Cố Ninh Du đương nhiên biết vị khách này là ai, kỳ thật lúc này người có thể tới nhà cô chỉ có anh, mặc dù anh chủ động ôm cô, nhưng cô luôn là người lên tiếng trước giữa họ, bởi vậy đành chủ động cất tiếng: "Viễn Viễn?"
"Ừm."
Bùi Tư Viễn dựa đầu vào vai cô, hôn lên cổ cô từng chút một, cử chỉ thân mật như thể họ là đôi tình nhân, đôi môi anh ấm áp, hôn rất nhẹ, như gãi đúng chỗ ngứa khiến cô chỉ muốn cười phá lên.
"Anh làm gì vậy..." Cố Ninh Du muốn thoát khỏi vòng tay anh: “Đừng dựa cả người vào em, nặng lắm."
Cô thật sự càng ngày càng không sợ Bùi Tư Viễn, nếu là trước đây, cô nhất định không dám nói kiểu này với anh đâu, nhưng ở chung với anh trong khoảng thời gian này, cô phát hiện tính tình anh cũng rất tốt, không dễ nổi nóng, còn cô dần tìm ra một số cách để hòa hợp với anh hơn.
Sự dịu dàng của anh có thể chia làm hai loại, một là sự dịu dàng mà anh giả vờ trước khi nổi giận và phát điên, loại tình cảm giả tạo này không khó hiểu, nếu tinh tế quan sát giọng điệu và biểu cảm khi anh nói chắc chắn có thể kịp thời phát hiện ra; Hai là anh sẽ dịu dàng mỗi khi tâm trạng vui vẻ, trong hoàn cảnh này toàn thân anh đều thả lỏng, sẽ không để cho người ta cảm thấy chút nguy hiểm gì, bây giờ hiển nhiên là vế sau.
Bùi Tư Viễn không trả lời cô, đổi lại anh nghiêng người áp cả người cô vào tủ quần áo, nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống, bàn tay to nhanh nhẹn chui vào trong áo len của cô, sắp chạm vào phần mềm mại, Cố Ninh Du giãy giụa bắt được tay anh, "Đừng mà."
Động tác của Bùi Tư Viễn dừng lại một chút, anh rút tay về, lật người cô lại để ánh mắt cô đối diện với mình, hàng lông mày cau lại biểu lộ nội tâm bất mãn: "Chưa hết sao?"
Lần từ chối này tất nhiên là do cô ngại ngùng, nhưng thật ra, cô không những không ghét bỏ mà còn khao khát được thân mật với anh, nhưng lần này Bùi Tư Viễn đã tìm cho cô một lí do nên cô chỉ có thể thừa nhận: “Ừm... Vẫn chưa.”
Bùi Tư Viễn nhìn cô không nói lời nào, phải một lúc lâu sau, hơi thở rối loạn của anh mới ổn định lại.
“Ngày mốt anh định đi Pháp phải không?” Cố Ninh Du nhẹ nhàng đẩy anh ra, mở cửa tủ cô vừa đóng lại: “Bên đó lạnh hơn bên này nhiều, anh nhất định phải mang theo quần áo dày, chắc chắn phải có áo len và khăn quàng cổ, thêm một cái áo khoác…"
Bùi Tư Viễn lại ôm cô từ phía sau, nhưng câu anh nói ra lại không hề khớp với câu cô hỏi: "Em cũng đi."
Đây là một câu khẳng định.
Đây là thông báo, mà không phải thương lượng.
Cổ Ninh Du không hiểu: "Công việc của anh, em có biết gì đâu chứ? Hơn nữa em còn phải đi học..."
Điều quan trọng nhất là lúc đó là thời điểm anh và Giang Dao gương vỡ lại lành, cô không muốn xen vào cuộc vui của hai người đâu.
"Xin nghỉ phép." Bùi Tư Viễn dứt khoát nói: "Lúc nào anh hết bận, anh sẽ đi chơi với em."
Cố Ninh Du vẫn có ý muốn từ chối: "Nhưng em không nói được tiếng Pháp..."
"Anh tìm người phiên dịch cho em.”
Quả nhiên anh thật sự không cho cô cơ hội để từ chối.
Cố Ninh Du đành buông cờ đầu hàng: "Vậy... Được."
Đồng ý xong, Cố Ninh Du vô cùng bực bội trong lòng.
Thật không công bằng. Ở phương diện thay đổi cốt truyện, Bùi Tư Viễn rõ ràng dễ hơn cô rất nhiều. Bất kể là sinh nhật của cô hay sống trong nhà cô, hay lần này đến Pháp -
Ở kiếp trước chưa bao giờ xảy ra những chuyện này.
Mỗi lần cô muốn thực hiện bất kỳ thay đổi nào thì đều sẽ bị cốt truyện cản trở mạnh mẽ, ngay cả lời trong lòng cũng không thể nói ra, tất cả đều phải vòng vo quanh co…
Tại sao đến Bùi Tư Viễn, cốt truyện dường như không có tác dụng gì?
Chẳng lẽ... Anh nằm ngoài tầm kiểm soát của cốt truyện ư?
Hay anh có cách thoát khỏi sự kiểm soát?
Thật sự rất đáng tiếc vì cô không thể có lời giải cho những bí mật của thế giới này, cô cũng không biết nên biểu đạt nó thế nào nữa—–
Anh có bao giờ cảm thấy lời nói hay việc làm của mình thường xuyên bị tác động không?
Anh có biết chúng ta đang sống trong một thế giới không có thật không? Cho dù có thể hỏi mấy câu hỏi này thì cũng có thể sẽ bị coi là kẻ điên mất…
Vào ngày lên máy bay, trong lòng Cố Ninh Du có chút lo lắng, vụ tai nạn máy bay ở kiếp trước đã mang đến cho cô bóng ma tâm lý không hề nhỏ, đến sân bay thì không sao, nhưng cô vừa lên máy bay đã cảm thấy chóng mặt, nhớ lại cảm giác đau đớn khi rơi trên không trung, bị ngọn lửa thiêu đốt, rõ ràng là máy bay đang bay rất êm ả, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Sao vậy?" Bùi Tư Viễn có lẽ đã chú ý đến sự kỳ lạ của cô, anh hiếm khi chủ động quan tâm đến cô.
"Em... Em có đọc qua không ít tin tức về máy bay gặp nạn." Cố Ninh Du không khỏi run lên: "Cho nên em có hơi sợ hãi."
"Đừng sợ, mấy cái đó xác xuất rất nhỏ mới xảy ra." Bùi Tư Viễn giữ tay cô trong lòng bàn tay, anh tách năm ngón tay cô ra để cùng đan vào nhau, sau đó để cô tựa đầu vào trên vai: "Nếu em không thoải mái thì ngủ một lát đi."
Lời nói nhẹ nhàng như nước này quả thực rất có hiệu quả, dưới sự an ủi dịu dàng của Bùi Tư Viễn, cô dần lấy lại nhịp tim đang rối tung của mình, cảm nhận được hơi thở trên người anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đúng vậy, không có gì phải sợ, kiếp trước Bùi Tư Viễn đi nước Pháp cũng không có chuyện gì xảy ra, cho nên lần này tất nhiên sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa, trong tương lai cô phải đi du ngoạn khắp thế giới, nếu vậy chẳng lẽ cô không thể đi máy bay đến hết đời sao?
Đừng sợ, chuyện kiếp trước đã qua rồi…
Thấy cô gái bên cạnh im lặng, Bùi Tư Viễn quay đầu nhìn, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm nghiền mắt ngủ.
"Đừng sợ." Anh đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lông mày cô, trong mắt anh có chút dịu dàng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì."
Paris nước Pháp.
Cố Ninh Du ôm bộ quần áo vừa mua đi vào trung tâm mua sắm, cảm thấy vô cùng buồn chán. Bùi Tư Viễn là một người bận rộn, cả ngày đều chả thấy mặt mũi bóng dáng gì, lúc trước cô còn muốn sắp xếp cho anh và Giang Dao gặp mặt, nhưng xem ra bây giờ không thể sắp xếp rồi.
Cô đến Pháp đã ba ngày, ngoại trừ lúc ngủ ban đêm ra thì chưa bao giờ nhìn thấy anh, cô thậm chí còn không biết Bùi Tư Viễn ở đâu, chứ đừng nói là sắp xếp cho anh gặp Giang Dao…
"Cô Cố, còn muốn đến cửa hàng khác không?"
Người nói là Từ Lâm, cô ấy là phiên dịch viên tiếng Pháp mà Bùi Tư Viễn đã tìm cho cô, vì cô không biết tiếng Pháp nên ra ngoài đều phải đi cùng Từ Lâm.
Cố Ninh Du lắc đầu: "Không, chúng ta trở về khách sạn trước đi, hôm nay tôi đi mua sắm có hơi mệt mỏi."
Nguyên nhân chủ yếu là nhàm chán, đương nhiên đi mua sắm cùng bạn bè thú vị hơn, nhưng do cô và Từ Lâm không thân lắm, cũng không có đề tài nói chuyện nào chung…
Lúc Cố Ninh Du đang muốn đi xuống lầu đột nhiên dừng bước…
Hình như cô nhìn thấy người quen ở phía bên kia cửa thang máy?
Cô chớp chớp mắt, khi nhìn lại lối vào thang máy, bóng dáng quen thuộc đã biến mất không dấu vết.
Thấy cô dừng lại, Từ Lâm thắc mắc hỏi: "Cô Cố, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì..."
Chắc cô nhìn nhầm rồi…
Nghĩ tới cảnh tượng khó tin kia, Cố Ninh Du lại lắc đầu.
Không thể nào?
Vừa rồi ở cửa thang máy cô nhìn thấy một nam một nữ hôn nhau say đắm, người đàn ông quay lưng về phía cô, cô không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng cô mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của cô gái kia, rất giống một người mà cô quen biết—
Giang Dao.
Không thể nào, Giang Dao không phải loại người làm chuyện như vậy ở nơi công cộng.
Nhất định là sai người rồi, dù sao cô đứng cách bọn họ xa mà, nhìn không rõ cũng đúng…
Lúc xuống lầu, Cố Ninh Du cứ cảm thấy không yên, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ, nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô vẫn muốn quay lại trung tâm thương mại nhìn một chút. Vừa định quay lại, cô nghe thấy ai đó kêu tên mình.
" Cố Ninh Du." Tiếng bước chân của người nọ không nhanh không chậm, đi từng bước một tới gần, cuối cùng xuất hiện ở trước mắt cô: "Quả nhiên là cậu, tôi biết mình không nhìn lầm."