TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ta cũng không phải M.” Ta hướng hắn nói.

Đại thần tượng thần sắc phức tạp mà nhìn ta: “Lớn lên thanh thuần như vậy, sao lại ham muốn khẩu vị nặng thế kia.”

Ta không phải là yêu thích luyện Tán thủ, Aikido, Thái cực quyền, Boxing cùng vật lộn sao, làm sao cũng khẩu vị nặng.

Đại thần tượng thở dài một hơi: “Thôi, nếu đã quyết định chấp nhận ngươi, ta nên chấp nhận tất cả của ngươi.”

Hắn ngẩng đầu lên: “Tiểu Điềm Tâm, lão công… Ngao!”

Một cái tát của ta dán lên mặt hắn, đem hắn đánh đến hôn mê bất tỉnh.

Nhất định phải nhanh chóng báo cho quản lí của hắn biết, đây là bệnh, nhất định phải trị.

Ta đem đại thần tượng ném vào trong bồn tắm, trở lại phòng khách, chờ mãi cũng không thấy tiểu hoa đán tới, ta nằm sấp ở trên ghế sa lon một lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau quản lí mở cửa hỏi ta đại thần tượng đâu, ta thật tình thật dạ nói cho quản lí biết hắn ở trong phòng tắm không ra được.

Quản lí nhìn nhìn quần áo xốc xếch của ta, lại nhìn nhìn mấy cái BCS rải rác trên bàn, bi phẫn khó giải thích được.

“Ta đã nói ngươi không “làm” được hắn, ai biểu ngươi không nghe ta!”

——-

Một số môn võ Điềm Tâm luyện qua:

Tán thủ                aikido

Tán thủ (1 bộ môn trong Wushu)                                             Aikido 

thai cuc quyen 2         boxing

Thái cực quyền                                                                 Boxing

vật lộn                                                                        Vật lộn

Poor =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi