tiêu Ái Nguyệt đờ đẫn nhìn gã, "Tôi không ngu ngốc."
Mã Thượng Tài thuận tiện lấy mấy tép kẹo cao su ném cho người ngồi phía trước, "Tiểu Lâm, trước kia anh đã gặp tổng giám đốc Từ rồi sao?"
"Cô ấy rất lợi hại." Nhắc đến Từ Phóng Tình, gương mặt nghiêm túc của Lâm Chính Khải rốt cuộc cũng có biến hóa, "Tôi rất khâm phục cô ấy."
Mã Thượng Tài cười khan hai tiếng, quay đầu hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tiêu, chị còn nhớ tên khách sạn chúng ta không?"

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ: "Waldorf? Khách sạn Waldorf?"
"Waldorf Astoria, dừng xe ở phía trước." Mã Thượng Tài ra hiệu cho tài xế taxi dừng xe.

Xe chậm rãi đậu ở ven đường, Mã Thượng Tài với qua người Tiêu Ái Nguyệt mở cửa xe giúp cô, "Có người bạn muốn gặp chị đấy, tôi đã nhắn địa chỉ cho chị rồi, chị cứ trực tiếp đến đó, phải nhớ kỹ tên khách sạn của chúng ta nha, nếu không nhớ thì gọi điện thoại cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp hiểu đã bị đuổi xuống xe, cô đờ đẫn cầm túi xách đứng tại ngã tư như kẻ ngu, không nói đến việc cô có bạn bè ở Thượng Hải hay không, quan trọng là cô vốn không có mang tiền! Đã nói ăn cơm miễn phí mà tại sao không đưa thư mời cho cô, bây giờ còn vứt cô xuống đây???
Lãnh đạo này thật sự không đáng tin cậy! Tiêu Ái Nguyệt thở dài, cô mở túi tìm được một tấm thẻ tín dụng, cô khẽ cắn môi rút một ngàn tệ ở cây ATM gần đó, đau lòng quá đi! Tiêu Ái Nguyệt đau đến phát khóc, cô đón xe đi đến địa chỉ Mã Thượng Tài gửi, kết quả lại bị người ta ngăn lại.
"Xin hỏi cô cần hỗ trợ gì ạ?" Nhân viên đứng tại cửa ra vào khách khí hỏi, "Cô có hẹn trước không?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Tôi..

tôi tìm bạn."
"Xin hỏi bạn của cô ở bàn nào?"
Tiêu Ái Nguyệt mở tin nhắn xác nhận lại lần nữa, "Không có viết bàn nào, chỉ có số 57."
"Số 57." Nhân viên phục vụ nhẹ giọng lặp lại lời của Tiêu Ái Nguyệt, ngón tay nhanh chóng nhấn vào máy tính bảng rồi mỉm cười trả lời cô, "Số 57 đang chờ cô, xin hỏi cô họ Tiêu đúng không?"
"Đúng." Đối mặt với cô nhân viên mặc sườn xám xinh đẹp làm Tiêu Ái Nguyệt có chút khẩn trương, cô sờ sờ lỗ tai nói, "Tôi có thể vào không?"
"Mời đi theo tôi."
Sẽ là ai chứ? Tiêu Ái Nguyệt trầm tư theo cô nhân viên vào, tiệm ăn được trang trí xa hoa nhưng đồng thời lại không mất nội hàm, đến một căn phòng nhỏ, cô nhân viên quay lại mỉm cười nhìn cô, "Số 57 là phòng của khách quý thuê, Tiêu tiểu thư, cô có thể vào trong, khách của chúng tôi đang chờ cô."

Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi đẩy cửa ra liền trông thấy một người phụ nữ đứng cách cô vài mét đang nghiêm túc quan sát thư hoạ trên vách tường.

Người ấy kia như đang suy nghĩ gì đó, có lẽ đang đánh giá bức hoạ kia là thật hay giả.

Dáng người mảnh mai, đôi mắt vừa tĩnh mịch lại vừa xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng một nắm tay.

Ánh đèn mập mờ trong phòng rọi xuống người ấy trông vô cùng hư ảo, khí chất lạnh lùng, thoát tục như thế thật khiến người ta mất khống chế muốn tiến lên ôm ấp, an ủi.

Cái người thoạt nhìn dịu dàng, mềm yếu đó chính là Từ Phóng Tình hung dữ kia sao?
Tiêu Ái Nguyệt đứng ngu ngơ ở cửa ngắm nhìn, nhất thời chẳng còn nhớ gì trong đầu.

Cô nhìn gương mặt của Từ Phóng Tình không chớp mắt, trông chị ấy còn gầy hơn cả lúc còn ở Hải Manh, phút chốc cô lại có cảm giác muốn khóc.
"Đứng ở đó làm gì vậy?" Từ Phóng Tình nghe được tiếng mở cửa, vô tình dời sự chú ý lên người Tiêu Ái Nguyệt.

Cô nhìn người kia từ trên xuống dưới, ánh mắt hệt như lúc quan sát thư hoạ, vừa thâm thúy lại vừa gợi cảm, "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ mới gần hai tháng không gặp thôi mà cô đã biến thành đồ ngốc rồi sao?"
Đúng là chị ấy! Vẫn là Từ Phóng Tình luôn làm người thần phẫn nộ.

Lòng vốn đang ẩn ẩn đau của Tiêu Ái Nguyệt tức thì bị chó tha mất, cô ngượng ngùng đóng cửa lại rồi cúi đầu đi đến bên cạnh Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị lại nhớ ra tôi rồi."
Từ Phóng Tình hờ hững nhìn cô, "Bỗng nhiên nhớ ra hình như tôi còn thiếu cô một bữa cơm."
"Làm gì có." Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không có ấn tượng gì về sự kiện thiếu một bữa cơm này, "Chị thiếu tôi một bữa cơm lúc nào vậy?"

"Tiêu Ái Nguyệt, cô muốn ăn gì?" Từ Phóng Tình lười giải thích, cô cầm thực đơn ném tới trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, mặt mày vô cảm hỏi, "Cô muốn ăn gì? Muốn ăn cái gì thì chọn cái đó, đừng tiết kiệm tiền cho tôi như lần trước, hiểu chưa?"
Hoá ra Từ Phóng Tình vẫn nhớ, Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ giải thích, "Không phải tôi giúp chị tiết kiệm tiền, tôi chẳng qua là cảm thấy không cần thiết, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, cần gì phải tốn nhiều tiền như vậy, bản thân tôi cũng biết nấu cơm, khổ nỗi tôi đang giảm cân nên không thể ăn nhiều, vả lại đồ ăn cũng chẳng khác gì nhau mà phải tốn tới mấy ngàn, quá đắt."
Từ Phóng Tình lập tức đen mặt, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có nói nhảm nhiều như vậy."
Được thôi! Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng, cô vùi đầu nhìn menu trên tay.
"Cô biết nấu ăn sao?" Vừa mới mắng người ta nói nhiều mà Từ Phóng Tình lại lên tiếng nói tiếp, "Tiêu Ái Nguyệt, đồ cô làm có thể ăn sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không phục, "Không những có thể ăn mà còn ăn cực kỳ ngon, hàng xóm gần nhà tôi đều nói sau này ai cưới được tôi sẽ có lộc ăn."
Sự mỉa mai hiện rõ trên mặt Từ Phóng Tình, "Tôi không tin."
"Không tin thì thôi." Đồ ăn quá đắt, Tiêu Ái Nguyệt vẫn không thể cam tâm gọi món, cô nhẹ nhàng khép thực đơn lại, sau đó nói sang chuyện khác, "Quản lý Từ, tôi không hiểu vì sao tôi lại có tên trong danh sách tập huấn?"
"Cô không hiểu là bởi vì cô đần." Từ Phóng Tình không trông cậy Tiêu Ái Nguyệt sẽ đặt món thành công, cô cầm lấy menu, tùy ý chỉ mấy cái, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đã đến Thượng Hải rồi, muốn biết thành phố này có hợp với cô hay không, phải ở thử mới biết được."
"Quản lý Từ, chị đã sắp xếp phải không?" Tiêu Ái Nguyệt lớn mật giả thuyết, "Nếu không thì tại sao tôi lại có tên? Chị là người chịu trách nhiệm, nếu chị không cho phép, tôi chắc chắn sẽ không được chọn."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình thả menu xuống, giọng điệu rõ ràng không vui, "Tôi không mong chờ cô có thể ở lại đến phút cuối, nếu cô đến nửa đường đã rời khỏi thì tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho cô, từ lúc tôi bắt đầu quyết định đã xác nhận phải gánh vác hậu quả, bây giờ cô đã ở Thượng Hải rồi, nên toàn tâm cảm nhận mị lực của thành phố này, biết đâu nó sẽ hợp với cô hơn cả thành phố H."
"Vậy năm nay tôi phải ăn Tết ở Thượng Hải đúng không?" Tiêu Ái Nguyệt oán niệm thật sâu, nghĩ lại liền nói tiếp, "Nhưng như vậy cũng tốt, tôi cũng không cần phải đi xem mắt."
"Xem mắt?" Từ Phóng Tình ngẩng đầu, quái dị nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đi xem mắt?"
"Mẹ tôi an bài đó." Tiêu Ái Nguyệt cũng rất bất đắc dĩ, "Nhiều năm rồi, năm nào cũng như năm nấy, tôi không ngại kéo dài thêm mấy năm nữa, chờ tôi ba bốn chục tuổi sẽ ổn cả thôi."
Từ Phóng Tình cười lạnh, "Đồ hèn nhát."
"Hết cách rồi, tôi ở thành phố H sẽ trốn không thoát mẹ của tôi." Tiêu Ái Nguyệt nói đến đầy liền cảm thấy đau đầu muốn chết, "Tôi rất ghét phải xem mắt với đàn ông."
"Chẳng lẽ cô muốn xem mắt với phụ nữ?" Trên mặt Từ Phóng Tình lộ vẻ cổ quái, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đã từng có ý nghĩ này đúng không?"
Không ngờ Tiêu Ái Nguyệt thật sự gật đầu, "Có, tôi muốn tìm đối tượng để yêu, nhưng xung quanh lại không có người nào thích hợp, chỉ có thể quen trên mạng thôi, hiện giờ internet rất phát triển, nếu chịu khó tìm, nhất định sẽ tìm được."
"À." Tiêu Ái Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt của Từ Phóng Tình lập tức lạnh lẽo, không khách khí lên tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô dám thử không? Cô cho rằng người trên mạng đều bị mù sao? Ai thèm để ý đến cô?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi