TÔI KHÔNG SẮM VAI NỮ PHỤ ĐỘC ÁC NÀY NỮA

Trong quán cà phê, hai cô gái mặt đối mặt ngồi đối diện nhau không nói một lời, hai tách cà phê trên bàn bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm nồng nàn.

“Sao không  nói chuyện, căng thẳng lắm à?” Giang Dao nhìn người đối diện im lặng đang dùng thìa khuấy cà phê trong tay, cô ấy biết Cố Ninh Du sẽ không chủ động nói chuyện, nên đã phá vỡ bầu không khí quái lạ này: “Cố Ninh Du, mới chỉ không gặp mấy tháng mà sao cậu lại rụt rè vậy, lần trước chúng ta gặp mặt cậu không có thái độ như này."

Cố Ninh Du biết "Lần trước gặp" kia trong miệng Giang Dao ám chỉ điều gì, là lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi cô tiễn Giang Dao đi, lúc đó cô cho rằng mình đã thắng, nên đã hẹn Giang Dao ra… giống như tất cả các vai nữ phụ xấu xa trong tiểu thuyết khác, cô bày ra bộ dáng kiêu ngạo và yêu cầu Giang Dao tự nguyện rời đi.

Bây giờ tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác với trước đây, đương nhiên không thể hếch cằm nhìn người khác như lúc trước nữa - Nhưng mà lúc trước cô dùng thái độ ấy để nói chuyện với Giang Dao chỉ để ra vẻ mà thôi, ngoài mặt thì kiêu ngạo bễ nghễ nhưng thực ra tay cô đang run rẩy dưới bàn.

Về phần "Căng thẳng" mà Giang Dao nói, cũng đúng, lần gặp mặt này với Giang Dao thật sự là ngoài ý muốn của cô, cô còn chưa nghĩ nên đối mặt với cô ấy như thế nào. Tuy nhiên, điều khiến cô thực sự lo lắng là cảm giác mà người trước mặt cô khi nói chuyện mang đến -

Giang Dao mà cô biết là một cô gái đơn thuần như nắng mặt trời, thân là nữ chính, dường như tất cả những từ ngữ tốt đẹp đều dùng để miêu tả cô ấy - Tốt bụng, đáng yêu, ngây thơ, dịu dàng hào phóng, đối xử chân thành với mọi người, kiên nhẫn và lễ phép …

Nhưng người trước mắt lại hoàn toàn khác với Giang Dao trong ấn tượng của cô, khuôn mặt vẫn ngây thơ vô hại như trước, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng xa cách, ngay cả nụ cười cũng không chạm đến đáy mắt. Trong một khoảnh khắc, cô dường như nhìn thấy hình bóng của Bùi Tư Viễn trong Giang Dao.

Giang Dao cho cô cảm giác trong cơ thể quen thuộc đó chất chứa một linh hồn xa lạ.

Sự thay đổi của Giang Dao khác với Bùi Tư Viễn, mặc dù Bùi Tư Viễn cũng cư xử khác với ký ức của cô, nhưng cô vẫn có thể kết luận rằng anh thực chất vẫn là người cô biết. Còn Giang Dao thì lại xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, cho dù cô không thân với Giang Dao lắm, nhưng người trước mắt ngoại trừ có khuôn mặt giống cô ấy ra thì hoàn toàn khác.

“Cậu thay đổi rồi.” Cố Ninh Du cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý: “Không phải tôi căng thẳng, tôi chỉ là cảm thấy có lỗi với cậu, với lại tôi hơi ngại khi gặp cậu."

Giang Dao bỗng cười phá lên, sau đó hứng thú nhìn Cố Ninh Du: "Cậu có lỗi gì với tôi vậy, sao tôi lại không biết?"

"À thì..."

Cố Ninh Du không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói không nên đẩy cô ấy đến Pháp? Nhưng điều này rõ ràng là do Giang Dao yêu cầu, hay nói không nên chia rẽ cô ấy với Bùi Tư Viễn? Nhưng trên thực tế, Giang Dao và Bùi Tư Viễn ngay từ đầu đã không ở cùng nhau, hơn nữa …

Vừa rồi cô chứng kiến cảnh Giang Dao và một người đàn ông hôn nhau say đắm trong trung tâm thương mại.

Thấy Cố Ninh Du không nói nên lời, Giang Dao cười nói thêm: "Tôi ở Pháp khá tốt, việc học của tôi tiến triển tốt, cuộc sống của tôi cũng suôn sẻ và tôi đang yêu, bạn trai của tôi chính là anh chàng trong trung tâm thương mại, hẳn là cậu đã thấy rồi."

“Hả?” Nghe được lời này của Giang Dao, tay Cố Ninh run lên, suýt nữa đánh rơi chiếc cốc trong tay xuống đất: “Người kia là bạn trai cậu?”

Theo như cô biết, kiếp trước Giang Dao chưa từng yêu người nước ngoài, cũng giống như Bùi Tư Viễn yêu cô ấy hết lòng, cô ấy cũng một lòng một dạ với Bùi Tư Viễn... Sao giờ lại thay đổi vậy?

“Chẳng lẽ lại là bạn trai cậu?” Vẻ mặt Giang Dao bình thản, như không biết mình vừa nói ra những lời kinh hãi thế tục gì: “Nhân tiện, lần sau gặp người đàn ông của cậu, giúp tôi nói lời cảm ơn với anh ta nhé, nhờ phúc của anh ta mà tôi mới có khoảng thời gian hạnh phúc đến vậy.”

Người đàn ông của cô... Là chỉ Bùi Tư Viễn?

Cố Ninh Du chỉ cảm thấy chính mình như lọt vào sương mù, không hiểu rõ ý mà Giang Dao nói: "Không phải... Sao cậu lại cảm ơn anh ấy?"

"Sao thế ——" " Giang Dao thu hồi nụ cười trên mặt, trong mắt hiện lên ngạc nhiên: “Anh ta không nói cho cậu biết sao?"

Cố Ninh Du càng thêm nghi hoặc: "Nói cái gì?"

"Tôi còn tưởng rằng… Không nghĩ tới, không nghĩ tới." Trong lòng Giang Dao kinh ngạc, tự đáy lòng cảm thán nói: “Tôi thật sự khâm phục anh ta đấy."

Cố Ninh Du:???

Sao mà cô lại không thể hiểu Giang Dao nói gì hết vậy?

Nhìn thấy biểu hiện của Cố Ninh Du, Giang Dao cũng đại khái đoán được tình huống như thế nào, cô ấy thở dài nói: "Cố Ninh Du, sao cậu vẫn chưa hiểu ra vậy? Nói thật, tôi sốt ruột giùm cho cậu đấy."

"Hiểu cái gì?" Cố Ninh Du cảm thấy lời Giang Dao nói chẳng khác nào mắng cô là đồ ngốc, nhưng cô thật sự không hiểu Giang Dao đang hỏi cái gì: “Giang Dao, cậu có thể nói thẳng ra luôn không? Tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì…”

"Nói đến vậy mà cậu vẫn không hiểu! Được, vậy tôi nói cho cậu biết, nhưng có một số việc không thể nói ra thẳng, để tôi suy nghĩ một chút… " Giang Dao suy nghĩ một chút, sau đó có ý sâu xa nhìn Cố Ninh Du: “Ừm... Nói theo cách này đi, cậu có biết tại sao tôi lại yêu đương không?"

Sao mà cô biết biết được? Đây là điều khiến cô băn khoăn nhất.

Cố Ninh Du lắc đầu: "Tôi không biết."

“Khi con người không được tự do, dù có làm gì đi nữa, họ cũng sẽ bị kiềm chế. Một khi họ phát hiện ra mình có cơ hội thoát khỏi nơi giam cầm thì sẽ tìm trăm phương ngàn kế trốn đi, tạo ra nhiều cuộc thăm dò - Giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cho dù có bị đập đầu chảy máu, nó vẫn muốn giành lấy một cơ hội sống cho mình." Giang Dao nói rất uyển chuyển: "Nếu là cậu, cậu có muốn làm con chim bị nhốt trong lồng không? Chắc chắn là không nguyện ý đúng không? Con người phải sống tự do cho chính mình."

Nếu là cô ở kiếp trước, nhất định sẽ không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Giang Dao, nhưng giờ cô đã sống một cuộc sống mới và cũng biết sự tồn tại của cốt truyện, nên cô gần như hiểu được ẩn ý trong lời nói của Giang Dao -

Ý của cô ấy chính là chuyện đó đúng không?

Cố Ninh Du giật nảy mình: "Cậu cũng biết? Cậu phát hiện ra lúc nào?"

Rất tốt.

Cũng không ngốc lắm.

“Cố Ninh Du, cuối cùng cậu cũng thông minh hơn rồi.” Giang Dao tán thưởng nhìn cô: “Chắc đã lâu rồi, tôi phát hiện có quá nhiều chuyện không đúng, nếu để ý kỹ, cô có thể dễ dàng phát hiện ra — Nhưng lúc đó tôi có rất ít thời gian, và nó luôn thoáng qua vài giây, mãi đến gần đây mọi chuyện mới khá hơn.”

Thời gian của cô ấy?!

Nghe thấy Giang Dao nói những lời này, Cố Ninh Du lập tức nhớ lại những cuộc điện thoại Giang Dao gọi cho cô ở kiếp trước, khi đó Giang Dao cũng nhiều lần nhấn mạnh cô ấy "Không có thời gian".

Những lời mà Giang Dao nói trong điện thoại không phải là trò đùa độc ác với cô sao? Chẳng lẽ mấy lời đó đều là thật?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi